Bóng Tối Trỗi Dậy

Chương 6: Bản Đồ Hoàng Kim Thành



"Hộp dẫn đường nhưng bên trong chỉ có chiếc nhẫn?"

Cầm trên tay chiếc nhẫn, Nam Anh đi đi lại lại trong căn phòng khách nhà ông Lâm và tự hỏi. Cô dùng cả chiếc kính lúp của ông để nhìn từng chi tiết trên chiếc nhẫn. Tuy nhiên, vẫn không phát hiện được gì khác lạ.

"Để chú xem lại."

Ông Lâm đón lấy chiếc nhẫn cổ, cẩn thận rút một chiếc khăn mùi xoa ra lau thật kĩ, rồi cũng dùng kính lúp xem xét một lát. Sau đó, ông đưa lại chiếc nhẫn cho Nam Anh, thất vọng nói:

"Quả thực chú cũng không nhìn ra được bí mật ở chiếc nhẫn này. Nó có vẻ là một chiếc nhẫn được hoàn thiện khá cầu kì và bắt mắt, nhưng không hề có chốt lẫy để mở, và chú nghĩ nó cũng quá nhỏ để có thể giấu được một vật nào đó như là một bản đồ."

Nhóc Tôm cũng xăm xắn chạy lại. Nó tò mò sờ nắn chiếc nhẫn rất kĩ. Chợt thằng nhóc "A" lên một tiếng:

"Chị Nam Anh. Cái mặt nhẫn này có thể lắp vừa viên đá trên dây chuyền của chị."

Nhóc Tôm vừa nói Nam Anh cũng bất chợt "A" lên một tiếng. Cô lấy tay vỗ vỗ vào trán mình rồi reo lên:

"Đúng rồi. Thế mà chị không nghĩ ra. Chính là nó."

Nam Anh vội tháo sợi dây chuyền nhỏ xíu trên cổ xuống. Mặt dây là một viên đá màu đỏ hình hạt lựu. Cô nhanh nhẹn tháo viên đá ra lắp vào chỗ trống trên chiếc nhẫn. "Chính xác". Nam Anh thốt lên. Viên đá được lắp trên mặt nhẫn vừa vặn và tinh xảo như thể mới được một người thợ lão luyện chế tác chứ không phải được lắp ráp từ hai thứ riêng biệt.

"Sợi dây chuyền cha cháu đã cho cháu đeo từ nhỏ. Thì ra chính là viên đá chủ của chiếc nhẫn này."

Giọng Nam Anh đầy vẻ mừng rỡ. Nhưng sau khi chiếc nhẫn được lắp mặt đá, vẫn không có gì xảy ra. Nhóc Tôm nhăn nhó:

"Không thấy ông thần đèn hay thần nhẫn hiện ra như trong truyện."

"Chúng ta thử chiếu ánh sáng vào viên đá xem."

Khôi đưa ra ý kiến. Ông Lâm và Nam Anh quay sang nhìn Khôi. Nam Anh hỏi, giọng cô tràn đầy hy vọng.

"Cậu nghĩ ra được điều gì phải không Khôi?"

"À không, không hẳn."

Khôi liếm môi.

"Chỉ là mình đã từng xem về chi tiết này trên một bộ phim. Những thông điệp có thể hiện ra khi chúng ta soi dưới ánh lửa, hay ánh sáng đèn."

"À, ra thế."

Ông Lâm cũng gật gù.

"Chúng ta cứ thử xem nào."

Nam Anh cầm chiếc nhẫn đưa lên soi dưới ánh sáng của ngọn đèn lớn trên trần nhà. Chiếc nhẫn vẫn y như cũ, không có chút phản ứng nào với ánh sáng đèn. Nam Anh còn nheo mắt lại, cố gắng nhìn sâu vào bên trong viên đá màu đỏ tươi ở trên mặt nhẫn.

"Không thấy gì khác cả."

Giọng cô đầy vẻ thất vọng.

Khôi lúc này đang cầm chiếc hộp sắt trên tay. Cậu chăm chú quan sát bề mặt của chiếc hộp. Khôi thấy ở nơi ban đầu là bức tượng thiếu nữ nhảy múa, bây giờ sau khi mở hộp đã lõm hẳn xuống, tạo thành một khe hở nhỏ. Khe hở đó khá tương đồng với bề ngang của chiếc nhẫn. Một ý nghĩ lóe lên, Khôi mừng rỡ nói với Nam Anh.

