Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 96



Lý đại nhân bị Lâm Tương gọi tên không nhịn được mà mắng chửi trong lòng, Quận chúa này điên rồi hay sao vậy?! Đang yên đang lành kéo ông vô làm gì!

Tuy là ông làm việc ở Đại Lý Tự, làm việc phá án là bổn phận, nhưng mà có ai ngồi ở đây mà không từng xử tội nha hoàn chứ, thậm chí làm chủ nhân vốn dĩ là có để nắm quyền sinh sát của người dưới trong tay, nếu như nói trắng ra thì, há chẳng phải đều là hung thủ giết người sao!

Ông liếc nhìn Tống Thời Cẩn theo bản năng, thêm nữa, thân phận bây giờ của Cố Hoài Du, không chỉ là một tiểu thư nhà quan mà thôi, lúc này lại để ông làm con chim đi đầu, vậy thì đắc tội với không chỉ một người đâu.

Nghĩ đến kết cục của Trương Chiêu Khiêm, ông không nhịn được mà run lên trong lòng, chắp chắp tay với mọi người, đang muốn nói chuyện thì có người đã giành phần trước.

Lâm Tu Duệ siết chặt cái ly, nhìn Lâm Tương một cái, cảm xúc có chút phức tạp: "Tương Nhi, đừng làm loạn nữa! Đã lâu như thế rồi mà muội vẫn chưa làm loạn đủ hay sao?" Sau khi Nhị Hoàng tử trọng dụng Lâm Tu Duệ một lần nữa, tuy là vẫn giao cho hắn những việc quan trọng, nhưng hắn lại cảm nhận được, Vệ Tranh đối xử với hắn không như trước nữa, không xem trọng hắn như xưa nữa. Hắn rất hiểu Vệ Tranh, lợi ích là trên hết, chỉ khi nào giá trị của con tốt Cố Hoài Du càng nặng thì cơ hội trở mình của hắn mới càng lớn.

Lâm Tương cau cau mày, giọng nói vang lên sau tấm màn che mặt: "Ca, đến cả huynh cũng muốn thiên vị nàng ta sao?"

Tình ý mặn nồng cái gì đó đã dần biến mất sạch sau những sóng gió kia rồi, sau khi kéo lớp mặt nạ xuống, Lâm Tương đã không phải là Lâm Tương của trước kia nữa rồi, ác độc u uất và yêu kiều đáng yêu, người mà Lâm Tu Duệ yêu chỉ là kẻ có vẻ bề ngoài yêu kiều đáng yêu mà thôi.

Hình bộ Thượng thư Tôn phu nhân hắng hắng giọng mở miệng nói: "Quận chúa đang nói đùa sao? Nha hoàn kia có thân phận gì chứ, xử chết thì xử chết thôi, vì nàng ta mà phá hoại một buổi tiệc, có phải có chút không thỏa đáng lắm không?"

Lời này vừa nói ra, đương nhiên là có người phụ họa theo. Lâm Tương cắn cắn răng, trong lòng không cam tâm nhưng lại không thể phản bác, nếu như hôm nay không thể khắc ghi hình tượng độc ác tàn nhẫn của Cố Hoài Du vào lòng mọi người thì kế hoạch phía sau của nàng ta đều không thể thực hiện rồi.

Ánh nhìn của Cố Hoài Du vòng qua vòng lại trên người Lâm Tương, sau đó nhàn nhạt nói: "Xảo Nhi là Đại nha hoàn bên cạnh ta, ta cũng rất muốn biết, tại sao nàng lại bị người khác giết chết."

Lâm Tương nghe nàng chủ động muốn điều tra chuyện này, vô cùng bất ngờ mà nghiêng đầu qua nhìn Cố Hoài Du một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Diệu Ngôn dẫn đường đi!"

Diệu Ngôn cúi đầu gục xuống, giống như để cằm chạm tới xương quai xanh vậy, nàng không có cách nào khác, trong tay Lâm Tương nắm được điểm yếu của nàng, nếu như nàng không hét lớn chuyện này, thì người chết không chỉ có mỗi nàng.

"Còn không nhanh đi đi!" Thấy nàng vẫn quỳ không nhúc nhích, Lâm Tương nhịn không được mà trách.

