Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 69



Cao Thiên Hành lui ra ngoài không bao lâu, ánh nhìn của Vệ Tranh lướt qua liền thấy một tiểu công tử mặc áo dài màu xanh ngọc bích, vấn tóc bằng bạch ngọc quan, mắt mày tinh xảo đứng ló đầu bên ngoài cửa thư phòng, nhô ra nửa thân người, cười với hắn ta.

"Qua đây!" Vệ Tranh trừng mắt lên, thấp giọng bảo: "Muội ăn mặc kiểu gì đây!"

Vệ Thanh Nghiên nhấc chân bước vào từ sau cánh cửa, gập cái quạt trong tay lại, lại xoẹt một cái mở ra, phe phẩy bên người hai cái, sau đó xoay một vòng, cười nói: "Ca, thấy sao, dáng vẻ này của muội có phải là công tử thế gia, dịu dàng như ngọc không?"

Vệ Tranh liếc nàng ta một cái, không dám nói bừa: "Muội tưởng người khác mù hết sao? Thật sự cho rằng giống y như trong sách như thế, chỉ cần mặc đồ nam lên là giống nam nhân, người khác sẽ không nhìn ra manh mối gì hay sao?"

"Rõ lắm sao?" Vệ Thanh Nghiên cau mày, mím môi lại theo quán tính, nói một cách đáng thương: "Muội tốn biết bao công sức mới sửa soạn xong đó."

Lười nói dông dài với nàng ta, Vệ Tranh dứt khoát hỏi: "Không có chuyện thì sẽ không đến đây, nói đi, hôm nay ngọn gió nào đưa muội đến đây?"

"Muội không thể chỉ đến thăm huynh được sao?" Vệ Thanh Nghiên nhướn nhướn đôi mày cố ý vẽ thô.

Vệ Tranh ghét bỏ mà nhìn một cái, rõ ràng là hắn ta không tin lắm: "Nếu là như thế, thăm xong rồi thì muội cũng nên quay về đi."

"Đừng mà, đừng mà, đừng mà." Vệ Thanh Nghiên vội nói.

"Nói đi, chuyện gì?"

Sắc mặt của Vệ Thanh Nghiên thoáng chốc ửng đỏ lên, thậm chí trong cả giọng nói cũng mang theo vài phần nũng nịu: "Ca ca, muội muốn nhờ huynh giúp muội một chuyện."

Vệ Tranh nhìn nàng ta một cái, khá là bất ngờ với dáng vẻ này của nàng ta: "Muội nói ra ta nghe trước xem nào."

Vệ Thanh Nghiên bước đến gần hắn ta hơn, đè thấp giọng xuống, nói: "Tống Thời Cẩn vẫn luôn trốn tránh muội, muội muốn nhờ huynh giúp."

Vệ Tranh híp mắt nhìn nàng ta hồi lâu, Vệ Thanh Nghiên lại không nhịn được trước, kéo kéo ống tay áo của hắn ta, yêu kiều nói: "Ca, huynh giúp muội đi mà!"

"Muội là muội muội ta, ta đương nhiên là sẽ giúp muội." Vệ Tranh đột nhiên cười cười, duỗi tay vỗ vỗ gáy nàng ta.

"Đa tạ ca ca." Vệ Thanh Nghiên vui vẻ nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi liền đi."

"Đi đâu?" Vệ Tranh hỏi.

Vệ Thanh Nghiên nói: "Tống phủ đó, không phải là hắn trốn muội sao, vậy thì muội sẽ chạy đến phủ của hắn!"

Vệ Tranh ngây ra, rồi nói: "Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, dùng cơm trưa xong rồi hãy đi."

"Còn phải đợi lâu như thế sao?" Vệ Thanh Nghiên bất mãn.

"Muội tưởng là ai cũng giống muội sao? Hắn là trọng thần trong triều, buổi sáng bình thường đều dùng để xử lý công vụ, cho dù muội đi cũng không gặp được hắn."

Vệ Thanh Nghiên lúc này mới cười cười: "Vậy thì chúng ta quyết định như thế nhé!"

Đợi sau khi người đi mất, Vệ Tranh nhìn bóng lưng của nàng ta cười cười, thật sự là đang buồn ngủ có người đưa gối cho mà. Bản thân hắn ta còn đang có ý đi thăm dò Tống Thời Cẩn, Vệ Thanh Nghiên liền chạy đến ngay. Tuy rằng làm như thế là có chút không tốt lắm, nhưng dù sao thì muội muội của hắn ta cũng là thật lòng thích Tống Thời Cẩn, tính ra, thực ra cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.

Cùng lúc đó, Tống Thời Cẩn đang xử lý công vụ mà Nhị Hoàng tử nhắc đến, đã lén lút chạy đi làm đầu trộm đuôi cướp.

