Bóng Tối Bao Trùm

Chương 25



Vật tư được chia ra, Lăng Hách, Tả Ngọc Linh và Diêu Tâm đều được không ít, còn có trái cây, trái cây không thể để quá lâu Bạch Vũ đều chia cho bọn họ. Ba người rất vui mừng mang đồ vật về phòng mình. Dù đã chia cho họ không ít, chân cầu thang vẫn còn chất đống chất đống các thứ, sáu người Bạch Vũ chuyển hết vào chất đầy hai phòng trống, chìa khóa tất nhiên do Bạch Vũ giữ. Khách sạn mỗi tầng có mười hai phòng, bọn họ chín người sử dụng hết bảy phòng dư lại bốn phòng bỏ trống có thể dùng làm kho hàng.

Bữa tối sáu người tập trung tại phòng Thẩm Mộc mở rộng bụng ăn chân giò hun khói, lạp xưởng thịt khô, uống nước ngọt tráng miệng trái cây, trên mặt ai cũng có ý cười.

Bạch Vũ há mồm to gặm chân giò, nói: "Chúng ta cần củi lửa hoặc than còn có nồi sắt. Hôm nay mang về rất nhiều gạo cùng ngũ cốc lạo không thể nấu, không có bếp lửa thật sự không xong."

Đám người gật gù đồng ý, họ rất muốn ăn cơm nóng, cái cảm giác nhai một ngụm cơm nóng hổi cùng đũa thịt xào rau thật sự là mỹ vị nhân gian. Nghĩ đến không khỏi thèm đến nuốt nước miếng. Thẩm Mộc liếm liếm môi cười nói: "Này có khó gì, mấy căn nhà ngay cạnh chúng ta có những thứ đó, mấy lần đến đó tìm thức ăn em đã thấy qua."

Hai mắt Hùng Đại Hào sáng lên, nhả ra một cục xương lớn trong miệng, hô to: "Vậy bây giờ chúng ta đi lấy, trở lại nấu cơm ăn?"

Hiện tại trời đã tối đen cho dù có muốn ăn cơm đến mấy cũng không ai nguyện ý đi ra ngoài vào giờ này, năm người còn lại vô cùng ăn ý làm lơ Hùng Đại Hào tiếp tục gặm thịt.

Nếu là bình thường Hùng Đại Hào nói ngu ngốc cái gì sẽ bị Tần Hoài Thu chế giễu, nhưng tối nay tinh thần Tần Hoài Thu có vẻ không tốt lắm cũng không quản Hùng Đại Hào.

Ăn xong Bạch Vũ thông báo: "Hôm nay mọi người quá mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi một ngày, rảnh rỗi thì đến mấy hộ nhà bên cạnh mang ít củi lửa về."

Quả thực hôm nay bọn họ đã rất mệt, nghe Bạch Vũ nói được nghỉ ngơi tất cả đều thả lỏng, khổ nỗi bữa tối ăn quá no không thể ngủ ngay được, không biết Thẩm Mộc từ đâu lấy ra một bộ bài, đám ngươi lập tức tinh thần mười phần nói cùng nhau chơi bài. Dù sao bọn họ có rất nhiều nến, ngày mai không cần ra ngoài Bạch Vũ cũng mặc kệ mấy người họ vui vẻ.

Bạch Vũ không muốn chơi, Tần Hoài Thu nói mệt mỏi muốn về phòng nghỉ ngơi, còn lại bốn người Thẩm Mộc, Cố Ân, Hùng Đại Hào cùng Lưu Hoàng Nghĩa tự chơi với nhau. Thẩm Mộc hứng thú bừng bừng hô: "Chơi không thì không vui chúng ta cá cược."

Hùng Đại Hào vén tay áo nói: "Tới a, ai sợ ai!"

"Đánh tay đánh tay, ai thua sẽ bị đánh dám hay không?"

"Chắc sợ cậu, đến lúc đó cậu đừng có khóc!"

Hai tên ngốc này. Cố Ân híp mắt cười.

Lưu Hoàng Nghĩa len lén liếc nhìn cô lại đỏ mặt quay đầu đi.

Bạch Vũ đi đến phòng Tần Hoài Thu, giơ tay gõ cửa, không đợi lâu cửa phòng được mở ra, Tần Hoài Thu nhìn thấy hắn đứng trước cửa phòng cũng không ngạc nhiên.

"Bạch ca, vào đi."

Trong phòng chỉ đốt một cây nến, ánh sáng có chút không đủ, Bạch Vũ đi đến ngồi xuống ghế nhìn Tần Hoài Thu ngồi đối diện.

"Tối nay nhìn cậu có vẻ không có tinh thần, sao, sợ?"

Tần Hoài Thu lắc đầu: "Không hẳn, chỉ là trong lòng có điểm không thoải mái. Ở trạm xăng anh đã ra tay, đó là lần đầu đúng không, cảm giác lúc đó thế nào? Tần Hoài Thu rũ mắt nhìn xuống sàn, ánh nến yêu ớt chiếu lên mặt nhìn không rõ cảm xúc.