"Nhìn xem, ở đây có một chỗ chắc là để gắn chiếc nhẫn."

Nói rồi, Khôi đặt chiếc hộp sắt xuống lại mặt bàn. Nam Anh nghe thế thì bước tới quan sát. Cô cũng nhanh chóng nhận ra khe hở trên mặt hộp sắt và gắn chiếc nhẫn vào. Một tiếng kịch nhẹ vang lên, chiếc nhẫn quả nhiên lắp vào vừa khít bề mặt khe hở, chỉ còn viên đá đỏ là lồi lên bên trên. Một loạt những tiếng tíc tíc rất nhỏ vang lên, nghe như tiếng những bánh răng đang chuyển động. Viên đá từ từ xoay tròn. Lúc đầu thì rất chậm, sau đó nhanh dần. Cho đến khi nó quay tít như một cánh quạt, đột nhiên một quầng sáng bắt đầu tỏa ra bốn phía. Mọi người đồng loạt "A" lên một tiếng, cùng lùi lại quan sát. Một cảnh tượng như trong truyện cổ tích xuất hiện, khiến cho những người chứng kiến đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, dường như không thể tin được vào hình ảnh hiện ra trước mắt mình.

Quầng sáng đó lớn dần lên, cho đến khi bao trùm gần kín không gian phòng khách của chú Lâm. Bên trong quầng sáng là những hình ảnh phản chiếu với đầy đủ sắc màu xanh, hồng, vàng, tía như một thước phim. Dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ những chi tiết như rừng núi, đồi đất, khe suối.. Mọi người đều không ngớt trầm trồ trước kĩ thuật đỉnh cao của người Alanpa cổ. Không thể tin nổi từ một nghìn năm trước, họ đã có thể chế tác được một thiết bị phản chiếu hình ảnh dạng 3 D tinh xảo đến mức này. Ông Lâm tấm tắc nhận xét.

"Thật bất ngờ. Những tư liệu cổ còn ghi chép lại về người Alanpa cho thấy họ có một trình độ thẩm mỹ và kĩ thuật xây dựng rất cao, không ngờ được họ còn rất giỏi trong những lĩnh vực chế tác đòi hỏi độ tinh xảo, chính xác và chứa đựng kiến thức hình học không gian đến cấp độ này. Các cháu hãy nhìn xem, viên đá là tinh thể màu đỏ, song những nếp gấp được khắc bằng cách nào đó vào bên trong, đã tạo ra được khúc xạ biến ánh sáng đi qua thành những màu sắc rực rỡ. Hơn nữa, họ còn có thể tạo thành những hình thể 3 D rõ nét đến thế. Điều này ngay cả thời đại hiện nay chúng ta dùng máy khắc laser cũng khó có thể tái hiện được tinh xảo như thế này."

"Và điều này được thực hiện hoàn toàn thủ công."

Nhóc Tôm trầm trồ chen vào.

"Hãy nhìn xem, thật là ngoài sức tưởng tượng. Khi ánh sáng di chuyển qua những cạnh khác nhau, hình ảnh cũng có sự thay đổi tương ứng."

Nam Anh cũng đưa ra nhận xét. Quả nhiên những hình ảnh ở trong quầng sáng đó không hề đứng yên. Nó còn có những chuyển động rất sinh động, dựa vào tốc độ quay nhanh hay chậm của viên đá đỏ. Theo đó, mọi người có thể một hình ảnh tuyệt đẹp. Một thành phố lấp lánh nằm dưới chân một ngọn núi khổng lồ. Bao qua đó là dòng sông xanh biếc chảy dài. Thấp thoáng là rừng núi bạt ngàn. Thậm chí, có thể thấy được cả những cỗ xe ngựa đang di chuyển, con người thì làm việc, muôn thú cũng nhởn nhơ sinh động. Đột nhiên viên đá đỏ tăng tốc độ quay, phát ra những tiếng rin rít nhỏ. Hình ảnh ở trong khoảng sáng cũng theo đó mà thay đổi. Thành quách lâu đài dần chìm vào trong một vùng hang động lớn, rồi sau đó lại hiện ra một vùng đồi núi hùng vĩ. Trên vùng đồi núi này có những dòng chữ ngoằn nghèo nhấp nháy, đánh dấu ở nhiều vị trí. Hình ảnh hiển thị tinh xảo giống như thao tác zoom trên điện thoại thông minh ngày nay vậy.

