Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 87



Vệ Nghiêu xách tai thỏ chạy qua, lao ào vào trong lòng Vệ Linh Oản, chu chu mỏ nói: "Hoàng tỷ."

Vệ Linh Oản chỉ ừm một tiếng, vứt roi ngựa cho Vệ Nghiêu, duỗi tay ra lấy con thỏ trong tay nó, móng tay thon dài chầm chậm mà vuốt ve lông trên lưng con thỏ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Ngọc Chỉ, dáng vẻ lười biếng tùy ý đó giống hệt như Liễu Quý phi.

Ngọc Chỉ bị ánh mắt thờ ơ của nàng nhìn đến nổi dựng hết lông mao lên, cả sống lưng đều cương cứng lại, sau khi hít sâu một hơi mới từ từ cúi người xuống nói: "Nô tỳ tham kiến Tứ Công chúa!"

Ngón tay Vệ Linh Oản lướt qua đầu của con thỏ, dừng lại vòng vo ở chỗ tai dài, bên môi nở ra một nụ cười thât tươi, cũng không thèm nhìn Ngọc Chỉ một cái, lướt qua nàng ta, nhìn về phía Cố Hoài Du.

Vệ Ngiêu lon ton chạy qua, giống như là khoe bảo bối mà kéo tay Cố Hoài Du: "Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, đệ tìm thấy người rồi nè!"

Gương mặt hai tỷ đệ khá giống nhau, chỉ cần nhìn một cái liền có thể đoán được thân phận, Cố Hoài Du cúi cúi người: "Tham kiến Tứ Công chúa."

"Không cần đa lễ." Vệ Linh Oản bước qua, gật đầu sau đó cười nói: "Hóa ra ngươi chính là tiên nữ tỷ tỷ mà Tiểu Cửu nói đến, từ sau khi về cung, nó suốt ngày nhắc đến ngươi, nói nhiều đến nỗi tai mọi người mọc kén luôn rồi, thực sự là quên mất người tỷ tỷ ruột là ta đây luôn, bây giờ nhìn mới thấy, quả thực là như một tiên nữ vậy."

Cố Hoài Du ngây ra, "Tứ Công chúa quá lời rồi, Cửu Hoàng tử còn nhỏ lời nói ngây ngô, không thể xem là thật."

Vệ Nghiêu đột nhiên nhón chân, cao giọng nói: "Đã nói là đệ không phải là con nít nữa rồi!"

Nụ cười trên mặt Vệ Linh Oản càng sâu hơn, nhấc tay xoa xoa đầu nó: "Đúng rồi, Tiểu Cửu nhà ta là có mắt nhìn nhất, người mà đệ ấy thích đương nhiên là tốt nhất rồi."

Vệ Nghiêu gật đầu liên tục, tóc mai lại buông xuống vài sợi. Cố Hoài Du không nhịn được mà cười, nói: "Đa tạ Công chúa khen ngợi."

Tính tình của Tứ Công chúa giống y hệt Liễu Quý phi, không phải là một người dễ dàng khen người khác, lại thêm việc lúc trước Liễu Quý phi nói chuyện giúp cho nàng, Cố Hoài Du lại nhìn Vệ Nghiêu một cái, trong lòng hiểu ra, có lẽ là hai người đã biết được chuyện xảy ra hôm Đoan Ngọ rồi.

Ba người cứ nói chuyện như thế, mặc kệ Ngọc Chỉ ở bên cạnh, nàng ta cứ duy trì tư thế hai chân nửa quỳ như vậy, không có ai nói gì nên không dám tùy tiện đứng dậy, trải qua thời gian lâu như thế, cả người đều bắt đầu run rẩy hết lên, lớp mồ hôi mỏng trên trán tụ lại thành giọt, chảy dọc theo tóc mai sang hai bên rồi luồn vào cổ áo, lạnh hết cả người.

Ngọc Chỉ cuối cùng cũng không nhịn nổi, run rẩy mở miệng: "Tứ Công chúa, nô tỳ chỉ là làm theo mệnh lệnh của Cầm Mỹ nhân, mang thỏ về..."

Đúng lúc này, trong rừng có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến, có lẽ là hộ vệ bị Vệ Nghiêu bỏ lại và nha hoàn ma ma của Vệ Linh Oản cuối cùng cũng tìm đến rồi.

Vệ Linh Oản vẫn không nói gì, Ngọc Chỉ cắn cắn răng, cả người run càng mạnh hơn, hai chân tê mỏi như là bị gắn chì vào, thấy bây giờ có nhiều người chạy đến đây, dưới chân mềm nhũn ra, ngồi bệt xuống mặt đất.

