Bóng Tối Bao Trùm

Chương 37



Một nam một nữ không mảnh vải che thân bị ném đến trước mặt nam nhân đang ngồi, hai người cực kỳ xấu hổ run rẩy co người muốn che chắn bộ vị quan trọng, dấu vết lưu lại trên người lại không cách nào che được.

Mấy người Thẩm Mộc bị giữ chặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai người kia là ai, cho dù không nhìn thấy trong nhóm có những ai họ rõ ràng hơn ai hết. Mặc dù đang lâm vào tình thế nguy hiểm mấy người bọn họ cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, Hùng Đại Hào há to miệng ngây ngốc, lại vội vàng nhìn về phía Cố Ân, chỉ thấy Cố Ân gục đầu không tỏ thái độ.

Nam nhân cầm đầu dùng chân đá lên người Lưu Hoàng Nghĩa cùng Diêu Tâm: "Chơi xong? Chưa xong tao cho chúng mày thêm chút thời gian?"

Hắn cúi người dùng tay nâng cằm Diêu Tâm lên: "Chậc chậc, còn rất xinh đẹp."

Diêu Tâm giãy dụa muốn tránh thoát lại bị hắn tát cho một bạt tai, mặt Diêu Tâm bị đánh lệnh qua một bên, năm dấu ngón tay in hằn.

"Tao không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc đâu, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tao." Hắn nói, lại dựa lưng vào ghế nhìn quanh.

Bọn chúng mỗi người đều cầm đèn pin soi sáng xung quanh, nam nhân cầm đầu là một người cao to tuổi chừng hơn ba mươi gương mặt có thể xem như tuấn lãng, hốc mắt sâu cả người toát ra một cỗ khí thế tàn nhẫn.

Hắn nhìn đám người Thẩm Mộc đang quỳ gối trước mặt, lại nhìn hai kẻ trần truồng đang co người trên mặt đất, phất phất tay: "Được rồi, cho chúng mặc quần áo vào đừng làm bẩn mắt tao."

Một tên nghe lệnh đi vào phòng cầm hai bộ quần áo đi ra quăng vào người Lưu Hoàng Nghĩa cùng Diêu Tâm, cúi đầu cởi trói cho họ, còn không quên đe dọa: "Đừng nghĩ trốn, chỉ cần mày có một động tác thừa thãi tao đảm bảo một giây sau đầu mày sẽ không còn trên cổ."

Đợi hai người mặc quần áo xong, hai tên tiến đến trói họ lại bắt quỳ trên mặt đất.

Nam nhân cầm đầu ngoắc ngón tay về phía sau: "Chúng có từng này người?"

Từ phía sau hắn một người thấp lùn vẻ mặt hèn mọn bước ra, gã vừa bước ra chỗ có ánh sáng đám người Thẩm Mộc đã lập tức nhận ra.

"Quý Hảo?!"

Thẩm Mộc bật thốt lên, lại bị tên đàn em đứng sau đá một phát vào lưng, vì bị giữ chặt cậu cũng không ngã xuống được.

"Ai cho phép mày lên tiếng?"

Tần Hoài Thu quỳ bên cạnh lập tức dùng mắt ra hiệu cho Thẩm Mộc im lặng.

Quý Hảo bước lên trước cúi người nói với nam nhân: "Côn ca, bọn chúng còn bốn người nữa, không thấy có mặt ở đây."

Nam nhân được gọi là Côn ca lập tức nhướn mày, phất tay cho Quý Hảo tránh ra, hai tay tỳ lên đùi vươn người về phía trước chống cằm nhìn vào Cố Ân: "Em gái, nói cho anh biết bọn chúng đang ở đâu?"

Cả người Cố Ân run rẩy thoạt nhìn như rất sợ hãi, cúi thấp đầu không nói, lại bị một tên đang đứng phía sau túm tóc bắt ngẩng đầu lên, Côn ca lắc lắc ngón tay nói: "Thấy mỹ nữ xinh đẹp kia chứ, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tao."

"Đã chết! Bọn họ đã chết!"

Côn ca nhìn sang Hùng Đại Hào: "Ồ? Chết rồi? Nhưng hình như tao chưa cho phép mày nói chuyện thì phải?"