"Chú Lâm, chú có nhận thấy khu vực trên hình ảnh là nơi nào không ạ. Cháu thấy có những chữ li ti nhỏ xíu chú thích trên hình, liệu có phải là địa danh không?"

Nam Anh cảm thấy choáng ngợp trước những gì đang hiện ra trước mắt, cô chỉ tay vào một dòng chữ nhỏ nhấp nháy liên tục ở trên không, hỏi chú Lâm.

"Chính xác. Cháu nhìn khu vực này, đây là chữ của người Alanpa cổ, có ghi là Indrapura. Theo chú biết, địa danh này có nghĩa là Lôi Điện Thành. Là tên kinh thành cổ của người Chăm Pa vào những năm 1000 sau công nguyên. Lôi điện thành nằm ở khu vực huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam ngày nay."

Ông Lâm lại dùng tay chỉ theo hướng dòng chữ đang chạy tới, nói:

"Nhìn xem, dòng chữ di chuyển chỉ theo hướng này, hướng men theo bờ biển đi ra ngoài miền bắc bây giờ. Ở chỗ này đã được đánh dấu bởi dòng chữ: Hoàng Kim Thành, chú nghĩ đây chính là vị trí của kinh thành của người ALanpa."

Nam Anh và Khôi đều hướng mắt nhìn vào nơi tay ông Lâm chỉ tới. Một vùng núi cao chìm trong mây nằm phía trên địa danh Indrapura khoảng hai gang tay. Nơi đó dường như là điểm cuối của hướng dòng chữ di chuyển, được đánh dấu bằng một biểu tượng màu đỏ có hình chiếc nhẫn, rất giống với chiếc nhẫn của Nam Anh.

Ông Lâm lại nói tiếp:

"Nhìn vào địa hình này, và hãy so sánh tương ứng với vị trí Lôi Điện Thành, chú cho rằng nơi này là vùng Quảng Bình hiện nay. Để chính xác hơn, có lẽ chúng ta cần phải quét bản đồ này sang dạng số. Chắc chắn sẽ có kết quả cụ thể."

"Điều này cần phải có một chuyên gia công nghệ. Nhưng nếu muốn mời một chuyên gia tới đây có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Mà hiện tại, đó chính là điều chúng ta thiếu. Cháu không thể đợi lâu hơn nữa để có thể lên đường. Cháu tin rằng cha cháu đã tới nơi này."

Giọng Nam Anh đầy vẻ băn khoăn. Việc biến mất đột ngột của cha và hộp dẫn đường mà ông để lại càng khiến Nam Anh tin tưởng rằng cha mình chắc chắn đã tìm tới Hoàng Kim Thành. Nhưng lý do mà ông bỏ hai chị em Nam Anh để tới một nơi bí mật và nhuốm màu huyền bí như thế là gì?

"Chú có thể mời một chuyên gia công nghệ, nhưng không chắc là anh ta sẽ có mặt trong hôm nay được. Hơn nữa, họ cũng cần có thời gian nhất định để làm việc. Nhưng nếu không số hóa bản đồ này, chúng ta cũng không thể sử dụng thường xuyên trong điều kiện rừng núi được."

Ông Lâm nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Anh.

"Nếu chuyên gia công nghệ đi theo chúng ta thì sao? Người đó có thể số hóa và khai thác bản đồ số liên tục, chính xác bất cứ lúc nào chúng ta cần."

Khôi đưa ra ý kiến. Ông Lâm ngẫm nghĩ rồi trả lời:

"Việc này chú cũng đã nghĩ tới, nhưng một chuyên gia công nghệ có thể đảm bảo các yếu tố để đi cùng chúng ta thì rất khó tìm. Ý chú là, đây là một công việc khá nhiều khó khăn và phải đảm bảo bí mật."

