Bóng Tối Trỗi Dậy

Chương 8: Con Thuyền Chở Linh Hồn



Một cơn gió từ dưới hố đen trước mặt mang theo luồng không khí rất lạnh và ẩm ướt thổi tới. Nhưng Nam Anh lúc này lại toát mồ hôi đầy người. Vừa rồi nếu Khôi không nhanh tay kéo lại thì chắc hẳn cô đã rơi xuống vực sâu rồi. Nam Anh chiếu đèn ra phía trước thấy ánh đèn như bị nuốt chửng trong màn đêm vô tận. Cô cầm đèn lia sang hai bên, nhận ra lòng hang động đến đây thụt sâu xuống như một bờ vực. Bởi ánh đèn không thể chiếu xa được nên mọi người không biết bờ vực này rộng đến đâu. Có lẽ đây là một vết nứt địa tầng rất lớn. Đường đi tiếp của mọi người coi như bị chặn lại. Nam Anh vốn rất gan dạ nhưng lúc này cũng run giọng nói:

"Trước mặt là vực đá rất sâu. Chúng ta đến đây là hết đường rồi."

Phong Xoăn đang mở laptop ra, vừa chạy phần mềm vừa nói:

"Lạ nhỉ. Lẽ ra đến nơi đây ta sẽ gặp một cánh cổng lớn. Qua bên kia cánh cổng là một thảo nguyên, tức là ra được ngoài hang động này."

"Ở đây làm gì có cánh cổng nào đâu? Hay mày định vị nhầm rồi."

Khôi không khỏi thắc mắc.

"Máy tính thì nhầm thế quái nào được. Có thể cánh cổng nằm phía dưới đó."

Phong Xoăn cạu lên, vừa nói vừa chỉ xuống dưới vách vực thẳm.

Nhóc Tôm ôm đầu kêu lên:

"Ôi, anh đừng nói phải trèo xuống dưới đó nhé. Nhìn sâu hun hút như thế này ai biết được dưới đó có con gì không?"

Thằng nhóc nhăn nhó. Nó đã nghĩ tới những con quái vật khổng lồ đang đợi dưới vách đá đen thăm thẳm, chỉ chực mọi người leo xuống là đánh chén. Càng nghĩ, thằng nhóc càng cảm thấy hàm răng nó đang kêu lách cách, nó cố gắng mãi cũng không dừng lại được.

Thằng nhóc không nói thì thôi, nó nói ra làm cho mọi người cũng thấy ớn lạnh. Có trời mới biết được ở dưới đó có cái gì. Nhìn quanh thấy vết nứt này chặn ngang đường không biết là kéo dài tới đâu nữa, mà quay lại thì cũng chẳng có lối. Nhất thời ai nấy đều cảm thấy hoang mang, không biết tiếp theo làm như thế nào.

Một lát, Khôi rút điện thoại ra. Phong Xoăn quay sang khịt mũi, hỏi:

"Mày định gọi cho ai hả?"

Nhưng hỏi xong cậu ta biết là mình hớ lời. Dưới lòng đất sâu như thế này làm gì còn sóng mà gọi. Khôi bật đèn flash trong điện thoại lên nói:

"Tao muốn đi dọc theo vực này xem có lối khác hay không?"

Rồi cậu ta lững thững men theo vách núi mà đi sang bên trái. Đi một hồi khoảng hai trăm mét, Khôi thấy vẫn là vết nứt chạy dài, ngoằn nghèo dường như không bao giờ kết thúc. Cậu lại đi bộ về chỗ mọi người. Lúc này, Nam Anh và Tôm cũng vừa men theo vách núi đi sang phía bên phải về. Nam Anh nói:

"Bên đó có gì không Khôi?"

"Chẳng có gì cả, chỉ là vách núi như chỗ này thôi. Thế bên cậu?"

"Có một chiếc thuyền đá lớn lắm anh Khôi."