Lúc này Vệ Linh Oản mới xoay người lại, nhìn một ma ma dung nhan bình thường, thong thả nói: "Vả miệng hai mươi cái."

Cả người Ngọc Chỉ run lên, tuy vả miệng là hình phạt nhẹ nhất trong rất nhiều loại hình phạt khác, nhưng mà lại gây thiệt hại cho mặt mũi nhất. Là cung nữ có mặt mũi bên cạnh Cầm Mỹ nhân, nếu như bị phạt đánh như thế, thì sau này nàng ta làm sao mà dám gặp người khác nữa.

"Công chúa khai ân, nô tỳ..."

Vừa mới nói được một nửa, thì theo mệnh lệnh của Vệ Linh Oản, Lan ma ma bước tới với vẻ mặt nghiêm túc, một cái tát giáng xuống chặn lại tất cả những lời mà Ngọc Chỉ định nói trong cổ họng.

Người cũ trong cung, đương nhiên là biết cánh đánh làm sao mà dày vò người khác nhất, sức tay dùng rất vừa phải, trên mặt nhìn không thấy gì, nhưng mà thịt gần răng ở trong miệng lại bị tát đến rách toạc cả ra. Liên tiếp tát hai mươi cái, cái nào cái nấy dùng sức mà lại không để lại dấu vết gì, hai má Ngọc Chỉ dần sưng vù lên, nước mắt chảy xuống trộn lẫn với máu trong miệng chảy ra từ bên khóe môi nhỏ giọt xuống dưới.

Lúc Cầm Mỹ nhân đỡ lấy eo sau, được hai cung nữ dìu bước chầm chậm đến, thì Ngọc Chỉ đã nhận phạt xong, bị đánh đến nỗi không nói được nữa, hai má nàng ta sưng vù sáng lấp lánh, nhưng làn da vẫn không bị tổn hại gì, hai mắt ầng ậng nước ấm ức mà nhìn về phía Cầm Mỹ nhân.

Lan ma ma cúi cúi người, rất nề nếp mà nói: "Nô tỳ tham kiến Cầm Mỹ nhân."

Cầm Mỹ nhân vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Chỉ, liền trầm mặt xuống, ánh mắt kiêu ngạo liếc qua Tứ Công chúa và Vệ Nghiêu, cuối cùng dừng lại trên người Cố Hoài Du.

"Đây không phải là Cố tiểu thư sao?" Cầm Mỹ nhân thong thả nói.

Cố Hoài Du cúi người hành lễ: "Tham kiến Cầm Mỹ nhân." Nàng có chút đoán không ra được ý định của Cầm Mỹ nhân này.

Vệ Linh Oản lặng lẽ chắn trước mặt Cố Hoài Du, nở một nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục chủ đề: "Cầm Mỹ nhân hôm nay sao lại có hứng thú ra ngoài đi dạo thế này?"

Cầm Mỹ nhân đổi tay khác chống eo, cái bụng bằng phẳng lại cố dựa vào y phục rộng rãi để làm ra vẻ bụng to, không nhanh không chậm mà nói: "Trong lều buồn chán, nên bèn mang theo con thỏ mà Hoàng thượng đặc biệt tặng ta ra ngoài đi dạo, không ngờ là, con thỏ này không có mắt, lại dám khiến người khác bực bội như thế."

Khóe mắt Vệ Linh Oản nhướn lên, cười nói: "Nếu đã không có mắt nhìn, vậy chắc cũng chẳng sống được bao lâu, thôi thì giết đi vậy." Nói xong liền quay sang Vệ Nghiêu, "Muốn ăn thỏ nướng không?"

Hai người nói chuyện đều có ẩn ý, ngươi một câu ta một câu, Vệ Nghiêu cũng rất ghét dáng vẻ kiêu căng kệch cỡm của Cầm Mỹ nhân, thấy Vệ Linh Oản chớp chớp mắt với mình, gật đầu nói: "Chúng ra lột da nó ra, vừa hay có thể làm một cái khăn choàng cổ tặng cho Cầm Mỹ nhân, mùa đông mang vào ấm lắm cơ."

Sắc mặt Cầm Mỹ nhân trắng bệch, trong đầu không kiềm được mà nghĩ đến cảnh tượng máu me, vừa muốn nôn ra, lại nghe Vệ Linh Oản thong thả nói: "Nói đùa với ngươi thôi, con thỏ này nếu như Phụ hoàng đã cho ngươi thì cất cho kĩ đi, đừng có ỷ mình được sủng mà chạy lung tung, nếu như bị người khác một tên bắn chết, không ai gánh nổi trách nhiệm, đúng không?"

Nói xong, liền vứt con thỏ xuống chân Ngọc Chỉ, Cầm Mỹ nhân lại nhìn gương mặt sưng lên như heo của Ngọc Chỉ, cảm thấy mấy cái bạt tai này không phải là tát nàng ta, mà là tát chính mình.