"Cháu nghĩ là cháu có thể kiếm được một người như vậy. Nam Anh, cậu có nhớ Phong Xoăn không?"

Nam Anh reo lên mừng rỡ, cô hỏi:

"Ồ, là cậu ấy à. Sao mình lại không nghĩ đến nhỉ? Nhưng liệu cậu ấy có đồng ý giúp chúng ta không?"

"Phong Xoăn và mình ở cùng phòng mà. Ngày hôm qua nó đang về quê nếu không có thể đã ở đây cùng chúng ta rồi. Nó thật sự là một kẻ đam mê mạo hiểm số một, hơn nữa lại rất giỏi về vi tính. Cậu biết rồi đấy, ở trường chúng ta, Phong Xoăn là cao thủ số một về lĩnh vực tin học. Nếu cậu đồng ý, mình sẽ gọi cho nó luôn."

Khôi trả lời.

"Cậu gọi cho Phong luôn đi."

Nam Anh mừng rỡ nói.

*

* *

Ven bờ hồ nhỏ nằm sâu trong cánh rừng thông, chỉ cách nhà ông Lâm khoảng một ki lô mét, bẩy chiếc xe màu đen nằm im lìm. Trong xe, Mắt Sói đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Hình ảnh hiển thị từ trên cao khu biệt thự nhà ông Lâm do chiếc flycam tí hon gửi về. Chợt, điện thoại của gã rung lên. Mắt Sói lấy điện thoại ra nghe. Giọng nói rin rít quen thuộc của Thế Tôn vang lên. Cuộc điện thoại rất ngắn, nhưng đó là đủ để Mắt Sói chuẩn bị những bước tiếp theo của kế hoạch. Nghe xong cuộc điện thoại, gã nói với tên kĩ thuật viên.

"Thế Tôn đã có lệnh mới. Bọn chúng đang đi đúng hướng Ngài dự đoán. Cứ theo sát nhất cử nhất động của bọn chúng."

Tên kĩ thuật viên chỉ đáp một tiếng "Vâng", rồi tiếp tục công việc. Mệnh lệnh của Mắt Sói luôn là một áp lực cực lớn với bọn gã. Mắt Sói luôn là thế, rất lạnh lùng và tàn nhẫn. Trong con mắt nhỏ và dài của Mắt Sói, dường như chưa bao giờ gã thấy được con ngươi trong đó. Chẳng ai dám nhìn thẳng vào nó, có cảm giác tia nhìn của gã sẽ chạm tới mọi nỗi sợ sâu kín nhất. Nhưng nếu như gã kĩ thuật viên bạo dạn hơn, dám liếc mắt nhìn sang dù một chút thôi, ngay lúc này, gã sẽ thấy đôi mắt Mắt Sói hiện đang run rẩy.

Đúng vậy. Mắt Sói đang run rẩy. Thật không thể tin được. Một sát thủ hàng đầu, sở hữu thứ võ giết người đáng sợ, gây ra cái chết đau đớn nhất cho đối thủ. Một con người mang trái tim chó sói, hoang dã, liều lĩnh, bền bỉ và xảo quyệt. Vậy mà lúc này lại như run rẩy đến đáng thương. Mắt Sói ngồi thu mình trên chiếc ghế dài trong thùng xe. Gã chưa bao giờ hết sợ hãi, kể từ khi được Thế Tôn mang về nuôi. Kí ức của đứa trẻ một tuổi, liệu có gì có thể tồn tại đến bây giờ? Một kí ức mà gã không bao giờ quên. Gã lúc đó là một đứa trẻ đỏ hỏn, đang được ôm trong vòng tay của một người đàn ông. Người này cao lớn, vòng tay ghì chặt lấy gã, miệng ông ta phát ra những tiếng gầm gừ. Gã nhìn lên. Không, người này không nhếch miệng. Âm thanh đưa tới từ nơi nào đó dưới lớp da nhăn nhúm. Gương mặt ông ta chằng chịt sẹo như thể da mặt như bị lột sống. Dường như ông ta nói gì với gã.

"Con của ta, hãy trở thành kẻ định đoạt số phận. Vì con đã chiến thắng được nó một lần. Kẻ nào chiến thắng số phận, sẽ không còn gì có thể đánh bại được con."