Nhóc Tôm nhanh nhảu trả lời. Phong Xoăn làu bàu:

"Sao lại là thuyền đá. Thằng nhóc này sợ quá mà nhìn gà hóa cuốc rồi à. Thuyền mà bằng đá thì nổi làm sao được. Hơn nữa nơi này là hang động chứ có phải ngoài biển đâu mà có thuyền."

"Thuyền làm bằng đá thật đấy Phong ạ."

Nam Anh khẳng định. Dường như thấy mọi người còn không tin nổi, cô nói thêm:

"Mình với Tôm đi một đoạn về phía đó thì gặp một con thuyền rất lớn được đẽo từ đá. Chiếc thuyền phải dài tới hai mươi mét."

"Chiếc thuyền lớn thế à? Thật là kì lạ. Vậy chúng ta qua đó xem đi, có thể tìm được điều gì đó cũng nên."

Ông Lâm khoát tay nói.

Mọi người liền đi theo hướng Nam Anh vừa đi. Quả nhiên đi được một lát thì thấy chiếc thuyền đá. Phải nói rằng chiếc thuyền vô cùng lớn, nếu mới nhìn qua tưởng đây là một tòa nhà bốn, năm tầng. Chiếc thuyền này có hình dáng cong hai đầu với đáy bằng phẳng. Mạn thuyền cao hơn mặt đất tới năm mét. Nó được làm hoàn toàn bằng một loại đá rất cứng chắc. Bề mặt bên ngoài được đẽo gọt rất nhẵn nhụi, đủ thấy được người làm ra chiếc thuyền này mất rất nhiều công sức.

Khôi đưa tay gõ vào con thuyền chỉ thấy những âm thanh nặng chịch. Cậu không khỏi thấy mông lung. Rõ ràng đang ở trong hang động, cái gì cũng có thể tin được là xuất hiện ở đây, chỉ có thuyền là không thể tin được. Hơn nữa lại còn là thuyền đá. Ai đó đã làm ra nó, và làm để cho mục đích gì. Nam Anh chiếu đèn sang bên cạnh chiếc thuyền đá, thấy phía mũi thuyền có một phiến đá rất lớn. Một mặt phiến đá được đẽo thành những bậc thang vuông vắn. Cô nói:

"Ở đây có bậc thang nè. Chúng ta có thể lên thuyền theo lối này."

Nam Anh định theo bậc thang đá trèo lên trên con thuyền. Vừa tới gần, chiếc điện thoại đang cầm trên tay cô dường như bị một bàn tay vô hình giật mạnh đi. Nam Anh phản ứng rất nhanh. Cô giữ chặt chiếc điện thoại, đồng thời nhảy lùi về phía sau hai bước chân, xoay cổ tay chiếu đèn flash trên điện thoại về phía bị tấn công.

Mọi người thấy Nam Anh đột nhiên phản ứng như vậy thì rất hoảng hốt. Khôi vội chạy tới hỏi:

"Có chuyện gì thế Nam Anh?"

"Có ai đó vừa giật lấy điện thoại của mình."

Nam Anh trả lời, mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm. Nhưng phía trước chỉ có những bậc thang đá trơ trọi. Không thể có người nào trong tích tắc có thể giật điện thoại của cô và lẩn trốn nhanh đến thế. Đó không phải tốc độ của con người.

Khôi liền tiến bước về phía bậc đá. Khi cậu đến gần, cũng có một lực kéo rất mạnh định giật chiếc điện thoại trong túi quần của Khôi. Sau giây hoảng hồn, Khôi liền hiểu ra. Thì ra cái cột đá này có từ tính rất mạnh. Những thứ gì làm bằng kim loại khi đến gần đều bị nó hút vào. Trong không gian mờ ảo của lòng hang động, việc bị một lực hút bất ngờ tác động vào thì hoảng hốt là điều dễ hiểu.

Khôi quay lại nói:

"Cột đá này có từ tính. Không sao đâu."

Phong Xoăn tò mò đến gần cũng bị từ tính của cột đá tác động mạnh. Cậu ta có đeo chiếc balo trên đó khá nhiều chi tiết là kim loại. Nên đang phải gồng cả người lên để tránh bị kéo thẳng vào những bậc thang đá đó. Tường liền giúp Phong Xoăn tháo bớt những chiếc khoen sắt trang trí ra. Vừa vất xuống đất, chúng bị hút mạnh vào phía các bậc thang phát ra những tiếng keng keng.