Con cái Hoàng thượng ít ỏi, tuổi này mới có con nên từ sau khi được chẩn đoán là thai nam thì không chỉ thăng cho nàng ta hai chức vị, mà còn càng ngày càng xem trọng nàng ta, bình thường có ai mà không cẩn thận hầu hạ đối xử với nàng ta chứ, nhưng mà Tứ Công chúa này lại không có mắt nhìn như thế, giống y như là mẫu phi Liễu Quý phi của nàng vậy, trong mắt không có ai cả.

"Xin hỏi Công chúa, nô tỳ này của ta phạm phải tội gì, mà lại phải làm phiền Lan ma ma đích thân động tay dạy dỗ thay ta như thế?" Nói xong, liền đưa mắt với cung nữ bên cạnh, lập tức có người đỡ Ngọc Chỉ dậy.

Cung nữ vừa tránh ra, ánh nhìn của Cố Hoài Du liền rơi vào cái vòng tay Pháp Lang trên cánh tay chống sau eo của nàng ta, giống y hệt như cái mà Đức Phi tặng cho nàng vậy, sau khi lặng lẽ đưa mắt với Tôn thần y, hai người nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt nghiêng đầu đi.

Vệ Linh Oản liếc Cầm Mỹ nhân một cái, cười giống như là yêu tinh: "Cầm Mỹ nhân hầu hạ bên cạnh Thục Phi nương nương nhiều năm, chắc cũng là một người hiểu quy tắc lễ nghi nhất, nhưng mà nha hoàn này lại chẳng được dạy dỗ gì cả, một nô tỳ nhỏ nhoi, vậy mà lại dám nói năng lỗ mãng với chủ."

Mặt của Cầm Mỹ nhân nhất thời lạnh xuống, không cười nổi nữa, xuất thân của nàng ta thấp kém, lúc mới nhận ân sủng không biết bị bao nhiêu người đàm tiếu, sau khi được sủng hạnh nhiều lần, mới không ai dám nhắc đến nữa. Chỉ cần Hoàng thượng bằng lòng sủng ái nàng ta, thì thân phận có là cái thá gì chứ, chuyện đắc sủng này đã khiến cho nàng ta không biết trời cao đất dày là gì, bây giờ bị Vệ Linh Oản vạch áo cho người xem lưng, trong lòng nàng ta sao có thể không hận chứ.

Cắn cắn răng hàm, giọng điệu Cầm Mỹ nhân cứng ngắc, nói: "Tốt xấu gì nàng ta cũng là người trong cung của ta, không làm phiền Công chúa phải nhọc lòng."

"Hử? Cung ngươi?" Vệ Linh Oản cười phụt thành tiếng: "Sao ta nhớ là, chủ nhân của Trường Lạc Cung là Thục Phi nương nương thì phải?"

Sắc mặt Cầm Mỹ nhân thay đổi, chủ một cung thì phải đợi sau khi nàng ta sinh ra Hoàng tử mới được, nếu như bây giờ bị người khác nghe thấy, tránh không khỏi phiền phức, mãi một lát sau mới nặn ra được một câu: "Chúng ta đi!"

Đợi người đi mất, Vệ Linh Oản liền thay đổi sắc mặt ngay, nhìn Vệ Nghiêu mặt tràn đầy đắc ý, nghiêm giọng nói: "Mẫu phi dặn dò đệ như thế nào?"

Nụ cười trên mặt Vệ Nghiêu dần căng cứng lại, một lát sau mới cúi đầu: "Bãi săn nguy hiểm, không được bỏ lại hộ vệ mà chạy đi chơi một mình."

Vệ Linh Oản giơ ngón tay gõ gõ trán nó, "Biết mà đệ còn làm?"

Vệ Nghiêu lập tức trốn ra sau lưng Cố Hoài Du, "Đây là do ý trời chỉ dẫn, nếu như không phải để bỏ lại hộ vệ đi bắt thỏ, thì sao có thể tìm thấy tiên nữ tỷ tỷ chứ?"

Vệ Linh Oản thực sự bị nó chọc cho tức đến mức muốn bật cười, ra lệnh với hộ vệ phía sau: "Mang nó đến chỗ mẫu phi, nếu như giữa đường chạy trốn thì ta sẽ hỏi tội các ngươi."

Vệ Nghiêu không muốn đi, chạy vòng vèo hai vòng nhưng sau đó vẫn bị bắt lại, mang ra ngoài. Trong rừng yên tĩnh trở lại, Vệ Linh Oản nhìn Cố Hoài Du cười nói: "Tiểu Cửu nghịch ngợm, để Cố tiểu thư chê cười rồi."