"Cảm thấy thế nào à?" Bạch Vũ hồi tưởng lại, nhàn nhạt nói: "Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, nếu chúng không chết thì người chết chính là chúng ta."

Hắn nhìn thẳng vào Tần Hoài Thu, nói: "Giống như hôm nay, nếu cậu không ra tay thì người chết có thể là cậu, hoặc nếu như Hứa Xuyên thành công mang vật tư bỏ trốn, người chết có lẽ là tất cả chúng ta. Không có thức ăn sẽ chết đói, ra ngoài tìm thức ăn có thể bị tang thi giết chết."

Tần Hoài Thu cười khổ, nói: "Em hiểu, chỉ có chút mơ hồ."

"Ở trạm xăng không chỉ có tôi và Cố Ân giết người, còn có Hùng Đại Hào, cậu biết chứ?" Bạch Vũ ngả người dựa lưng vào ghế, hỏi.

Có vẻ là Hùng Đại Hào không nói cho Tần Hoài Thu biết nên lúc này Tần Hoài Thu rất ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ: "Thật sự?"

Chuyện này Hùng Đại Hào không nói cho Bạch Vũ biết, Lưu Hoàng Nghĩa càng không nói, đêm đó là chính mắt Bạch Vũ nhìn thấy chỉ là hai người không phát hiện ra hắn: "Lưu Hoàng Nghĩa không đủ dứt khoát, thiếu chút mất mạng, là Hùng Đại Hào cứu anh ta mới ra tay." Hắn nâng mắt nhìn Tần Hoài Thu, nói tiếp: "Tôi biết các cậu không muốn trở thành người như vậy, tôi cũng không muốn, bất kỳ ai trong chúng ta đều không muốn nhìn thấy những thứ tương tự, nhưng không muốn không có nghĩa là không thể. Tôi có thể giết người để bảo vệ thứ tôi muốn bảo vệ. Còn cậu thì sao?"

Cả người Tần Hoài Thu như bị đóng đinh tại chỗ im lặng không đáp. Bạch Vũ cũng không chờ cậu Tần Hoài Thu trả lời, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, trước khi bước ra ngoài lại nghe được Tần Hoài Thu thấp giọng nói: "Em có thể."

Bạch Vũ mỉm cười đóng cửa.

Ai cũng cũng có nỗi sợ hãi của riêng mình, Bạch Vũ sợ phải giết người, nhưng hắn càng sợ người bên cạnh mình gặp nguy hiểm, sợ Thẩm Mộc rời xa hắn, nếu so sánh với những điều đó giết người tính cái đinh gì. Và hắn biết hắn và Tần Hoài Thu là cùng một loại người, hắn tin mình không nhìn lầm.

Trong phòng Thẩm Mộc, bốn người đang đánh bài đến hăng say, cũng không biết là ai bị đánh tay nhiều nhất. Bạch Vũ đi đến cầm cánh tay Thẩm Mộc lên nhìn. Thẩm Mộc hắc hắc cười, ghét sát vào tai hắn nói nhỏ: "Hùng Đại Hào rất ngốc, toàn thua."

Tay áo Hùng Đại Hào vén lên cao, lộ ra cánh tay bị đánh đến đỏ bừng, Lưu Hoàng Nghĩa cũng bị đánh nhưng không thảm như cậu ta, chỉ có Cố Ân và Thẩm Mộc hai cánh tay còn trắng nõn không một vết đỏ. Hùng Đại Hào có vẻ rất không cam tâm, la hét muốn phục thù.

Hôm nay khó khăn lắm mới tìm được nhiều vật tư như vậy, ban ngày liều mạng vì sinh tồn, ban đêm thả lỏng chút cũng tốt. Nghĩ vậy Bạch Vũ cũng không đuổi người tùy ý bọn họ chơi, còn hắn leo lên giường nằm nghỉ ngơi.

Không biết chơi trong bao lâu, trong lúc mơ màng Bạch Vũ cảm nhận được hơi thở quen thuộc rúc vào trong ngực hắn, có thứ gì đó ấm áp cọ xát bên môi. Bạch Vũ mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Mộc ranh hãnh nhìn hắn, tựa như con mèo nhỏ tinh nghịch.

Bạch Vũ lập tức đảo khách thành chủ, từ bị động hóa thành chủ động ôm lấy người trong lòng đẩy nụ hôn sâu thêm, môi lưỡi ướt át giao triền lưu luyến không rời. Trước ngực bị một bàn tay to nhào nắn khiến Thẩm Mộc có chút ngứa ngáy khó nhịn, cậu ưỡn ngực như muốn bàn tay kia càng thêm hư hỏng hơn nữa.

Phản ứng của cậu làm Bạch Vũ khẽ cười, rời khỏi môi cậu chậm rãi hôn xuống cổ xuống ngực, cuối cùng là ngậm lấy điểm nhỏ đang đứng thẳng trước ngực Thẩm Mộc.