"Cái bậc thang này rõ ràng làm từ đá mà lại hút được kim loại nhỉ?"

Tường tò mò lại gần. Anh cố gắng giữ cho chiếc điện thoại trong túi quần không bị hút vào khiến cho người phải nghiêng sang một bên nhìn khá là hài hước.

Mọi người đều bị chiếc cột đá làm cho tò mò. Chỉ duy nhất ông Lâm là từ đầu đến giờ vẫn đứng ở phía xa trầm ngâm quan sát. Khôi thấy thế liền hỏi:

"Chú Lâm thấy cái cột đá này có điều gì sao?"

Ông Lâm im lặng một lát mới nói:

"Chú đang nghĩ về con thuyền đá. Có thể nó là một con thuyền của người chết."

"Con thuyền của người chết?"

Khôi lặp lại lời ông Lâm, bất giác thấy trong người lạnh toát. Lời cậu vừa nói ra, lập tức mấy người Nam Anh, Tường, Phong Xoăn và nhóc Tôm liền chạy lại. Phong Xoăn hỏi:

"Cái gì mà thuyền của người chết. Là cái thuyền đá này à?"

Ông Lâm nói:

"Trong các sử thi của người Alanpa mà chú sưu tầm được, có một đoạn viết là:

Hỡi những đứa con của Alanpa hùng vĩ

Khi cái chết là sự hóa thân vào vĩnh hằng

Khi linh hồn được tưới tắm trong dòng sông nguyên thuỷ

Và thuyền Tiphisana sẽ chở các người tới thiên đường

Sẽ chở các người về với nguồn cội

Chỉ còn linh hồn thuần khiết được giải thoát và mãi mãi rời xa lạc lối.

Đó là đoạn sử thi tả về con thuyền Tiphisanna trong thần thoại của họ. Một con thuyền có nhiệm vụ chở linh hồn của người Alanpa đã chết về với vùng đất người Trời."

Nghe ông Lâm nói, mọi người không khỏi lạnh gáy. Dưới hang động vốn rất tĩnh lặng, những câu sử thi từ miệng ông nghe âm u ma mị như lời khấn linh hồn vậy. Phong Xoăn run rẩy:

"Thế thì chúng ta phải rời khỏi chỗ này ngay thôi. Chiếc thuyền to như thế này không biết đã chở mấy nghìn, mấy vạn linh hồn người chết rồi. Ai mà biết được có chuyến nào bị lỡ bến, thế nào chả kẹt lại vài ba trăm hồn ma trên đó chứ."

Nhóc Tôm hưởng ứng lập tức. Thằng nhóc này thật ra cũng rất giỏi võ vì thường tập luyện với Nam Anh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé. Nghe ông anh Phong Xoăn phân tích, nó thấy vô cùng hợp lý. Dù gì đi chăng nữa, đánh nhau với người còn có chút ít hy vọng, chứ với ma thì nhận thua cho nó nhanh. Nó bảo:

"Anh Phong.. nói.. nói đúng đấy. Thảo nào nãy giờ em cứ thấy sởn gai ốc. Có khi không phải cột đá có từ tính đâu, mà là hồn ma giật đồ của chúng ta đấy."

Thường mọi việc trên đời, những việc gì khó lý giải nhất lại là thứ dễ làm người ta gán cho ma quỷ. Nhóc Tôm nói ra khiến cho cả nhóm thấy như vừa rồi là quỷ trêu đùa bọn họ chứ không phải là từ tính vậy. Không ai bảo ai, cả nhóm đều nghĩ phải tránh xa cái thuyền ma này ngay lập tức. Cả Nam Anh là người giỏi võ nhất cũng thần hồn nát thần tính, bất giác lùi hẳn về phía sau Khôi từ lúc nào. Nam Anh nói:

"Cậu còn làm gì vậy Khôi. Mau rời khỏi đây thôi."