Cố Hoài Du nói: "Cửu Điện hạ tính tình hoạt bát, rất đáng yêu."

Vệ Linh Oản phất phất tay, đuổi cung nữ, ma ma bên cạnh ra xa rồi mới nói: "Có thể nói chuyện riêng chút không?"

Cố Hoài Du gật gật đầu, nói với Lục Chi và Tôn thần y, "Các ngươi lui xuống trước đi."

"Đa tạ Cố tiểu thư, hôm đó nếu như không có ngươi, Tiểu Cửu e là dữ nhiều lành ít rồi." Vệ Linh Oản cúi cúi người với nàng, giọng điệu thành khẩn: "Ta và mẫu phi vốn dĩ đã muốn cảm tạ tận mặt với ngươi từ lâu, nhưng mà vẫn mãi không tìm được cơ hội thích hợp."

Cố Hoài Du hơi nghiêng người, Công chúa thân phận cao quý, lễ lớn như thế nàng không dám nhận, vội vàng đỡ Vệ Linh Oản dậy: "Chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, nương nương và Tứ Công chúa quá khách sáo rồi."

Ánh nhìn của Vệ Linh Oản hơi nghiêng đi, rơi vào cái vòng trên tay Cố Hoài Du, nghĩ một lát, nàng nói: "Nếu như là do Đức Phi nương nương ban cho, Cố tiểu thư phải bảo quản cho thật tốt, nếu như suốt ngày đeo trên tay, sợ là sẽ dễ bị đụng trúng."

Cố Hoài Du chớp chớp mắt, ý trong lời nói của Vệ Linh Oản rất rõ ràng, sao nàng lại không hiểu chứ: "Thần cũng đang có ý này."

Vệ Linh Oản cười cười, chuyển chủ đề, nói: "Những lời nói bậy bạ mà Tiểu Cửu nói, ngươi đừng để trong lòng, tuổi nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện."

Cố Hoài Du nghĩ một lát, những lời nói bậy bạ mà Vệ Nghiêu nói thì chỉ có chuyện mà nó nói là muốn lấy nàng thôi, vừa định mở miệng, lại nghe Vệ Linh Oản tiếp tục nói: "Ngươi và Tống đại nhân rất xứng đôi."

Cố Hoài Du ngây ra, nhìn về phía Vệ Linh Oản, "Công chúa, thần..."

"Ta hiểu." Vệ Linh Oản chớp chớp mắt với nàng, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ coi như không biết."

Sau khi Vệ Nghiêu gặp chuyện nhưng không bị nguy hiểm gì trở về, Liễu Quý phi từng nói chuyện riêng với nó, mới biết là Tống Thời Cẩn cứu Vệ Nghiêu ra từ trong tay bọn bắt cóc, đương nhiên là sẽ nhận cái ơn này của hắn. Sau đó lại từ trong miệng Vệ Nghiêu mỗi ngày nhắc đến, mới biết người phát hiện ra nó trước và cứu nó còn có một tỷ tỷ nữa, nhưng mà Tống Thời Cẩn thích vị tỷ tỷ đó, không dám nói với nó tên của tỷ tỷ, sợ là nó sẽ giành người trong lòng với hắn.

Liễu Quý phi làm ngơ với hai câu nói nhảm phía sau của nó, bà không phải là một người thích nợ ân tình người khác, có lòng muốn tìm vị tỷ tỷ mà Vệ Nghiêu nhắc đến, nhưng mà đánh rắn động cỏ sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết, cho nên cũng không dám lớn tiếng đi tìm.

Đã từng âm thầm nghe ngóng với Tống Thời Cẩn, nhưng hắn vẫn không có trả lời, trước khi đi ba ngày, lại đột nhiên đưa tin đến, xin bà ở bãi săn thì giúp hắn chăm sóc cho Tam tiểu thư của Vinh Xương Vương phủ đôi chút, Liễu Quý phi lúc này mới sai người âm thầm điều tra, xác định được thân phận của Cố Hoài Du.

"Thời gian không còn sớm nữa, lở dỡ nửa ngày rồi, ta cũng nên về thôi." Vệ Linh Oản nhìn sắc trời một cái rồi nói.

Cố Hoài Du gật đầu, tâm tư đã đi xa rồi, hiểu lầm này sâu đến mức, chỉ e là không bao giờ có thể giải thích hết.

"Cẩn thận Đức Phi, tối nay đừng ra khỏi lều." Vệ Linh Oản thấp giọng nói một câu, xoay người qua, bước chân chững lại: "Sau này nếu như có phiền phức gì, cứ đến tìm ta."

- -----------

Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!

Yêu mọi người! <3

Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/