Hắn vừa dứt lời, Hùng Đại Hào liền bị một tên túm lấy cổ áo nhấc lên đấm hai phát vào bụng. Nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của Hùng Đại Hào, đám người Thẩm Mộc cắn răng nhịn xuống xúc động muốn lao lên.

Côn ca liếc nhìn đám đàn em: "Kiểm tra hết tất cả phòng?"

Đám đàn em gật đầu, một tên báo cáo: "Mười hai phòng, năm phòng bọn chúng ở, hai phòng chứa vật tư, năm phòng còn lại trống, nhưng có hai phòng có đồ dùng như có người ở."

Không đợi Côn ca hỏi thêm, tên đàn em đã nói tiếp: "Hai phòng chứa vật tư có không ít thứ, chúng sống rất thoải mái."

Côn ca nhướn mày cười nói: "Phải không?" Hắn lại cúi đầu vỗ tay lên mặt Thẩm Mộc: "Người trong hai phòng kia đi đâu?"

Thẩm Mộc biết không nói nhất định ăn thiệt thòi, cậu cắn răng mở miệng: "Một phòng là của hắn..." Thẩm Mộc hất đầu về phía Lưu Hoàng Nghĩa, nói tiếp: "Phòng còn lại người mới chết hôm qua, chưa kịp dọn dẹp."

Côn ca nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mộc, cười cười, bất ngờ vung tay cho Thẩm Mộc một tát, nhìn khóe miệng rỉ máu của cậu, hắn cười nói: "Đừng để tao nhắc lại một lần nữa, chớ có thử thách sự kiên nhẫn của tao, cũng đừng giở trò lừa gạt qua mặt tao."

Hắn đưa mắt nhìn một lượt đám người Thẩm Mộc, sắc mặt trở nên lạnh tanh, nói: "Tao cho chúng mày ba giây, không nói? Vậy sẽ có một đứa phải ngã xuống. 1... 2..."

"Họ ra ngoài, chưa trở lại!"

Côn ca nhìn Diêu Tâm, hài lòng vỗ lên mặt cô ta, hỏi: "Mấy người? Đi lúc nào? Khi nào trở về?"

Diêu Tâm cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của đám người Thẩm Mộc, nhưng lúc này cô ta rất sợ hãi, run rẩy nói: "Hai người, rời đi sáng nay, không biết lúc nào trở lại có lẽ là sáng mai."

Thẩm Mộc chưa từng giết người nhưng lúc này cậu vô cùng tức giận, chỉ muốn chặt Diêu Tâm thành hai nửa. Cả người cậu run lên vì tức giận, còn có hối hận. Nếu ngày đó cậu đánh chết Quý Hảo không để gã trốn đi thì hôm nay gã sẽ không có cơ hội đưa người đến tập kích bọn họ.

Dù trong lòng tức giận Diêu Tâm bán đứng người trong nhóm, nhưng mấy người Thẩm Mộc không thể làm gì.

Đám người này quá đông, đứng trên hành lang cảm giác rất chật chội, trong người vì thế càng thêm nóng nảy, Côn ca vỗ mạnh lên mặt Diêu Tâm: "Quý Hảo nói chúng mày còn có bốn người nữa, hai người rời đi vào sáng nay vậy còn hai người nữa đâu?"

Diêu Tâm bị vỗ đau nhưng không dám né tránh, hít sâu một hơn kìm nén, mở miệng đáp: "Đã chết."

"Tốt!" Côn ca đứng dậy khỏi ghế nhìn quanh, sau đó cúi xuống nhìn đám người Thẩm Mộc: "Nơi này của chúng mày không tệ, từ nay nó là của tao, vật tư trong phòng chứa cũng là của tao, chúng mày không có ý kiến ha?"

Không nghe được tiếng đáp lại, Côn ca có vẻ rất hài lòng gật đầu nói: "Nếu chúng mày đã không có ý kiến, nơi này chính thức thuộc về tao, còn có..." Hắn cười khẩy một tiếng, nói tiếp: "Chờ đến sáng mai chúng mai sẽ được gặp lại đồng bạn. Nhốt chúng vào một phòng, cho người canh giữ."

Đám đàn em nghe hắn ra lệnh, túm lấy đám người Thẩm Mộc quăng vào một phòng trống nhốt lại.

Quý Hảo nịnh nọt đến gần Côn ca, xoa hai bàn tay vào nhau nói: "Lần này chiếm được không ít, Côn ca xem..."