Khôi không để ý tới câu nói của Nam Anh. Cậu đang quỳ hẳn xuống đất, dùng đèn flash trên điện thoại soi vào khu vực dưới đáy chiếc thuyền đá. Nơi ánh đèn chiếu vào có thể thấy được những vết hằn lớn lên trên bề mặt đá rất rõ rệt. Vết hằn kéo dài cả chục mét, lõm xuống dưới bề mặt đá tới hai mươi cen ti mét kéo dài từ đuôi thuyền ra phía sau. Rõ ràng là chiếc thuyền này không phải chỉ nằm yên một chỗ. Nó thường xuyên được sử dụng.

*

* *

Trong nhóm chỉ có Tường là chững chạc nhất, hơn nữa anh làm công chức, thường ngày rất bình tĩnh và tin tưởng vào khoa học hơn là tâm linh. Nhưng thấy những dấu vết phía dưới chiếc thuyền, Tường cũng toát mồ hôi. Tóc gáy tự nhiên dựng đứng cả lên. Chiếc thuyền đá này, nhìn sơ qua thấy to như một tòa nhà năm tầng, ước tính cũng phải vài chục tấn, có khi cả trăm tấn. Hơn nữa, việc nó nằm trong hang động sâu dưới lòng đất vốn dĩ đã rất vô lý. Vậy mà những dấu vết xê dịch của chiếc thuyền hằn lên mặt đá, chứng tỏ nó thường di chuyển. Nhưng là ai mới có thể xê dịch được chiếc thuyền đá lớn đến thế này, và dùng nó vào việc gì? Chỉ có thể là ma quỷ dùng nó để chở linh hồn như trong sử thi ông Lâm vừa đọc mới là lời giải phù hợp. Nghĩ tới đó, Tường bất giác nuốt nước bọt khan mấy cái, rồi anh nói:

"Chiếc thuyền đúng là được dùng để chở hồn ma rồi."

Mọi người nghe anh nói như cảm thấy rơi vào một vũng sâu không thấy đáy. Không gian đột nhiên thêm lạnh lẽo. Thật may Khôi lại lên tiếng phá tan không khí u ám đó.

"Nó không phải để chở hồn ma. Nó dùng để cứu người sống đấy.".

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Khôi soi đèn dọc xuống dưới thân thuyền, khẳng định một cách chắc nịch.

"Sao lại cứu người sống. Làm khỉ gì có người sống nào lại lên cái thuyền ma quái này? Mày không định bảo là chúng ta phải lên trên đó chứ?"

Phong Xoăn rên rỉ, cậu ta không ngừng xoa hai cánh tay cho gai ốc lặn bớt đi.

Khôi không trả lời, đột nhiên cậu nằm bò xuống dưới mặt đá, ghé một bên tai xuống sát đất như đang lắng nghe gì đó. Nét mặt càng lúc càng quái dị.

Phong Xoăn tái mét mặt mày. Cậu ta run rẩy:

"Tao xin mày đấy Khôi ơi. Mày đừng có làm trò quái quỉ gì nữa. Tha cho con tim bé bỏng của tao đi. Từ chiều đến giờ nó đập bằng cả cuộc đời trước đây từng đập rồi. Nó đang ra lệnh cho tao, một là bảo mày ngừng làm trò này lại, hai là nó sẽ ngừng đập đấy. Híc híc."

Khôi chỉ xua xua tay, ra ý bảo Phong Xoăn im lặng. Nam Anh, ông Lâm, Tường và nhóc Tôm cũng xúm lại quan sát hành động kì quái của Khôi. Mọi người đều ngơ ngác. Kể cả Tường đã từng thám hiểm hang động rất nhiều cũng không biết đột nhiên Khôi làm điều này với mục đích gì.

Khôi đột ngột đứng lên, mặt tái xám lại, thốt lên:

"Trèo lên thuyền mau lên."