Sau khi tránh né hết tai mắt của Vương phủ ở xung quanh, hắn âm thầm lặng lẽ chui vào Đường Lê Viện, lúc này đang ung dung mà ngồi trước cái bàn.

Sau khi nghe Ngu lão phu nhân tỉnh dậy, Tống Thời Cẩn vui vẻ ngồi chờ trong phủ mấy ngày liền. Bình thường gương mặt cứng nhắc lạnh lùng như băng nở một nụ cười hiếm hoi, nhẫn nại mà đợi chờ mấy ngày liền, nhưng cũng không thấy Cố Hoài Du sai người đến, bất đắc dĩ nên hắn chỉ đành đưa ra hạ sách này, đích thân chạy đến Vương phủ bắt người thôi.

Hồng Ngọc canh trước cửa phòng mà chẳng hề hay biết gì, thấy Cố Hoài Du và Lục Chi sắc mặt đều có chút không vui mà quay về, vội vàng bước lên trước: "Tiểu thư."

Trong đầu Cố Hoài Du còn đang nghĩ chuyện của Trương Thị, thân thể của bà ta mỗi ngày một tệ hơn, chắc là cũng không sống được bao lâu nữa. Bà ta yêu thương Lâm Tương nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng lại chết trong tay Lâm Tương, như thế có được coi là ác quả ác báo không nhỉ?

Chuyện Lâm Tương cho Trương Thị uống Xích Ẩn Tán, e là chỉ có mình Cố Hoài Du biết được, có điều nàng cũng không có định nói ra, nếu như để cho Lâm Tương chết đi như thế, chẳng phải là dễ dãi cho nàng ta quá hay sao.

Bản thân nàng còn có nhiều mối thù chưa báo đâu.

"Các muội đứng chờ ở cửa đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Giọng nói vui tai vang lên bên ngoài, Tống Thời Cẩn lập tức ngồi thẳng lại, đột nhiên hắn có chút lo lắng. Có khi nào nàng sẽ thấy hắn làm như thế là vô lễ quá không nhỉ?

Cố Hoài Du thong thả bước vào trong phòng, Lục Chi còn chu đáo mà đóng cửa phòng lại, ánh sáng trong phòng lập tức tối hơn một nửa, trở nên mơ mơ màng màng, thậm chí có thêm một người trong phòng mà nàng cũng không hay biết, cứ đi thẳng vào noãn các như bình thường.

Tống Thời Cẩn ho nhẹ một tiếng, cả người nàng liền căng cứng ra, quay đầu lại muốn gọi người vào, nhưng nàng lại thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trước bàn, trên mặt mang theo nụ cười mà nhìn nàng.

Cố Hoài Du khẽ ngây ra, sau khi nhìn rõ dung mạo của người đó, ngơ ngác nói: "Sao huynh lại ở đây?"

Tống Thời Cẩn chậm rãi mở miệng, cười nói: "Sợ muội quên mất chuyện đã hứa với ta, nên cố ý đến nhắc muội."

Cố Hoài Du nhếch môi cười, trong lòng có chút chột dạ, mấy ngày có quá nhiều chuyện chồng chất, nên nàng thật sự cũng quên mất vài chuyện. Bây giờ nghe hắn nói như thế, nàng mới nhớ ra, hôm đó đã đồng ý với hắn là sẽ đi dạo những nơi mà hồi nhỏ đã đi qua.

Chỉ có thể chột dạ mà chuyển chủ đề thôi: "Ý của muội là, sao huynh vào đây được?"

Tống Thời Cẩn nghiêng dầu nhìn song cửa sổ bên tường, không nói mà cũng hiểu.

"Muội nhớ là cửa sổ đã được khóa kĩ mà?" Cố Hoài Du nói.

Tống Thời Cẩn huơ huơ tay: "Một chút khó khăn như thế, chả là gì với ta cả."

Cố Hoài Du nhìn hắn, đôi mắt hoa đào khẽ nhướn, hai con ngươi đen láy, lấp lánh vô cùng, sau đó mím chặt môi lại.

Ánh sáng trong phòng hơi tối, Tống Thời Cẩn ngồi trong bóng tối, mặt mũi mang theo ý cười mà nhìn Cố Hoài Du, nụ cười càng lúc càng dịu dàng.

Nàng đối diện với cửa sổ rực nắng, đuôi mắt bị ánh sáng mông lung bao trùm, Tống Thời Cẩn có thể nhìn thấy rõ từng biểu cảm trên gương mặt của nàng, chỉ cảm thấy là, bất kể là dáng vẻ như thế nào, nếu là nàng, thì đều xinh đẹp.

