Bóng Tối Trỗi Dậy

Chương 1: Bóng Tối Trỗi Dậy



Hơn một ngàn năm trước, tại thung lũng bí ẩn nằm sâu trong rừng già khu vực biên giới nước Đại Việt và Chăm Pa.

Người đàn ông mặc áo choàng đen dài quá gót chân, đang đứng im lìm trên một mỏm đá lớn. Mỏm đá nhọn hoắt, đâm xiên xiên ra ngoài bờ vực trông tựa một mũi giáo khổng lồ chĩa vào mặt trời. Người đàn ông chừng ngoài sáu mươi tuổi, cao lớn một cách đặc biệt. Lớp áo choàng không thể che phủ được thân thể tráng kiện rắn rỏi. Hai con mắt như hai đường kẻ nhỏ xíu của ông ta đang chăm chú nhìn vào một vật trước mặt. Đó là quả cầu hình tròn bằng đá đen bóng, to như đầu người. Trên quả cầu đá đó được chạm khắc rất nhiều hình thù kì lạ. Hai con ngươi của người đàn ông mặc áo choàng đen liên tục quét lên những hình vẽ đó. Như thể nếu ông ta chớp mắt, hình vẽ trên đó sẽ biến mất. "Ngày này đã đến. Ta đang đứng trước thời khắc vĩ đại. Thời khắc trở thành Thần. Tất cả Linh Hồn của thế gian sẽ rạp mình trước ta như cỏ dại trong giông bão."

Ông ta đắc ý, khoé miệng nhếch lên vẽ thành một đường mỏng dính độc ác. Người đàn ông mặc áo choàng đen không đứng một mình. Sau lưng ông là hai người nữa, trẻ hơn, chừng ngoài ba mươi tuổi. Họ mặc đồ bằng vải xám bó chặt vào thân thể, dáng vẻ hùng mạnh. Hai người đàn ông trẻ tóc búi cao, mỗi người khoác một tấm da thú sau lưng. Trên tấm da đính rất nhiều vàng ngọc, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hai người trẻ tuổi đứng im, bắt chéo tay trước ngực, như đang chờ đợi một điều gì đó.

Dưới lòng vực, thấp thoáng là thành quách nguy nga. Ánh mặt trời chiếu tới, từng bức tường thành lóe sáng lấp lánh như được làm từ vàng khối. Nơi nơi là hàng ngàn người đang lao động, kẻ kéo đá, người đánh xe tấp nập. Thật không ngờ một công trình kì vĩ như thế lại được xây dựng nơi đáy vực.

Ba người trên mỏm đá cứ đứng im lìm như thế trong nhiều giờ. Lúc này, mặt trời đã lên đến đỉnh núi. Chiếc áo choàng dài màu đen của người đứng đầu bị những cơn gió lớn từ dưới vực thổi lên bay phần phật như một lá đại kỳ. Ông ta ngước nhìn mặt trời, đến khi thấy bóng nắng vừa đúng phủ lên đỉnh quả cầu đá thì quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào hai người đàn ông trẻ tuổi.

"Đến giờ rồi. Hãy chuẩn bị nghi thức quỷ hồn."

Giọng ông ta rin rít, âm điệu rất nhỏ, nhưng trong tiếng gió thét ào ào mà hai người trẻ tuổi vẫn thấy rõ ràng từng tiếng. Hai người trẻ tuổi đồng loạt quỳ xuống, đáp gọn: "Thưa vâng."

Đồng thời hai người giơ tay lên cao quá đầu. Chỉ thấy người bên trái cầm một chiếc cốc vàng, người bên phải cầm một con dao nhỏ cũng bằng vàng. Cả hai đồ vật được trạm trổ vô cùng tinh xảo. Người đàn ông mặc áo choàng đen bước lại chỗ họ, đưa tay đón lấy hai món đồ. Ông ta cầm lấy con dao, lật cổ tay trái lên, cứa vào một nhát dứt khoát. Máu từ trong vết cứa chảy ồng ộc vào chiếc cốc. Đến khi chiếc cốc đã đầy máu, ông ta liền dùng cạnh dao vuốt qua vết thương một cái. Vết đứt trên cổ tay ông ta từ từ liền lại như cũ. Ông ta quay người, cầm theo chiếc cốc chứa đầy máu của chính mình, đi về phía mỏm đá. Đến nơi, ông ta cho tay vào trong chiếc cốc máu, nhúng ngón trỏ vào rồi vẽ lên trên mặt mình một kí tự kì lạ, miệng lẩm nhẩm đọc chú. Đột nhiên, những cơn gió ngừng thổi, mặt trời như bị che mờ, không gian bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ. Hai người đàn ông trẻ tuổi như nghe được tiếng đập của trái tim mình. Từ dưới đáy vực, từng làn sương mù màu xám đen bắt đầu tràn lên, cuồn cuộn như sóng, lớp trước chưa qua lớp sau đã đùn tới. Lẫn trong làn sương có thể thấy hàng vạn đốm sáng màu đỏ ối, di chuyển hỗn loạn, lấp loé như ánh mắt của loài dã thú. Cả ba đều trông thấy cảnh tượng rợn người đó nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên.

Ngay lúc này, khối đá hình tròn đột ngột vỡ vụn, tan ra thành một làn bụi mỏng. Khi làn bụi tan hết, một viên ngọc to bằng quả trứng gà dần dần hiện ra. Viên ngọc màu trắng như tuyết, xung quanh có những tia điện sét nhỏ nổ lách tách. Viên ngọc bay lên rồi dừng lại giữa không trung, trước mặt người đàn ông mặc áo choàng đen.