Rồi chẳng đợi mọi người đồng ý, cậu ta một tay tóm lấy Phong Xoăn, một tay giữ chặt tay nhóc Tôm, lôi xềnh xệch về phía cột đá. Cả ba người nhanh chóng leo lên những bậc cầu thang bằng đá mà trèo vào khoang thuyền.

Phong Xoăn nhũn hết cả người nhưng cố gắng lết theo. Cậu ta dù rất sợ ma, song vẫn luôn tin tưởng ở Khôi, một thằng rất bản lĩnh trong mọi trường hợp. Còn nhóc Tôm đơn giản là dường như đã tắt nguồn, ai muốn kéo đi đâu thì kéo. Ba người còn lại tuy chưa hiểu gì, nhưng thấy thế cũng theo nhau trèo lên con thuyền đá.

Khoang thuyền là một mặt đá rất lớn chạy dài và hầu như không có đồ vật gì. Trên khoang có nhiều hàng ghế và các mấu đá để người ngồi có thể bám vào. Tất cả đều được làm bằng đá hết. Ngoài ra phía mũi thuyền có một cầu thang nhỏ dẫn xuống hầm dưới lòng thuyền. Mọi người vừa vào hết khoang thuyền, Nam Anh mới quay sang Khôi hỏi:

"Này, sao cậu lại bảo mọi người lên đây vậy?"

"Chiếc thuyền này được sử dụng hàng ngày đấy. Hôm nay chúng ta sẽ là hành khách của nó. Mọi người có thấy những mấu đá hình chữ U kia không. Chúng ta nên bám vào đó. Chiếc thuyền sắp khởi hành rồi."

Khôi trả lời một tràng dài khiến cho mọi người đều cảm thấy mơ hồ. Phong Xoăn nói:

"Cái thằng này xuống đây thiếu ô xi nên mê sảng rồi à. Tự nhiên lại bảo mình là hành khách. Thế thì mình chẳng phải là ma sao hả?"

Cậu ta vừa nói xong, đột nhiên một tràng những âm thanh lạ lùng chói tai vang vọng khắp mọi nơi. Âm thanh nghe như những tràng cười khanh khách, lúc xa, lúc gần. Nam Anh hoảng hốt quay người soi đèn ra xung quanh nhưng không thấy gì cả, chỉ có tiếng cười ghê rợn đó mỗi lúc một gần hơn. Khôi lẩm bẩm:

"Tới lúc rồi."

Đột nhiên lúc này con thuyền hơi rung rinh. Tiếng đá nghiến vào nhau ken két vang lên khắp nơi. Khôi quát lớn:

"Mọi người mau bám lấy các thanh đá đi."

Mọi người còn đang hoảng hốt trước những sự việc kì lạ liên tiếp xảy ra, nghe vậy đều ngồi xuống ghế và giữ chặt thanh đá chữ u để cố định vị trí. Nam Anh vòng tay qua ôm chặt nhóc Tôm để bảo vệ cho nó. Lúc này, từ trên vòm hang động xuất hiện hàng vạn đốm đỏ như máu, cuồn cuộn xà xuống như một con rắn khổng lồ với một tốc độ cực nhanh. Kèm theo đó là tràng cười ma quái xé toang màn đêm đặc quánh như cắt vải. Nam Anh xoay đèn trên điện thoại chiếu thẳng vào những đốm sáng đó. Dưới ánh đèn, các đốm sáng đỏ như đôi mắt quỷ, lại đột ngột há to những chiếc mồm rộng đầy răng trắng nhởn. Thì ra đó là một đàn dơi cực lớn, phải đến hàng triệu con. Chúng đột ngột xà xuống, tiếng kêu và tiếng vỗ cánh của chúng trong lòng hang vang vọng vào nhau nghe rất rùng rợn.

Nam Anh nói:

"Âm thanh kì quá là do đàn dơi này. Không hiểu vì sao chúng lại đột ngột bay xuống thế?"

Ông Lâm nói:

"Đàn dơi này đông khủng khiếp. Chúng có thể đến hàng triệu con. Có lẽ chúng cảm thấy bị đe dọa nên đồng loạt bay ra."

Phong Xoăn thở hắt ra một hơi.