Mùi hương thơm ngát chỉ thuộc về nữ nhi quanh quẩn trong phòng, tai Tống Thời Cẩn có thể nghe thấy nhịp tim bình tĩnh của mình, từ bình tĩnh dần dần tăng nhanh lên, đến cuối cùng là như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mỗi một lần nàng chớp mắt, đôi mi dài như cánh chim khẽ rung lên, nhẹ nhàng vỗ về đáy lòng của hắn.

"Ta..."

Vừa mới nói được một chữ, liền thấy ánh mắt Cố Hoài Du lóe lên, dường như là nhớ tới điều gì, nói một câu "Chờ một lát" với hắn rồi đột nhiên xoay người đi vào bên trong.

Tống Thời Cẩn có chút ảo não khi bị ngắt quãng, hắn đợi nàng hai đời, tìm nàng hai đời, mới coi như là tìm lại được nàng sau khi mất đi, khoảng thời gian khó khăn này thực sự là dài đằng đẵng, dài đến mức hắn đã quen rồi, thậm chí hắn còn tìm kiếm trong mỗi giấc mơ nữa.

Hắn không muốn lỡ dỡ nữa, hắn muốn bầu bạn bên cạnh nàng một cách chính đại quang minh, dùng một thân phận chính đáng, bảo vệ nàng, muốn thể hiện rõ tấm lòng mình với nàng.

Ngự Sử phủ lạnh lẽo, cuối cùng vẫn thiếu chút cảm giác của nhà.

Ánh mắt trời chiếu qua song cửa sổ vào phòng, mờ ảo như sương khó, nhìn Cố Hoài Du đang đi đến gần, Tống Thời Cẩn muốn mở miệng một lần nữa.

Nhưng lại chợt thấy Cố Hoài Du đứng lại trước mặt hắn, sau đó nàng nhấc tay lên, một chùm tua rua tinh xảo rơi ra từ kẽ tay: "Món quà gặp mặt đã hứa sẽ tặng cho huynh."

"Thật tốt quá." Tống Thời Cẩn không nói đa tạ, hắn cố chấp cảm thấy, một chữ đa tạ quá mức là xa cách, hắn không thích.

"Không phải là nói muốn ra ngoài đi dạo sao?" Đặt chùm tua rua vào trong tay Tống Thời Cẩn, Cố Hoài Du cười nói: "Thời gian hôm nay còn khá nhiều, huynh đợi muội trước..."

Vừa mới nói xong, liền thấy Tống Thời Cẩn nhìn chằm chằm nàng, sau đó đột nhiên nhấc cánh tay lên, xòe năm ngón tay ra nắm lấy bàn tay chưa kịp rút lại của nàng, kéo nàng sải bước đi đến bên song cửa sổ.

"Huynh làm gì vậy?" Cố Hoài Du hỏi.

Động tác này hai người hay làm khi còn nhỏ, nàng cũng không thấy có gì không ổn, chỉ là rất bất ngờ rằng nàng ghét sự tiếp xúc với tất cả nam nhân, nhưng lại không chán ghét sự tiếp xúc của Tống Thời Cẩn.

Ngày đó sau khi ôm nhau, nàng cho rằng tâm bệnh của mình đã hết, thậm chí còn kinh ngạc đến mức tìm người thử xem có phải là ảo giác của mình hay không, không cần tiếp xúc thân mật, chỉ cần có có thể đứng gần khoảng ba bước là được.

Không có bất cứ trường hợp ngoại lệ nào, tất cả đều thất bại!

Nhiệt độ trong bàn tay của Tống Thời Cẩn hơi cao hơn nàng, Cố Hoài Du rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nàng thật sự không có ác cảm gì với hắn.

"Ôm chặt ta." Dừng bên song cửa sổ, Tống Thời Cẩn thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo sự vui vẻ không hề che giấu.

Cố Hoài Du còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy eo bị kéo chặt, cảnh vật trước mặt đang nhanh chóng lùi về sau.

Lần trước bay như thế này, chính là lần nhìn thấy tên mặt sẹo, lúc đó bởi vì quá lo lắng mà nàng không cảm thấy sợ bao nhiêu, bây giờ đột nhiên cả người bị nhấc lên cao, hai môi của Cố Hoài Du mím chặt lại để khỏi hét lên, mắt cũng vội nhắm lại.

Cảm giác chân lơ lửng không chạm đất, vẫn còn khiến cho lòng nàng sợ hãi, chỉ có thể quyết tâm nắm chặt lấy lớp y phục ngay eo của Tống Thời Cẩn.