Mắt Sói lúc đó tất nhiên là không thể hiểu được những lời người đàn ông nói. Nhưng gã cảm thấy, người đang ôm mình, còn đáng sợ hơn cả loài sói. Chỉ vài ngày trước, gã bằng bản năng sinh tồn, đã bóp chết hết những con sói non khác để tranh bầu sữa. Gã là con sói hung hãn nhất đàn. Loài sói, kể cả sư tử và hổ cũng không làm cho nó run sợ. Sói, chỉ thuần phục sói đầu đàn. Và giờ đây, gã biết người đang ôm chặt gã trong vòng tay hung bạo, chính là một con sói đầu đàn.

Mắt Sói được người đó đem về nuôi. Lớn lên một chút, gã biết, người đó là Thế Tôn. Nhưng cũng từ đó gã chưa bao giờ gã hết sợ. Gã luôn sợ hãi. Gã không sợ Thế Tôn. Gã yêu mến ông ta còn không hết. Gã sợ không làm được việc Thế Tôn giao cho. Gã sợ Thế Tôn sẽ không cần gã nữa. Và hơn hết, gã sợ có điều gì đó sẽ làm tổn thương Thế Tôn. Thế Tôn đã cho gã sinh mệnh, gã nguyện chết vì ông ta và nghiền nát bất cứ kẻ nào dám chống lại Thế Tôn. Càng sợ hãi, Mắt Sói càng trở lên mạnh mẽ và khát máu.

*

* *

Sau cuộc điện thoại, từ ngoài sân bước vào phòng khách, Khôi vui vẻ nói với Nam Anh.

"Trưa mai, Phong Xoăn nó sẽ có mặt tại đây."

Nam Anh tỏ vẻ mừng rỡ. Cô nói:

"Tốt quá. Có cậu ấy ra tay việc số hóa bản đồ chắc chắn không có gì khó khăn cả."

Rồi cô hồ hởi nói tiếp:

"Chú Lâm đã nhờ anh Tường, một người bạn của chú ấy làm ở Sở văn hóa xin giấy phép cho chúng ta. Nếu muốn thám hiểm ở khu vực rừng núi Quảng Bình việc xin được giấy phép sẽ rất thuận lợi."

"Thêm một thuận lợi nữa là sẽ có một đoàn thám hiểm người Nga cùng đi với chúng ta vào tuần sau. Họ tình cờ cũng tới khu vực đó và Tường đã chủ động liên hệ để ghép đoàn. Với kinh nghiệm của họ việc tìm kiếm cha cháu chắc chắn sẽ có kết quả."

Chú Lâm mỉm cười tiếp lời Nam Anh. Nam Anh và Khôi nghe vậy đều cảm thấy vui mừng. Tuy Nam Anh rất giỏi võ và Khôi cũng nhanh nhẹn, nhưng nếu so với một đoàn thám hiểm chuyên nghiệp người Nga thì như ánh đèn pin so với mặt trời vậy. Quả thực nếu đi cùng họ thì mọi việc sẽ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Nam Anh phấn chấn nói:

"Vậy quá tốt rồi chú Lâm. Đi cùng với họ chúng cháu chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì."

"Bây giờ chỉ cần đợi Phong Xoăn tới và làm xong bản đồ số nữa thôi."

Khôi cũng gật gù đồng tình.

Bẩy giờ sáng hôm sau, Phong Xoăn đã bấm chuông nhà của chú Lâm. Ông Chánh đưa cậu ta vào nhà và thết đãi một bữa sáng ngon lành. Phong xoăn là người rất hoạt bát, hệt như vẻ ngoài của cậu ta vậy. Mái tóc xoăn tít, dài thòng được buộc ra sau gáy bằng một cái khăn khá điệu nghệ. Cậu ta nói liên tục từ lúc đến và chỉ há hốc mồm khi nghe Khôi kể lại câu chuyện về Hoàng Kim Thành. Ngay sau đó, Phong xoăn mở laptop ra, kết nối với một thiết bị cầm tay có hình dáng rất giống một lon Coca nhưng bằng kính trong suốt. Phong xoăn nói:

"Đây là thiết bị quét 3 D tần số cao. Cậu cho tôi mượn chiếc nhẫn đi, Nam Anh."