Cả người Diệu Ngôn run lên, "Vâng, mời chủ nhân theo nô tỳ."

Ý cười trên mặt Tống Thời Cẩn nhạt xuống, trong lúc mọi người trong sảnh đang nhìn mặt nhau, liền nghe thấy hắn nói: "Vậy thì, không thể không làm phiền Lý đại nhân một chuyến rồi." Nói xong liền đứng dậy đi theo.

Lý đại nhân thở nhẹ ra một hơi, trả lời vâng dạ, nhân vật chính của buổi tiệc đã đi, mọi người làm gì còn tâm tư mà tiếp tục ở lại đây, đều đồng loạt đứng dậy: "Chúng ta cũng đi xem thử đi."

Lâm Tu Duệ vốn muốn ngăn lại, nhưng mà thấy dòng người đã bước ra ngoài như nước tràn bờ đê, chỉ đành bỏ lại ly rượu sầm mặt mà bước ra khỏi cửa.

Hoa trong hoa viên đang độ nở rộ, trong vườn hoa có một chuỗi dấu chân giẫm nát hoa trong vườn, dưới chân bức tường màu xám bùn đất nhô lên thành ụ, đất ở phía trên bị người khác đào ra phân nửa, phần sát vào bên bụi hoa kia có một bàn tay xanh xám co lại đang nhô ra, bị bùn đất màu nâu đen làm nổi bật lên một cách rất rõ ràng.

Bước chân Diệu Ngôn khựng lại, chỉ vào bên trong, run lẩy bẩy nói: "Chính là chỗ này."

Lâm Chức Yểu đứng trong đám người lên tiếng: "Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi là đang bưng thuốc đến cho thẩm thẩm, vậy thì đang yên đang lành chạy đến hoa viên làm gì?"

Sắc mặt Diệu Ngôn trắng bệch, ấp a ấp úng mà nói: "Nô tỳ, nô tỳ, thấy ở đó có chút không đúng nên mới gom hết dũng khí mà bước qua."

"Ha, vậy sao?" Lâm Chức Yểu cười cười, nhìn vào khiến cho Diệu Ngôn có chút chột dạ mà ngoảnh đầu đi.

Cố Hoài Du lạnh giọng phân phó: "Đào người lên."

Nha hoàn ma ma làm việc thô sơ có hơi sợ hãi, đang chuẩn bị ráng gồng mình lên đào thì đã có người hành động trước một bước, Mạc Anh đã quen thấy người chết, mặt không thay đổi mà đào bùn lên, lộ ra thi thể của Xảo Nhi.

Lý đại nhân bởi vì những lời lúc trước của Tống Thời Cẩn mà tự giác bước ra từ trong đám người, đi vòng quanh Xảo Nhi kiểm tra thật kĩ, ánh nhìn rơi vào cái bụng nhỏ hơi nhô lên của nàng ta, kêu lên một tiếng "Ể?".

"Xin hỏi Huyện chủ, nô tỳ này của người đã thành thân chưa?"

Sắc mặt Cố Hoài Du mang theo sự nghi ngờ: "Vẫn chưa, sao đại nhân lại hỏi chuyện này?"

Lý đại nhân vén áo bào ngồi xuống, đưa tay ra ấn ấn lên bụng nhỏ của Xảo Nhi, rồi lại cầm tay nàng ta lên, đang chuẩn bị kiểm tra thì đột nhiên liếc thấy một tia sáng lên giữa khe hở ngón tay nàng ta.

Thi thể đã cứng lại, tốn khá là nhiều sức ông mới có thể tách tay Xảo Nhi ra, đập vào mắt là một cái hoa tai trân châu, bề ngoài trắng sáng có dính một chút máu và bùn đất.

Khoảnh khắc hoa tai lộ ra, trong đầu Lâm Tương kêu ầm một tiếng, cũng may là có màn che lại, mọi người mới không nhìn ra được biểu cảm hoảng loạn và sợ hãi của nàng ta.