Ông ta nhếch mép cười đắc ý, đôi mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào viên ngọc. Sau đó, ông ta đưa chiếc cốc chứa máu của mình ra, nghiêng tay định đổ xuống. Đúng lúc này, người đàn ông trẻ tuổi ở bên phải đột nhiên nhảy tới. Anh ta nhanh như cắt rút trong người ra một sợi dây da rất dài, vung tay cuốn lấy viên ngọc đang lơ lửng rồi giật mạnh đi. Sự việc xảy ra quá nhanh, người đàn ông phía bên trái hoàn toàn không kịp phản ứng gì. Ngay khi viên ngọc bị cướp đi, một tiếng gầm rất lớn vang rền như tiếng sấm ầm ì trong không trung. Đất trời rung chuyển, gió lại ào ào thổi tới xua tan mây mù. Nhân lúc đó, người trẻ tuổi sau khi cướp được viên ngọc vội vàng quay người bỏ chạy về phía khu rừng. Anh ta đã nhanh, người mặc áo choàng đen còn nhanh hơn. Sau phút giây bất ngờ, ông ta vung tay, con dao bằng vàng lao tới nhanh hơn chớp giật, cắm mạnh vào lưng người vừa cướp ngọc. Lực bay mạnh tới nỗi con dao ghim luôn anh ta xuống mặt đất. Người đó chết tại chỗ, không kịp cảm thấy cơn đau xé toang trái tim. Viên ngọc lăn từ tay anh ta rơi xuống bên cạnh.

Người đàn ông mặc áo choàng ngay lập tức chạy lại định nhặt viên ngọc lên. Nhưng lúc này máu của người trẻ tuổi đã chảy tràn vào viên ngọc. Ông ta nổi giận gầm lên, tung chân đá mạnh vào xác người trẻ tuổi khiến cho cái xác văng ra xa. Lúc này viên ngọc bỗng nhiên như có ý thức, nó từ từ bay lên rồi phát ra những tia sáng màu đỏ ma mị. Người đàn ông mặc áo choàng đen thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, ông ta vội nhắm chặt hai mắt lại rồi vươn tay định chộp lấy viên ngọc. Ngay khi bàn tay ông ta chạm vào, một tiếng nổ khủng khiếp từ dưới đáy vực sâu vang lên, khiến cho cả thung lũng rùng rùng chuyển động. Làn sương mù lúc nãy đã bị thổi tan đột ngột đùn lên, còn mạnh mẽ hơn lúc trước, trong phút chốc đã mù mịt khắp đất trời. Tuy đang giữa trưa nhưng làn sương đen đặc tràn ra khắp nơi khiến cho không gian ngay lập tức u ám. Hàng ngàn vạn đốm sáng màu đỏ lóe lên trong sương cùng với những tiếng gầm gừ như của đàn dã thú khát máu đang tràn ra săn mồi. Người đàn ông trẻ tuổi còn lại thấy vậy không còn giữ được bình tĩnh, anh ta vội vã chạy trốn. Chỉ thấy một đốm sáng màu đỏ từ trong sương mù lao nhanh về phía anh ta. Bụp một tiếng khô khốc, cả người anh ta đã bị nổ tung, nát vụn. Bên này, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng vô cùng đau đớn khi cơ thể của ông ta đang bị viên ngọc đốt cháy. Ông ta rú lên một tiếng thảm thiết rồi cũng tan biến vào làn sương mù khủng khiếp. Dưới đáy vực, đồng loạt hàng ngàn tiếng la hét, gào rú vang lên thê thảm, nhưng cũng rất nhanh chóng, tan biến vào màn sương chết chóc.

Không biết là bao lâu, người đàn ông trẻ tuổi, kẻ bạo gan đánh cắp viên ngọc từ từ mở mắt ra. Anh ta ngơ ngác một lúc như cố nhớ lại mọi việc. Nhìn thấy con dao bằng vàng rơi dưới đất, anh ta bất giác sờ vào vết thương sau lưng mình, nhưng thật kì lạ là lưng anh ta hoàn toàn bình thường. Mọi việc giống như một giấc mơ vậy. Anh ta chống tay đứng lên, nhìn quanh, bỗng cả người như đông cứng lại, mồ hôi vã ra ướt đẫm. Bờ vực sâu lúc này mây mù đã cuồn cuộn bao phủ. Những dấu vết địa chất đã thay đổi hoàn toàn, chôn vùi tất cả thành quách lúc trước. Không khí cực kì thê lương, người đàn ông trẻ tuổi gục ngã, nước mắt tuôn trào. Anh ta bây giờ còn đau đớn hơn cả khi bị mũi dao đâm xuyên vào lưng.

"Trời ơi, vậy là ta đã thất bại. Cả ngàn vạn con người trong giây lát đã tan biến trong sương mù, làm mồi cho Ngọc Vạn Hồn. Pháp Vương, người thật quá sức ác độc."

Than khóc hồi lâu, người trẻ tuổi lẩm bẩm:

"Giờ đây, chỉ có ta là người duy nhất biết về Hoàng Kim Thành, nơi giàu có và quyền lực nhất thế gian. Ta phải chôn giấu bí mật này mãi mãi, phải đời đời canh gác tại nơi đây. Ta ngăn cản bất cứ ai muốn triệu hồi bóng tối một lần nữa để chiếm đoạt sức mạnh vĩnh cửu của Ngọc Vạn Hồn."

Tiếng nói của anh ta cô độc trên đỉnh núi cao, chỉ có đá núi và gió lạnh nghe thấy.