Nam Anh nhanh nhẹn tháo chiếc nhẫn xuống, đưa cho Phong xoăn. Cậu ta liền cho vào trong thiết bị quét 3 D rồi nhấn nút khởi động. Một chùm sáng màu xanh lá chớp sáng liên tục quét từ trên xuống dưới, rồi lại chạy từ phía dưới lên trên rất nhiều lần. Trên màn hình laptop của Phong xoăn, một mô hình chiếc nhẫn được hoàn thành. Phong xoăn gõ xuống bàn phím liên tục, từng ô nhỏ được mở ra nối tiếp nhau, mỗi ô hiển thị một phần nhỏ của chiếc nhẫn. Trán cậu ta dần dần xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, mặc dù trong phòng nhiệt độ rất mát mẻ. Một lát, Phong xoăn nói:

"Không thể ngờ được chiếc nhẫn này lại được hoàn thiện cách đây một nghìn năm. Nó chứa đựng một lượng thông tin về hình ảnh lớn khủng khiếp. Tôi phải liên tiếp tăng công suất thiết bị đến mức cao nhất nhưng có lẽ chúng ta vẫn phải chờ một khoảng thời gian nữa để hoàn thiện bản đồ ẩn đó."

"Có mất nhiều thời gian không mày?"

Khôi hỏi:

"Ừm, tao nghĩ nhanh cũng phải ba tiếng đó."

"Ủa chuyên gia công nghệ mà mất nhiều thời gian ghê vậy mày?"

Khôi trêu chọc.

"Nhìn chiếc nhẫn nhỏ xíu mà có võ ghê người đó. Không hề đơn giản đâu. Tao đang quét thấy tới tám lớp trong mặt nhẫn. Tám lớp đó, mày có ấn tượng gì không?"

Phong xoăn tặc lưỡi hỏi lại Khôi.

"Trời đất. Mày không đùa tao chứ hả Phong xoăn. Để làm được hình ảnh bốn chiều đã là cả một khoảng cách công nghệ rồi, mà những người Alanpa từ một nghìn năm trước có thể hoàn thiện được một vật thể có tới tám lớp sao?"

Ông Lâm cũng tấm tắc:

"Thật không thể tin nổi là tay nghề người hoàn thiện chiếc nhẫn này đã lên tới mức độ nào nữa. Nhất là với những công cụ thời đó, hoàn toàn không có laser hay thấu kính chi tiết như bây giờ."

Phong Xoăn nói đầy khâm phục:

"Chú Lâm nói rất đúng. Hãy nhìn mô hình bản đồ vừa được máy tính phục dựng này xem. Nó hoạt động như một bản đồ số chúng ta thường dùng trên điện thoại thông minh. Thậm chí nó còn tinh xảo hơn nữa. Xem này."

Nam Anh chú ý vào màn hình nơi ngón tay Phong chỉ tới. Thấy rằng nơi đó có hình một ngọn núi khá chi tiết, bao gồm cả những cây cối, khe suối, thậm chí còn cả một số động vật. Phong thao tác cuộn con chuột, màn hình được zoom lớn hơn. Không ngờ được rằng bản đồ không chỉ thể hiện phía ngoài của ngọn núi, mà còn có thể đi sâu vào bên trong, hiển thị ra một hang động sống động như thật.

"Trời đất ơi, điều này là thật sao?"

Nam Anh trợn tròn đôi mắt trong veo. Cô dường như không tin được vào điều mình vừa được thấy.

"Cậu không nhìn nhầm đâu Nam Anh. Đây chính là lớp thứ tư của bản đồ này thôi. Lớp thứ năm, sáu và bẩy còn thể hiện được những vật thể được ẩn dấu sau mỗi lớp đá. Thật sự là kinh ngạc một cách quá đáng."

Phong cười hinh híc, không giấu nổi vẻ vui mừng. Dường như cậu ta quá sức phấn khích trước phát hiện công nghệ siêu hiện đại cổ xưa này.

"Thế còn lớp ảnh thứ tám?"

Ông Lâm cũng chăm chú ngắm nghía bản đồ số, hỏi:

"Cháu đang cho máy phân tích. Có một sự cố nào đó khiến cho lớp ảnh thứ tám ở khu vực này bị che mờ. Nó giống như một vết nứt nhỏ, hay một vết ố, đại loại như thế trên viên đá khiến cho hình ảnh ở nơi đó không hiển thị đầy đủ được. Chính điều này làm cho máy tính đang hoạt động hết công suất để giải mã."