Côn ca nhìn Quý Hảo, nở nụ cười, giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: "Muốn được thưởng?" Không đợi Quý Hảo sợ hãi, sắc mặt hắn đã thay đổi trở nên vui vẻ vô cùng, hắn vỗ lên vai Quý Hảo, nói: "Lần này nhờ công của mày, yên tâm, nhất định sẽ có thưởng!" Nói xong cười ha ha dặn dò đám đàn em cho người canh gác suốt đêm, sau đó tùy tiện tìm một phòng đi vào nghỉ ngơi.

Quý Hảo dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi không dám đi theo, cúi đầu khom lưng đi theo người khác canh gác.

Trong phòng rất tối nhưng Lưu Hoàng Nghĩa vẫn cảm nhận được ánh mắt rét lạnh đang nhìn hắn, hắn há miệng muốn nói, lại không biết phải nói gì.

Đám người Thẩm Mộc, Cố Ân, Hùng Đại Hào cùng Tần Thu Hoài tự động dịch sát lại cùng nhau như muốn cách xa Lưu Hoàng Nghĩa và Diêu Tâm, tuy không mở miệng nói lời nào nhưng hành động của họ đã nói lên tất cả. Hùng Đại Hào muốn mở miệng chửi mắng nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này lại ngậm miệng nuốt cơn tức xuống bụng. Tiếng Thẩm Mộc nhỏ giọng vang lên bên cạnh, bốn người đang dựa sát vào nhau, nhỏ giọng nói vẫn có thể nghe được rõ ràng.

"Có ai trên người mang theo dao không?"

Tiếp đó là tiếng của Tần Hoài Thu: "Không có"

Hùng Đại Hào hằn học nói: "Cởi trói được cũng không thoát được a, chúng canh giữ ngoài cửa."

Thẩm Mộc không cho là đúng: "Cứ vậy ngồi chờ chết?"

Tần Hoài Thu cười khổ: "Không thì thế nào? Nhìn bọn chúng cũng không phải không dám giết người, dám chắc chỉ cần chúng ta ló đầu ra khỏi cửa mà để chúng phát hiện thì đầu cũng rơi luôn."

Không nghe được Cố Ân nói chuyện, Thẩm Mộc hơi lo lắng, nhẹ giọng gọi: "Cố Ân? Chị không sao chứ?"

Quan hệ của Cố Ân và Lưu Hoàng Nghĩa mấy người trong nhóm đều biết rõ, hôm nay lại tận mắt thấy Lưu Hoàng Nghĩa cũng Diêu Tâm thông đồng làm bậy, Cố Ân chắc chắc bị đả kích.

Một tiếng cười khẽ vang lên: "Không sao, không cần lo lắng." Ngừng giây lát, Cố Ân nói tiếp: "Không thoát được, nghỉ ngơi lấy sức sáng mai Bạch ca cùng Lương Đại Thành trở về hai người họ sẽ cần chúng ta giúp sức, bây giờ đừng lãng phí sức lực."

Thẩm Mộc nghĩ nghĩ cảm thấy rất đúng, cậu không tin Bạch Vũ sẽ dễ dàng bó tay chịu trói, hắn nhất định sẽ có cách: "Chị nói không sai, chúng ta cần tiết kiệm sức lực."

Trong lòng bọn họ từ khi nào đã tin tưởng Bạch Vũ vô điều kiện, tin tưởng trong bất cứ tình huống nào chỉ cần có hắn thì không cần lo sợ điều gì.

____

Tác giả: Lần đó Quý Hảo trốn đi người có mặt tại khách sạn là: Bạch Vũ, Thẩm Mộc, Hứa Xuyên, Diêu Tâm, Cố Ân, Hùng Đại Hào, Tần Hoài Thu, Lăng Hách, Tả Linh Ngọc, Lưu Hoàng Nghĩa tất cả mười người. Gã không biết ba người Hứa Xuyên, Lăng Hách, Tả Linh Ngọc đã chết cộng thêm không nhìn thấy Bạch Vũ gã cũng không biết có người tên Lương Đại Thành cho nên mới nói thiếu mất bốn người.

Lưu Hoàng Nghĩa thích Cố Ân là thật, hắn không cưỡng lại được Diêu Tâm cũng là thật. Những chương sau sẽ nói rõ.