Bóng Dáng

Chương 5: Ai là hình bóng của ai



Lần tiếp theo tôi nghe được cái tên Mục Bạch Vũ là hai ba năm sau, tin tức tôi nhận được là anh ấy đang chuẩn bị hôn lễ.

Tôi đang làm việc ở một công ty lớn rất có ưu đãi, có được tình cảm ổn định, cho nên khi nhận được thiệp mời tôi chỉ hơi hoảng hốt mà không chút đau lòng.

Tháng chín ở quê hương rất mát mẻ, rất nhiều cặp đôi chọn lúc này để kết hôn. Cửa khách sạn đầy người còn có vài bức ảnh chụp đôi tân nhân, sau khi trang điểm xong cô dâu nào cũng giống nhau ba phần. Tôi sợ đi nhầm tiệc cưới bỏ nhầm lì xì, nên đi đọc kỹ tên cô dâu chú rể ghi ở ngoài.

Bỗng có người chụp bả vai của tôi, hóa ra là mẹ Mục Bạch Vũ, bà ấy cười nói: “Nhiều năm như vậy mà vẫn quên không đem theo kính?”

Tôi ngượng ngùng mà le lưỡi: “Cháu bị cận không nặng nên muốn làm như mắt vẫn còn rất tinh.”

“Cháu cũng hai mươi lăm hai mươi sáu rồi, sao còn trẻ con giống như mười năm trước vậy?” Bà ấy nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương: “Bây giờ đã trổ mã thành xinh đẹp như vậy rồi, vừa ôn nhu vừa hào phóng, lúc trước cháu với tiểu tử Bạch Vũ còn đi làm loạn.”

“Bác biết rồi mà, tiểu tử này không đủ nghĩa khí.” Tôi cười.

“Hắn nói mắt mèo nhỏ không tốt nên không muốn đi học.” Mẹ Mục cười.

“Mèo nhỏ?” Lại nghe thấy cái xưng hô này tôi hơi sững sờ.

“Đúng vậy, vừa lên cấp hai hắn về nói với bác người ngồi cạnh hắn mắt không được tốt lắm, nha đầu kia không thấy được chữ trên bảng liền bữu môi giống như một con mèo nhỏ vậy.”

Tôi là một con mèo nhỏ, răng nanh sắc bén hay chơi đùa cùng anh ấy sao. Lúc anh ấy dịu dàng gọi người nằm trên giường bệnh kia là “Tiểu miêu” vậy thì tôi và Phương như ai là cái bóng của ai?

Tôi không muốn nghĩ cũng không dám miệt mài theo đuổi đáp án này.

Tôi xoay người lại thì thấy anh ấy mặc áo vét đứng cách đó không xa, mỉm cười nghênh đón lui tới khách khứa. Quả nhiên giống như tưởng tượng của tôi, anh ấy là một người đẹp trai còn cô dâu thì nhẹ nhàng ôm lấy tay anh bước đi.

Sáu, chung

Trước mặt tôi hiện lên một đoạn ký ức, đó là một ngày mùa hè oi bức.

Ve trên ngọn cây thi nhau gào lên báo hiệu mùa hè sắp kết thúc. Gió quất nhẹ vào mặt tôi ánh nắng mặt như thương tình nên thi thoảng cũng núp vào mây, tôi ghé vào bàn học khép đôi mắt lại, tôi có thể cảm giác được hơi ấm của nắng. Thật là buồn ngủ mà, lúc tôi đang lim dim thì Mục Bạch Vũ đập thật mạnh vào tay tôi và nói với giọng châm biếm: “Mèo con lười biếng dậy mau đi chủ nhiệm lớp vừa đến cửa dặn dò kìa.”

“không càn đánh thức tớ, hôm qua tớ ngủ muộn.”

“Lại trốn trong chăn đọc manga?”

“Mới không phải...... đưa em gái đến bệnh viện.” Tôi nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Em ấy bị bệnh tim bẩm sinh, tớ rất buồn......”

Khóe mắt tôi có chút ướt át, hơi lạnh dọc theo cánh mũi chảy xuống. Ngón tay thô ráp vụng về lau nước mắt trên mặt tôi, giọng nam chưa vỡ giọng truyền đến: “Không cần lo lắng quá nhiều, tớ và cậu sẽ cùng chăm sóc em ấy?”

“Vậy cậu phải đổi xử thật tốt với em ấy đừng chọc em ấy tức giận như cậu chọc mình.”

Cậu ấy mỉm cười còn nhẹ nhàng véo tay tôi nói: “Đương nhiên, em gái của cậu chính là em gái của tớ.”

Giống như ảnh chụp đã cũ bị ố vàng phai màu. Anh gửi đi đúng lúc bụi phấn rơi xuống, mãi đến khi trên đầu đầy sương tuyết rơi, mãi đến khi hai mái tóc trở thành màu muối tiêu.

Chúng ta vẫn nhẹ nhàng nắm tay nhau.

Tôi không biết đây có phải là giấc mơ hay không nhưng mà tôi cảm thấy nó thật đẹp, tôi cứ ngủ một cách ngọt ngào như vậy.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!