Vừa nói, Phong Xoăn vừa chỉ tay vào một khu vực đang được máy tính hiển thị là một đốm trắng mờ mờ, che lấp một số vùng hình ảnh xung quanh. Phong cố gắng quay hình ảnh theo nhiều chiều khác nhau, nhưng dù ở bất cứ góc nhìn nào, vệt trắng vẫn che đi một số khung hình như thế.

"Hoặc có thể là một tính năng. Một sự che giấu đi bí mật gì đó mà người xưa cố tình làm thế."

Khôi nhận định.

"Công nghệ hình ảnh của người Alanpa cổ đại thậm chí không hề thua kém thời đại ngày nay. Một điều nữa để khẳng định, đó là máy quét xác nhận, viên đá đỏ là một viên ruby thiên nhiên hoàn toàn."

Phong xoăn lè lưỡi.

"Thật vậy sao?"

Nam Anh kinh ngạc thốt lên.

"Nếu như thế, họ đã làm cách nào để khắc họa vào bên trong viên đá tự nhiên, mà không làm hỏng kết cấu bề mặt của nó?"

"Ừm, chú đoán họ đã dùng một loại kĩ thuật đặc biệt. Nôm na là dùng các mức nhiệt độ thay đổi đột ngột để tạo thành các vết nứt vỡ từ bên trong."

Ngừng một lát như để củng cố lại lập luận của mình, ông Lâm nói tiếp.

"Một số viên đá của người Ai Cập cổ đại được tìm thấy trong các di tích cũng có những hình vẽ bên trong như thế này. Nhưng thông thường, đó là những hình vẽ khá đơn giản, sơ lược. Cách làm của họ là đốt nóng viên đá rồi cho lạnh đột ngột ở những vị trí nhất định. Nhưng so với mức độ hoàn thiện của viên ruby này thì những thứ đó không khác gì đồ chơi trẻ con. Chú nghĩ, viên ruby này phải có tới hàng triệu vết nứt chủ động. Hàng triệu vết đó đều được làm vô cùng tinh xảo từ bên trong viên ruby. Thế nào, các cháu đã hình dung được phần nào công nghệ của người Alanpa chưa? Giá trị của viên ruby trên chiếc nhẫn này đã đến thế, hiển nhiên Hoàng Kim Thành sẽ là một kho báu vô tiền khoáng hậu, xứng đáng là kho báu một ngàn năm."

Ông Lâm đi tới một chiếc bàn gỗ ở góc phòng. Ông mở một ngăn bàn, cầm lấy chiếc túi bằng da màu gụ rồi nói.

"Nam Anh, chú có cái này muốn cho cháu xem."

Ông Lâm mở túi lấy ra một cuốn sách. Đó là một cuốn album ảnh. Ở vị trí thông thường là những tấm ảnh, được ông Lâm cho vào những mảnh giấy viết tay. Có mảnh to, mảnh bé. Mảnh thì nhàu nát còn có một số mảnh vẫn rất vuông vắn, sạch sẽ. Ông Lâm lật nhanh quyển album, mở ra một trang giấy đã ố vàng. Trên trang giấy là những dòng chữ nguệch ngoạc bằng chì, chú thích bên cạnh một bản đồ khu vực khá nhỏ cũng được vẽ bằng tay. Ông giải thích:

"Thời gian qua, chú đã sưu tầm được khá nhiều ghi chép của những người đã phát hiện được dấu vết một địa điểm bí ẩn ở khu vực Quảng Bình. Chú cho rằng đó chính là Hoàng Kim Thành."

Ông Lâm nói khi đưa ngón tay chỉ tới hình vẽ trên trang giấy. "Đây là một dấu vết đáng chú ý. Người này là chiến sĩ quân giải phóng, theo như nhật ký của anh ta thì anh đã bị lạc đơn vị trong một lần hành quân. Trong quá trình sinh tồn một mình trong rừng, anh ta đã phát hiện ra dấu vết một di chỉ cổ xưa. Hãy nhìn xem, đây là một hình vẽ lại khu vực anh ta tìm thấy di chỉ đó."