"Trên mặt và tứ chi của nha hoàn này đều không sưng phù, nhưng mà bụng nhỏ lại nhô lên, lúc nãy ta có ấn thử, không phải là do thi thể phân hủy tạo thành, giống như là có thai, chẳng qua chuyện này cũng chỉ là suy đoán của bản quan, tất cả còn phải đợi ngỗ tác* đến kiểm tra thi thể rồi mới có thể kết luận." Lý đại nhân nhìn về phía Cố Hoài Du, hỏi: "Hoa tai có phải là của Huyện chủ không?"

"Không phải."

Cố Hoài Du vừa dứt lời, liền có nha hoàn kêu lên: "Hoa tai này là của Quận chúa! Nô tỳ từng thấy nàng đeo qua mấy lần rồi."

Sắc mặt Lâm Tương trắng bệch, hơi thở trở nên gấp gáp, siết chặt nắm tay: "Ngươi nói bậy nói bạ! Chuyện này là không thể nào!" Hôm đó sau khi phát hiện ra thi thể của Xảo Nhi, nàng ta liền nhân lúc Đường Lê Viện không có ai canh gác, sai Trương Hằng lén lút đi trộm trang sức của Cố Hoài Du đặt lên người Xảo Nhi, cái xác còn do chính tay Trương Hằng đích thân chôn, sao bây giờ trang sức lại biến thành của nàng ta rồi!

Sắc mặt Lâm Tu Duệ trở nên cực kì khó coi, nha hoàn này là do ai giết, hắn không quan tâm, một buổi tiệc mừng đang yên đang lành lại biến thành như thế này, thật đúng là chẳng ra thể thống gì.

Cố Hoài Du hỏi: "Sao nha hoàn này lại chết?"

Lý đại nhân chỉ chỉ cổ của Xảo Nhi: "Lưỡi sưng to có màu tím đen, trên cổ có vết siết rõ ràng, hai bên sườn cổ đều có dấu tay rõ ràng, trong móng tay còn có vết máu, có lẽ là bị bóp cổ chết."

"Là ngươi!" Lâm Tương xoay người lại, chỉ vào Cố Hoài Du: "Là ngươi làm đúng không? Cố ý hãm hại ta!"

Cố Hoài Du nở một nụ cười lạnh: "Xác là do Diệu Ngôn phát hiện, người hét toáng lên đòi đến kiểm tra sự thật cũng là tỷ, nếu như nói là hãm hại, cũng phải là tỷ hãm hại ta mới đúng."

Lâm Tương ngây ra, sau đó giận dữ: "Ngậm máu phun người! Nhất định là ngươi và nha hoàn đó cấu kết với nhau, đặt hoa tai của ta lên đó..."

"Nói như vậy, tỷ thừa nhận hoa tai này là của tỷ rồi?" Cố Hoài Du ngập ngừng, nói: " Trong móng tay Xảo Nhi có vết máu, có lẽ cũng là trong lúc giãy giụa mà cào trên người hung thủ, không bằng chúng ta mời người đến kiểm tra xem?"

"Không được!" Lâm Tương kéo chặt mũ trùm, ở đây nam nữ tụ tập biết bao nhiêu người, dáng vẻ như thế này của nàng ta, làm sao mà gặp người khác được!

Dáng vẻ già mồm át lẽ phải lại không dám cho người khác kiểm tra này của nàng ta rơi vào trong mắt mọi người, khó tránh khỏi khiến người ta chắc mẩm rằng nàng ta chính là hung thủ giết hại Xảo Nhi.

Đầu tiên vu khống cho Cố Hoài Du một cách khó hiểu trong sảnh chính, bây giờ lại phát hiện vật chứng, người không phải do nàng ta giết thì còn có thể là ai được? Thủ đoạn ngu ngốc như thế, đức hạnh lại thối nát như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi, khiến người khác khinh bỉ mà.

"Nói như vậy thì kẻ giết người chính là muội rồi?" Trương Nghi Lâm lặng lẽ đi đến gần Lâm Tương, trong tay cầm khăn tay lắc lư trước mặt nàng ta, "Lần sau giết người, nhớ phải xóa sạch chứng cứ."

Cố Hoài Du nhìn Trương Nghi Lâm một cái, Xảo Nhi chết như thế nào, e là trong lòng ả chính là người rõ nhất.