Đột nhiên bị khoang miệng ấm áp ngậm lấy **** *** khiến Thẩm Mộc khẽ rùng mình nhỏ giọng phát ra tiếng rên rỉ, hai tay ôm lấy đầu Bạch Vũ dâng hiến điểm nhỏ trước ngực mặc hắn tùy ý hưởng dụng.

Bạch Vũ ồ ồ thở dốc, một bên ra sức **** ***, một bên gấp gáp thăm dò đi xuống phía dưới, luồn vào trong quần bắt lấy thân dưới đã dựng thẳng của Thẩm Mộc xoa nắn.

Nơi khó nói bị nắm gọn chơi đùa, khoái cảm theo động tác xoa nắn chạy dọc khắp toàn thân khiến Thẩm Mộc vừa khó chịu vừa sung sướng, cả người như đang đi trên mây, chỉ biết há miệng thở dốc.

Bạch Vũ ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Mộc, hai mắt tối tăm tràn đầy dục vọng khó nhịn. Hắn có chút gấp gáp cởi ra bộ quần áo vướng víu trên người, lại thay Thẩm Mộc lột sạch toàn thân, hai thân thể không mảnh vải nháy mắt dính chặt lấy nhau.

Bạch Vũ đè lên người Thẩm Mộc, bàn tay to xoa nắn bờ mông tròn trịa của người bên dưới, hai ngón tay chậm rãi đi vào dò xét.

Thẩm Mộc vô cùng phối hợp nhấc mông lên, hai chân vòng trên lưng hắn.

Lỗ nhỏ không có dầu bôi trơn có chút khô ráo, Bạch Vũ sợ làm đau Thẩm Mộc cực kỳ kiên nhẫn mở rộng. Phần thân dưới của hắn căng chặt phát đau, cả người đều là mồ hôi nhưng hắn vẫn nhịn xuống cẩn thận vì Thẩm Mộc làm chuẩn bị.

"Có thể" Thẩm Mộc vùi đầu vào cổ Bạch Vũ, hai tay ôm lấy cổ hắn, nhỏ giọng thúc giục.

Hai chân Thẩm Mộc bị banh ra, một thứ cứng rắn nóng bỏng đặt trước cửa động chậm rãi đi vào.

Đã có hơn hai tháng hai người không có quan hệ, lần này lại không có dầu bôi trơn khiến Thẩm Mộc hơi đau nhưng cậu không lên tiếng.

Phần thân được bao bọc bởi vách nội bích mềm mại ấm áp khiến Bạch Vũ không nhịn được thở ra một hơi. Hắn giữ chặt thắt lưng Thẩm Mộc bắt đầu luật động.

"Ưm...m" Hai tay Thẩm Mộc nắm lấy khăn trải giường, cả người lên xuống theo động tác ra vào của Bạch Vũ.

Một tay Bạch Vũ nắm lấy mông Thẩm Mộc ra sức nhào nắn, một tay chống xuống giường, thân dưới rút ra lại mạnh mẽ đâm vào, tiếng da thịt va chạm bạch bạch vang lên.

Điểm nhạy cảm liên tục bị đâm vào khiến Thẩm Mộc sung sướng muốn phát điên.

Động tác của Bạch Vũ trở nên nhanh hơn, tàn nhẫn đi vào chỗ sâu nhất phóng thích tinh hoa của mình, khoái cảm nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.

Chất lỏng ấm nóng phun vào bên trong kích thích điểm nhạy cảm của Thẩm Mộc làm cậu sung sướng đồng thời bắn ra.

Bạch Vũ không vội vàng rút ra, giữ nguyên tư thế cảm nhận dư vị, dùng cả hai tay xoa bóp mông Thẩm Mộc thỏa mãn con dã thú trong người.

Trong phòng trang ngập một thứ mùi khó nói, Thẩm Mộc vô lực nằm trên giường, bờ mông bị xoa nắn đến phát đau, lỗ nhỏ căng đầy chưa được giải thoát cũng có chút thoải mái, Thẩm Mộc nhắm mắt rầm rì: "Khó chịu."

Bạch Vũ hôn lên môi cậu, không tình nguyện rời khỏi nơi làm hắn lưu luyến kia, **** **** theo động tác rời đi của hắn chảy ra ngoài, *** mỹ lại mê người.

Mệt mỏi một ngày tối đến lại bị lộn dày vò, Thẩm Mộc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bạch Vũ thấy cậu đã ngủ không đành lòng thêm một lần nữa, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, một tay tiếp tục xoa nắn trước ngực Thẩm Mộc giải nghiện.

Trước ngực bị xoa nắn căng đau khiến giấc ngủ không được yên ổn, Thẩm Mộc tức giận rầm rì muốn thoát khỏi. Bạch Vũ túm người đang muốn trốn khỏi ngực hắn trở lại, trong mắt tràn đầy sủng nịch cúi đầu hôn lên mí mắt người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, Mộc Mộc."