Bóng Tối Bao Trùm

Chương 44



Cửa vừa được mở ra, Thẩm Mộc lập tức nhào vào lòng Bạch Vũ, Bạch Vũ vững vàng đỡ được người, cười cười hôn lên mí mắt Thẩm Mộc, lại gật đầu với đám người đang đứng chờ bên cạnh.

Người nào cũng cong mắt cười với hắn, Bạch Vũ không bị biến đổi bọn họ đương nhiên vui sướng. Vui sướng không được bao lâu đã bị đồng bọn bán đứng, chỉ nghe Thẩm Mộc rúc đầu trong ngực Bạch Vũ, cả chân cả tay treo lên người hắn, hung hăng cáo trạng.

"Bọn họ trói em, còn bịt miệng em."

Đầu sỏ Lương Đại Thành: "..."

Đồng lõa Hùng Đại Hào, Tần Hoài Thu: "..."

Bạch Vũ mắt lạnh nhìn bọn họ lại cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thẩm Mộc, nói: "Là do em không ngoan, chẳng phải anh đã nói em phải ngoãn ngoãn nghe lời sao?"

Thấy hắn không bênh vực mình, Thẩm Mộc có chút ủy khuất rầm rì hai tiếng, lúc đó cậu thực sự rất sợ, sợ Bạch Vũ không còn là Bạch Vũ của cậu nữa, cũng sợ phải nhìn đến Bạch Vũ bị người giết chết.

Biết Thẩm Mộc là do lo lắng cho hắn, Bạch Vũ cười ôm cậu đi đến bên cửa sổ hành lang, nói với đám người Lương Đại Thành: "Đã qua bao lâu rồi? Ngoài trời chưa có ánh sáng sao?" Nhân lúc bọn họ mồm năm miệng mười kể lại việc ngoài này, hắn cúi đầu ghé vào tai Thẩm Mộc nói nhỏ: "Lần sau ra ngoài để họ giết tang thi chúng ta đứng nhìn."

Hơi thở của Bạch Vũ phả vào tai có chút nhột, Thẩm Mộc dụi lỗ tai vào ngực hắn, trộm cười, còn đâu bộ dạng khóc đến chết đi sống lại trước đó.

Bầu trời còn chìm trong bóng đêm, đám người Lương Đại Thành cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết thời gian Bạch Vũ ở trong phòng cũng không ngắn, mấy người họ thay phiên nhau canh gác, đói bụng thì ăn, buồn ngủ thì ngủ ngay trước cửa, nếu đem ra so sánh nhìn Bạch Vũ lúc này còn thoải mái hơn bọn họ, nhưng nhìn đến Bạch Vũ hoàn hảo đi ra ngoài tất cả đều vui mừng không ai quan tâm đến việc nhỏ nhặt này.

Thời gian Bạch Vũ ở trong phòng vì lo lắng nên người nào cũng chỉ ăn uống qua loa, đặc biệt là Thẩm Mộc, bây giờ mọi chuyện đã không sao mấy người tay chân bận rộn đốt lửa nấu một bữa ra trò xem như ăn mừng. Thẩm Mộc ngồi trong lòng Bạch Vũ nhất định không chịu đi ra, hắn không cách nào nấu ăn được đành phải để Lưu Hoàng Nghĩa nấu. Lưu Hoàng Nghĩa cũng không cảm thấy gì nấu cơm thôi so đo ai nấu làm cái gì.

Trong lúc chờ cơm không tránh khỏi tán gẫu một hồi, mặc cho bóng đêm bên ngoài còn chưa tan đi cũng không giảm bớt được vui sướng trong lòng, mấy người cười cười nói nói, nói Bạch Vũ làm hại họ sợ chết khiếp một hồi, cũng may chỉ là cảm sốt thông thường.

Nghe vậy Bạch Vũ chỉ cười nhạt nói cho họ biết: "Không phải cảm sốt thông thường."

Nhận ra Thẩm Mộc lại bắt đầu lo lắng nhìn mình, Bạch Vũ hôn lên trán người yêu một ngụm, cười nói: "Cũng không phải biến đổi, mà là tiến hóa."

"Tiến hóa?!" Thẩm Mộc mở to mắt nhìn hắn, không hiểu: "Tiến hóa là sao?"

Đám người Lương Đại Thành đồng dạng có cùng thắc mắc, Bạch Vũ nhìn bọn họ không nói, giơ tay lên âm thầm vận chuyển năng lượng trong cơ thế, sau một thời gian luyện tập khả năng điều khiển nắm giữ của hắn đã tương đối thuần thục, hắn nhẹ nhàng cử động ngón tay, phẩy một cái thật nhẹ, một làn gió theo đó lưu chuyển lướt qua đám người Lương Đại Thành làm cho tóc họ bị thổi bay lên.

Không đợi bọn họ phản ứng, Bạch Vũ lại dời tay chỉ vào tường, kiếm khí vô hình phóng ra đánh vào tường, bụi bặm văng trên tường ra bốn phía, trên tường in hằn một vết chém thật sâu.

Đám người Lương Đại Thành bị dọa ngốc, há to miệng nhìn chằm chằm vết chém trên tường, lại nhìn về phía Bạch Vũ.

"Cái đệt!!" Lương Đại Thành vô thức phun ra một câu.

Quá mức huyền huyễn, quá mức kinh người!

Thu tay lại, Bạch Vũ cúi đầu nhìn Thẩm Mộc đang há to miệng kinh ngạc, cười hỏi: "Anh có lợi hại hay không?"

Thẩm Mộc mắt cũng không chớp ngây ngốc gật đầu: "Lợi hại." Nói xong mới kịp phản ứng, hai mắt lóe sáng ôm lấy cổ Bạch Vũ sùng bái nói: "Siêu cấp lợi hại!!!"