"Đúng là cái bọn mất dạy. Dọa cho chúng ta sợ vãi linh hồn."

"Liệu bọn nó có tấn công chúng ta không anh Phong?"

Nhóc Tôm run rẩy hỏi. Nó chưa từng được nhìn thấy đàn dơi nào đông đến thế.

"Bọn nó không tấn công chúng ta đâu. Bọn nó cũng đang bỏ chạy đấy."

Phong Xoăn chưa kịp trả lời thì Khôi đã lên tiếng. Mọi người nghe cậu ta nói thế đều quay lại nhìn Khôi đầy thắc mắc. Bỏ chạy ư. Bỏ chạy khỏi cái gì mới được? Đàn dơi bay xuống càng lúc càng nhiều tạo thành một cơn lốc đen trên đầu mọi người. Chúng khiến cho khoảng không đông đặc lại như trong một chiếc cối xay thịt. Mọi người vội vàng cúi sát đầu xuống chỉ sợ bị bọn dơi quệt phải. Không ít con vì bay xuống quá gần mà đập vào sàn thuyền lăn lông lốc. Chúng kêu lên những tiếng chi chí hoang dại rồi vội vàng bò dậy, đập cánh đuổi theo đàn. Chẳng con nào có ý định tấn công những người trên thuyền khiến cho cả nhóm càng thêm hoang mang. Rõ ràng bọn chúng đang vội vàng bỏ trốn khỏi cái gì đó?

Tường quay sang Khôi hỏi:

"Đàn dơi này quái dị thật. Nhưng sao chúng ta lại phải trèo lên thuyền thế Khôi? Lúc nãy cậu nghe thấy gì à?"

"Em nghe thấy những tiếng động ầm ì bất thường dưới nền đá, nghe như tiếng nước ào ào chảy. Có lẽ là của Dòng sông nguyên thuỷ như trong sử thi chú Lâm đọc. Hơn nữa đúng lúc này đàn dơi đột ngột tràn xuống, chúng sống ở trong này bao năm nay rồi nên chắc không lạ gì địa chất nơi này."

Khôi trả lời, giọng cậu đầy vẻ hoang mang. Tường lại hỏi tiếp:

"Thì ra vậy. Nếu đúng như cậu nói thì dòng nước đó lúc nào sẽ đến?"

Tường vừa hỏi xong chợt bốn bề hang động bắt đầu rung lên mãnh liệt. Những mảnh đá trên vòm hang cũng bị rung động khiến cho rơi lả tả. Mọi người vội chạy vào phía một khu vực có mái che trên thuyền để tránh bị thương. Rồi đột nhiên những tiếng rào rào như bão lũ dồn dập đưa tới. Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn pin, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng như thưở hồng hoang.

Vách núi sâu hun hút trước mặt đã được lấp đầy bởi một dòng nước cuồn cuộn. Sóng thổi bụi mờ, tiếng nước đập vào vách đá rào rào như tiếng của hàng ngàn con ngựa cùng chạy một lúc vậy. Nước dâng lên mỗi lúc một nhanh. Trong chớp mắt đã tràn lên lòng hang. Nước lên cao liền đẩy chiếc thuyền đá dần dần nổi lên. Thật là một cảnh tượng mọi người chưa từng được thấy trong đời. Thậm chí trong cả những giấc mơ hoang đường nhất.