Nương nhờ những tán cây rậm rạp che bớt thân hình, Tống Thời Cẩn mang theo nàng nhảy vài cái qua bức tưởng, đáp xuống một góc tường phía cửa sau.

"Đi thôi." Không nỡ buông nàng ra, Tống Thời Cẩn cười nói. "Có thể cho ta một viên kẹo hạt dẻ nữa được không?"

Cố Hoài Du chỉ thấy ánh mắt hắn kì lạ, mang theo một cảm giác khó tả, chỉ đành rũ mi xuống mà tránh né.

Trong con ngươi Tống Thời Cẩn lóe lên ánh sáng dịu dàng, nhìn đỉnh đầu đen mượt của nàng, đến bây giờ Cố Hoài Du vẫn chưa hiểu ra tình cảm mà hắn dàng cho nàng không còn đơn giản chỉ là tình cảm khi còn nhỏ nữa.

Quay về chốn cũ chẳng qua chỉ là lí do, Tống Thời Cẩn chỉ muốn đến gần nàng hơn, lại đến gần thêm mà thôi.

Vệ Tranh nói không lại Vệ Thanh Nghiên, cả đường bị nàng ta kéo ra khỏi phủ Nhị Hoàng tử.

Vừa nghe thấy chiều sẽ đi đến Tống phủ, Vệ Thanh Nghiên lập tức cảm thấy mình ăn mặc như thế quá xấu, nên muốn đi mua một ít son phấn, quần áo hoa lệ mới, để ăn mặc chải chuốt thật đẹp, nhất định phải khiến cho Tống Thời Cẩn chết mê chết mệt nàng ta mới được!

Lúc đi đến phố Trường An, bước chân Vệ Thanh Nghiên chợt chững lại.

"Sao không đi nữa?" Vệ Tranh bước về phía trước hai bước mới phát hiện không có ai đi theo sau, liền nhìn thấy sắc mặt u ám của Vệ Thanh Nghiên, ngây người ra nhìn con hẻm nhỏ bên cạnh.

"Nhìn gì vậy?" Vệ Tranh có chút tò mò mà hỏi, khó lắm mới thấy Vệ Thanh Nghiên làm cái biểu cảm như thế ở nơi đông người.

Nhưng Vệ Thanh Nghiên không trả lời, một lát sau, nàng ta sải bước chạy về phía con hẻm kia.

Con hẻm được lót bằng đá xanh rất rộng rãi, một chiếc xe ngựa đi qua cũng vẫn còn rộng, ở nơi không xa phía trước có một cặp nam nữ sánh vai nhau bước đi rất gần. Nữ tử chỉ cao đến khoảng mang tai nam nhân, không biết hai người đang nói gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn thấy nam nhân nghiêng đầu qua nhìn nữ tử kia.

Vệ Thanh Nghiên cứ đứng tại chỗ không xa, nhìn chằm chặp phía trước, dưới đôi mày cố ý vẽ thô ra, đôi mắt long lanh nước mùa thu không còn nữa, chỉ còn lại sự ghen ghét bùng cháy trong con ngươi.

Chỉ cần nhìn một cái, Vệ Thanh Nghiên liền có thể nhận ra nam nhân kia là Tống Thời Cẩn, còn nữ tử kia thì không biết là con cái nhà nào.

Ánh mắt khi Tống Thời Cẩn nghiêng đầu qua nhìn nữ tử kia, chính là sự quyến luyến mà Vệ Thanh Nghiên chưa thấy bao giờ, nụ cười dịu dàng trên mặt kia, hắn cũng chưa từng để cho người khác thấy bao giờ.

Nữ tử bên cạnh, vòng eo thon thả không đến một nắm tay, mái tóc đen như thác nước xõa bên hông, nhìn y phục thì biết là không hề rẻ, chắc là quý nữ của thế gia nào đó, chỉ thỉnh thoảng lộ ra góc nghiêng bên mặt, nhìn rất là xa lạ.

Khung cảnh vui đùa thích ý đến bất ngờ, nhưng lại châm chích đôi mắt Vệ Thanh Nghiên đến mức đỏ au. Nàng ta không cam lòng, thứ mà nàng ta muốn, chưa bao giờ lại không có được, bởi vì, những thứ không có được, đã bị chính tay nàng ta hủy sạch.

Từ lần đầu gặp Tống Thời Cẩn, trái tim của nàng ta liền không thuộc về chính mình nữa, hắn trở thành sự tồn tại chói mắt nhất trong đám người, bất kể là có bao nhiêu người đi chăng nữa, Vệ Thanh Nghiên luôn có thể tìm thấy hắn đầu tiên.

Bây giờ, nàng ta lại đặc biệt hận khóe mắt của mình, tại sao phải để cho nàng ta nhìn thấy cảnh này chứ!