Người yêu ngồi trong lòng dùng ánh mắt sùng bái khen hắn lợi hại, Bạch Vũ suýt chút không nhịn được muốn ngay lập tức đè Thẩm Mộc dưới thân, may mắn hắn vẫn còn nhớ rõ đang ở chỗ nào.

Hồi lâu sau đám người Lương Đại Thành mới tiếp thu xong thứ quá mức không thật này, nhao nhao muốn Bạch Vũ làm lại một lần cho họ xem, Bạch Vũ không từ chối nhưng lần này hắn chỉ dùng ít năng lượng tạo ra một cơn gió nhẹ mà thôi, cứ liên tục đánh vào tường có khi nơi ở của bọn họ sẽ bị đánh sập mất.

Bạch Vũ nói với bọn họ: "Thứ này chính là dị năng, là một năng lực siêu nhiên kỳ dị."

"Dị năng sao? Em cũng muốn có nó" Thẩm Mộc ước ao nói.

Không riêng gì Thẩm Mộc, những người có mặt ở đây ai mà không muốn có được thứ năng lực siêu nhiên như thế?

"Có thể là mọi người chưa thức tỉnh đi?" Bạch Vũ an ủi bọn họ: "Tôi nghĩ lần này không chỉ riêng tôi thức tỉnh dị năng mà còn có người khác, mọi người đừng nóng vội."

Có nóng vội cũng vô dụng, bọn họ biết, tất cả đều dựa vào may mắn đi.

Cơm nấu xong, cả nhóm vừa ăn vừa nghe Bạch Vũ kể lại quá trình thức tỉnh, cũng là bổ sung kiến thức để sau này họ có thức tỉnh cũng không đến nỗi không biết làm gì, hắn cũng hướng dẫn bọn họ cách điều khiển năng lượng trong cơ thể, còn nói thêm: "Sau khi thức tỉnh tôi cảm thấy sức lực của bản thân được nâng cao rất nhiều, mắt cũng có thể nhìn xa hơn, còn có thể nhìn trong bóng tối."

Để chứng minh, hắn ôm Thẩm Mộc đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hết cách, Thẩm Mộc nhất định không chịu rời khỏi hắn.

Trong bóng tối Bạch Vũ có thể nhìn thấy trước cửa khách sạn tuyết đã tan từ lâu, cũng không có một bóng tang thi nào lang thang bên dưới, chỉ là tầm nhìn bị hạn chế không thể nhìn quá xa, nhưng như vậy cũng đã quá nghịch thiên rồi.

Bạch Vũ trở lại chỗ ngồi, không quên nói với họ năng lượng trong cơ thể có giới hạn nhất định, dùng cạn kiệt sẽ phải nghỉ ngơi để bổ sung chứ không phải vô tận.

Còn nói nếu tang thi có thể tiến hóa để nâng cao sức mạnh thì con người cũng có thể, chỉ là không biết năng lực này có thể nâng cấp hay không.

Năng lực Bạch Vũ có được khiến mọi người dấy lên hy vọng, nếu có được năng lực thế này thì con người không cần phải sợ hãi tang thi nữa.

Canh chừng Bạch Vũ một thời gian bọn họ ai cũng mệt mỏi, sau khi phấn khích qua đi thì có chút chịu không nổi, lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.

Một tay đỡ lấy Thẩm Mộc đang treo trên người, còn lại một tay khó có thắp nến lên, Bạch Vũ sủng nịch cười thương lượng với Thẩm Mộc: "Đi xuống, anh thắp nến, được chứ?"

Bao diêm bị Thẩm Mộc lấy đi, cậu thò tay thắp nến thay cho Bạch Vũ, như cũ không chịu đi xuống. Trong phòng nháy mắt sáng lên, Bạch Vũ ôm Thẩm Mộc đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: "Bị dọa sợ rồi đúng không?"

Nhận ra trước ngực đột nhiên ẩm ướt, Bạch Vũ thở dài nâng mặt Thẩm Mộc lên, quả nhiên lại khóc: "Không phải anh đã không có chuyện gì rồi sao?"

Thẩm Mộc né tránh tay hắn cúi đầu nức nở nói: "Anh bỏ lại em, còn hung em."

???

Bỏ lại Thẩm Mộc không cho cậu theo là vì muốn đảm bảo an toàn cho cậu, nếu một lần nữa gặp phải tình huống tương tự hắn vẫn sẽ làm thế

Còn hung?

Bạch Vũ oan uổng hỏi lại: "Anh hung em lúc nào?"

Lại nghe Thẩm Mộc như lên án nói: "Anh quát em, bảo em câm miệng, còn nói sẽ đánh chết em!"

Bạch Vũ dở khóc dở cười cúi đầu nhìn cậu, không biết phải giải oan cho bản thân thế nào, hắn quả thật đã nói vậy nhưng đó không phải là hung Thần Mộc, được chứ?

Tất nhiên, dù có oan hơn nữa hắn vẫn phải nhận mệnh dỗ dành Thẩm Mộc. Bạch Vũ nâng mặt Thẩm Mộc lên hôn xuống môi cậu, khẽ nói: "Anh sai rồi, nếu không em hung lại anh?"

Thẩm Mộc được hôn cũng không khá hơn, quay mặt đi không thèm nhìn hắn. Cậu quay đi để lộ ra cần cổ trắng nõn, cứ nghĩ phải bỏ lại Thẩm Mộc rời đi bây giờ lại được ôm người yêu trong lòng, trong mắt Bạch Vũ chậm rãi bị dục vọng bao phủ. Hắn cúi đầu hôn xuống cần cổ Thẩm Mộc, vươn lưỡi liếm láp.