Cảnh tượng khiếp hãi đến thế làm cho mọi người đều như bị đóng băng. Đúng là đứng trước sự rộng lớn vô bờ của tự nhiên, con người quả thật rất nhỏ bé. Chiếc thuyền đá cứ thế dập dềnh rồi dần dần nổi lên. Cũng may dòng nước lên nhanh như thế nhưng nó là một dòng nước tĩnh. Có thể hình dung nó giống như nước trong bể tắm khi được bơm đầy vào vậy. Cứ dâng lên từ từ, còn con thuyền đá giống như một chú vịt nhựa được người ta thả vào trong bồn tắm. Vì vậy, con thuyền dần dần nổi lên cao chứ không bị trôi ngay đi nơi khác. Điều này làm cho cả nhóm qua phút hoảng hốt ban đầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Mọi người nhìn xuống dòng sông, chỉ thấy dưới nước có vô vàn những đốm sáng lấp lánh, đủ màu sắc như sao trên trời. Nên biết, các khu vực nước ngầm thường có các loại vi sinh vật có thể tự phát sáng sinh sống. Khi dòng nước tràn ra chúng cũng theo đó mà trôi tới. Trong không gian tối tăm như trong hang động lúc này, ánh sáng của chúng tỏa ra càng rực rỡ. Từ trên khoang thuyền nhìn xuống thấy như con thuyền đá đang bơi trên dòng sông ngân hà vậy. Ông Lâm nói:

"Thì ra truyền thuyết là có thật. Đây chính là dòng sông nguyên thuỷ."

"Nhưng chúng ta thì không phải những hồn ma. Mà không biết nước từ đâu đổ tới nhỉ Khôi?"

Phong Xoăn thắc mắc, tay không ngừng xoa cằm.

"Tao nghĩ do hiện tượng thuỷ triều. Có thể xung quanh đây là những mạch nước ngầm, hoặc thậm chí là cả một biển ngầm. Khi thuỷ triều lên, nước ở các bể chứa ngầm của tự nhiên đó tràn vào rãnh núi lúc nãy, khiến cho mực nước dâng lên. Nếu không kịp lên chiếc thuyền đá này, chúng ta sẽ thành hồn ma thật đấy."

Khôi trả lời, mắt vẫn không ngừng quan sát trên mặt sông. Chẳng mấy chốc nước đã dâng lên rất cao so với mặt hang lúc nãy mọi người đứng. Chiếc thuyền đá này làm bằng một loại đá đặc biệt, nó rất nhẹ so với các loại đá bình thường nên mới nổi được. Hơn nữa chiếc thuyền bình thường bị hút bởi cột đá từ tính, khi được nước đẩy lên vượt qua mặt cột đá, nó mới từ từ xoay ngang rồi trôi đi. Mọi người vội vàng bám chặt tay vào các trụ đá đề phòng chiếc thuyền đột ngột bị xung động mạnh. Nhưng chiếc thuyền chỉ từ từ trôi sang phía bên kia của rãnh núi. Kịch một tiếng lớn vang lên. Chiếc thuyền chòng chành có vẻ như đã chạm bờ. Nam Anh soi đèn pin sang phía chiếc thuyền đá vừa cập vào, hoảng hốt thốt lên một tiếng:

"Nhìn kìa. Đây chẳng phải là Cổng vào Hoàng Kim Thành sao."

Mọi người đều quay sang nhìn. Quả nhiên ở phía bờ bên này hiện ra một chiếc cổng cao sừng sững, hình ngọn tháp với hai cánh cổng vút nhọn vào nhau. Cánh cổng cũng được đẽo từ đá núi và chạm trổ rất nhiều hoa văn kì lạ. Dưới chân chiếc cổng, phía ngoài bờ đá cũng có một cột lớn giống chiếc cột lúc trước. Chính chiếc cột này tạo lực hút dẫn chiếc thuyền đến nơi. Khi thủy triều rút xuống, con thuyền sẽ theo mực nước rút đi mà tự động rời khỏi nơi này. Sau đó lại từ từ về chỗ cũ cũng nhờ vào lực hút vĩnh viễn của cây cột đá lúc đầu. Mọi việc cứ diễn ra hàng ngày trong cả ngàn năm nay mà không cần đến bất cứ người nào để vận hành. Ai nấy đều tấm tắc thán phục trước tính toán của người xưa. Không ngờ cả ngàn năm trước, người Alanpa đã có công nghệ chế tác được những vật thể bằng đá khổng lồ. Hơn nữa họ lại biết lợi dụng thuỷ triều tự nhiên trong lòng hang động và sức hút từ tính của chất liệu đá đặc biệt để xây dựng hoàn hảo truyền thuyết về con tàu chở linh hồn Tiphisana.