Bóng Dáng

Chương 3: Để chị sống thay em



Cứ nghĩ đến đoạn quá khứ kia là trái tim cô lại đau đớn, cô giật mình tỉnh lại từ trong giấc mộng. Những thứ đó đã giống như trăng trong nước, tôi thấy bóng dáng của chính mình trên cửa sổ xe khi nhìn vào đó tôi như thấy được một mặt khác của chính mình. Sao tôi thấy tôi trong đó nhìn gầy trông giống em gái vậy?

Gần tới kỳ thi vào cấp ba, mỗi ngày sau khi tạn học tôi đều ở cùng Mục Bạch Vũ, vừa lo lắng vừa sốt ruột khi ở cùng anh ấy.

Chúng tôi đang trên đường tới bệnh viện, Phương Như vì mặc bệnh tim bẩm sinh nên phải nghỉ học để trị liệu.

Trong khi bị bệnh em gái tôi rất hay uống canh cá, Mục Bạch Vũ không nhịn được cười nói: “Em thật giống một con mèo nhỏ.”

Sau khi vỡ giọng thì giong nói của con trai thường trần thấp hơn, bờ vai đơn bạc đã rộng lớn như vậy từ khi nào cũng không biết, rất có khí phái nam nhi.

Lúc này sự tồn tại của anh ấy giống như ánh mặt trời vậy, nếu em gái tôi giống như đóa hoa nhỏ thì anh như ánh nắng ấm áp trong cuộc đời của em gái tôi vậy nhưng sự ấm áp đó chưa bao giờ dành cho tôi.

Nhưng đóa hoa nhỏ này vẫn cứ dần khô héo không biết có thể chịu đựng đến bao giờ.

Lúc Phương Như hấp hối em ấy chỉ vào trái tim mình nói với anh: “Ở nơi này có một lỗ hổng rất nhỏ em để anh ở nơi đây, thế là vừa vặn có được một trái tim hoàn chỉnh.” Em ấy dùng hết sức để anh ấy ôm mình rồi dịu dàng hôn lên đôi môi ấy. Tôi nhìn thấy anh ấy lần lượt hôn trán hai mắt của em ấy rồi cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Tôi đứng ngoài phòng bệnh khóc thút thít, nhiều đêm tôi trằn chọc mất ngủ rồi ngổi bên của sổ lặng lẽ cầu nguyện. Tôi tình nguyện người phải đi là tôi chứ không phải em ấy, nếu em ấy không sao thì thế gian này lại có một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Với tôi mà nói, bất luận sự trừng phạt ở âm tào địa phủ nặng bao nhiêu thì vẫn không thể bằng cảm giác yêu mà không dám nói này của tôi.

Em gái tôi ra đi trong một trận tuyết lớn, tôi và Bạch Mục Vũ ôm nhau khóc, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tôi khóc lóc trước mặt anh ấy.

Cái giá rét tối tăm của mùa đông, Phương Như giống như một bông tuyết từ từ tan ra rồi rời khỏi thế giới này.

Em ấy mang đi một nửa sinh mệnh của tôi.

Tôi chạm vào những quyển sách em ấy từng đọc, nhớ lại em ấy từng nói: “Chị nên đọc nhiều sách một chút không sẽ trở thành nha đầu điên đó.”

Tôi chạm vào cây đàn của em ấy, nhớ lại em ấy đã nói: “Chị nên dùng sự tao nhã của âm nhạc để rèn luyện khí chất đi không chị sẽ trở thành một nha đầu hoang dã đó!”

Sờ đến quần áo của em ấy cũng nhớ đến lời em ấy nói: “Chị cũng nên ăn mặc sao cho có khí chất thục nữ chút, em nghi ngờ chị đầu thai sai rồi đang lẽ chị nên là con trai.”

Tôi quyết định đọc sách, quyết định luyện đàn, quyết định để tóc dài, mặc váy. Tôi muốn dùng dung nhan như vậy để tưởng nhớ em gái tôi, để cho sinh mệnh của em ấy tiếp tục tồn tại bên cạnh tôi...... Em gái, hãy tha thứ vì chị không thể kéo dài tình yêu của em, chị không tin Mục Bạch Vũ sẽ yêu chị, nhưng có lẽ anh ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng của em qua chị. Chính là vì quá giống nhau nên không thể phân rõ ai với ai, sau này cũng sẽ không có chuyện chị và Bạch Mục Vũ ở bên nhau bằng tình cảm chân thành. Bởi vì đồ giả mãi mãi cũng chỉ là đồ giả mà thôi không thể thay thế được tình yêu chân thật.

Chỉ có chuyện này chị không thể làm cái bóng của em.

Mùa đông này vô cùng lạnh giá vô cùng tối tăm, có một người bên cạnh quan tâm thì cũng có chút an ủi, có chút bừa bãi, anh ấy đang ôm thân thể của tôi nhưng lại đang nhớ đến một linh hồn khác.

Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi theo anh ấy đến phía nam đọc sách, rất nhanh chúng tôi cãi nhau vì một vấn đề nhỏ, anh ấy quyết định “Bỏ gian tà theo chính nghĩa”, chọn một cô gái yêu kiều mềm mại khác.

Chỉ có mỗi mình tôi cứ quanh quẩn trong trò chơi tình yêu này, mỗi khi kết thúc một đoạn tình cảm tôi lại nhớ đến chàng trai có nụ cười ấm áp hơn.