Nam Anh chăm chú nhìn vào tờ giấy của ông Lâm, cô nhận xét:

"Nó thật sự giống một hình ảnh được tái hiện trong chiếc nhẫn của chúng ta."

Ông Lâm nheo mắt trả lời:

"Chính xác. Cháu nhìn đây, nơi này được người lính chú thích là Phong Nha. Để chú đọc cho mọi người nghe nội dung bên dưới. E hèm, Tôi tìm vào trú mưa dưới một động đá nhỏ. Thật không ngờ đi sâu vào trong lại là một hang động khổng lồ, hơn nữa khắp nơi đều có những dấu vết kiến tạo của con người. Một mái vòm rất lớn, như một chiếc cổng bằng đá cao tới cả trăm mét với rất nhiều hình người phụ nữ được điêu khắc xung quanh."

Ông Lâm dừng lại. Đoạn giấy phía dưới đã bị rách, nhưng chừng đó thôi, mọi người có thể nhận ra người lính đã gặp một di chỉ khổng lồ.

"Ồ, nếu những ghi chép này là thật, cháu nghĩ đó có thể là cổng vào của Hoàng Kim Thành."

Nam Anh thốt lên.

"Chú cũng nghĩ thế, cháu xem còn nữa đây."

Ông Lâm lại tiếp tục lật qua một trang khác. Trang giấy này là một văn bản chữ cổ. Ông nói:

"Đây là đoạn báo cáo của tri huyện gửi vào triều đình nhà Nguyễn, vào năm 1820. Nội dung là một nhóm người đi rừng đã phát hiện được những chiếc chum cổ. Trong đó chứa rất nhiều bia kí, tượng cổ và vàng tại hang động trong khu vực rừng ở Quảng Bình, xin được cho người đi khai thác và mang về triều đình. Khu vực phát hiện không xa nơi người lính tìm thấy cổng đá khổng lồ. Vậy có thể suy đoán được trong khu vực đó nhất định có một quần thể di chỉ cổ xưa."

Khôi chăm chú dõi theo những trang giấy trong cuốn sổ của ông Lâm. Cậu hỏi:

"Nhưng với nhiều dấu vết để lại như thế, tại sao đến ngày nay, người ta vẫn chưa tìm thấy kho báu Hoàng Kim Thành, thưa chú?"

"Câu hỏi rất hay. Chúng ta phải nói thêm về kĩ thuật tuyệt vời của người Alanpa cổ. Với kĩ thuật vượt xa thời đại của mình, họ đã xây dựng một Hoàng Kim Thành thần bí và được cất giấu tinh vi, với rất nhiều cạm bẫy chết người. Cộng với việc địa hình hang động tại Phong Nha vô cùng rộng lớn và phức tạp. Chính những điều này đã khiến cho rất nhiều người, nhiều thế lực trong suốt một ngàn năm qua, dù đã có được không ít manh mối song vẫn chưa thể tiếp cận được vị trí chính xác của Hoàng Kim Thành."

Ông Lâm chậm rãi trả lời. Dường như ông đã dành rất nhiều thời gian và công sức để sưu tầm được những tư liệu này.

"Bây giờ chúng ta đã có được bản đồ chi tiết của kho báu từ chính người xây dựng lên nó. Vậy chắc hẳn Hoàng Kim Thành thực sự tồn tại."

Nam Anh nói trong lúc ngón tay cô không ngừng vặn xoắn những ngọn tóc.

"Đúng vậy. Điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn. Nếu chúng ta tìm thấy Hoàng Kim Thành, đó sẽ là một trong những phát hiện khảo cổ lớn nhất lịch sử loài người. Cháu không thể tưởng tượng được việc đó có ý nghĩa lớn đến thế nào với giới nghiên cứu và của cả nền văn hóa nước ta đâu."

Ông Lâm với một giọng run run như đang cố gắng kiềm nén nỗi xúc động và phấn khích, đôi mắt ông rực sáng đầy vẻ hân hoan.

"Nhưng với cháu, cháu chỉ muốn tìm thấy cha càng nhanh càng tốt mà thôi."

Nam Anh trầm tư thốt lên.