Đầu mũi Lâm Tương có một mùi tanh xộc vào, trong lòng đột nhiên trở nên nóng nảy: "Ngươi là cái thá gì! Chỗ này không đến lượt ngươi nói chuyện."

Lần trước sau khi Xảo Nhi hạ nhầm thuốc, Trương Nghi Lâm không dám hành động tùy tiện nữa, nhưng mà đúng lúc này Xảo Nhi lại tìm đến, bám lấy ả đòi thực hiện lời hứa, nếu không thì sẽ nói chuyện hạ thuốc cho tất cả mọi người biết. Trương Nghi Lâm liền dứt khoát gọi Xảo Tâm và Xảo Tuệ giết nàng ta, lợi dụng đứa bé trong bụng nàng ta tạo nên một câu chuyện. Hoa tai của Lâm Tương sao lại nằm trong tay Xảo Nhi, ả cũng thấy khó hiểu, nhưng mà chuyện này cũng không có cản trở kế hoạch của ả.

Trương Nghi Lâm liếc nhìn Lâm Tương một cái, che khóe miệng: "Ta chỉ là nghĩ không ra, sao muội lại giết Xảo Nhi chứ? Lẽ nào là bởi vì nàng ta có thai sao?"

Lâm Tương vốn dĩ là có dự tính sẵn rồi, nhưng mà bị Trương Nghi Lâm phá hoại như thế, máu trong người dường như là chảy nhanh gấp bội lần, giận run người: "Ngươi cút ra cho ta! Nàng ta mang thai thì liên quan gì đến ta!"

"Muội thẹn quá hóa giận như thế làm gì, bị ta nói trúng rồi? Xảo Nhi có thai thì ngáng đường gì của muội sao?" Trương Nghi Lâm vẫn chọc tức Lâm Tương như thế, giống như là muốn tức chết nàng ta vậy.

"Ọe." Lâm Tương đang muốn nhào lên đánh ả, đột nhiên trong lồng ngực lộn ngược lên, bịt miệng nôn khan mấy tiếng liên tục.

Vở kịch này chuyển khúc mấy lần, lão phu nhân kinh ngạc nhìn Lâm Tương một cách khó tin, mí mắt giật giật hai cái, trong lòng có một cảm giác không tốt cho lắm.

Sắc mặt Lâm Tu Duệ thay đổi, vội vàng lên tiếng thu hút sự chú ý của người khác: "Khiến cho các vị chê cười rồi, chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà thôi, tự nhiên làm ảnh hưởng đến buổi tiệc rồi.

Sắc mặt lão phu nhân xanh mét, vội nói: "Mang cái xác xuống dưới."

Chuyện này gần như là đã xác định rồi, kẻ giết người là Lâm Tương, nhưng mà Xảo Nhi có nô tịch**, khế ước bán thân vẫn còn trong tay gia chủ, cũng sẽ không có ai vì nàng ta mà điều tra triệt để chuyện này, chỉ đáng tiếc là nàng ta một xác hai mạng cũng không thể kêu oan được rồi.

Rất nhanh người làm liền nâng cái xác của Xảo Nhi xuống, một phu nhân đứng sau Lâm Tương đang nhìn nàng ta lắc đầu khinh thường, đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc: "Quận chúa bị sao vậy?"

Lâm Tương vẫn còn đang nôn khan, bụng dưới đau đớn từng cơn, mọi người cũng nhìn qua theo tiếng kêu của vị phu nhân kia, chỉ thấy dưới váy màu vàng nhạt của nàng ta đã có vết máu thấm ra thành từng mảng lớn, vô cùng dễ thấy.

Những người đã từng sinh con ở đây không ít, cũng có những phu nhân đã từng thấy cảnh sảy thai, nhìn Lâm Tương đang nôn khan mà nói không nên lời kia, ánh mắt nhất thời có chút hứng thú, nàng ta còn là một cô nương chưa xuất giá, sao có thể có triệu chứng này được.

Trương Nghi Lâm đến gần Lâm Tương, nhỏ giọng mà nói: "Ái chà, có phải là ngươi mang thai rồi không?"

Trả lời ả là tiếng nôn "ọe" của Lâm Tương.

Bụng Lâm Tương đau như là bị dao cứa, trong dạ dày trào ngược lên, lúc này nàng ta cũng đã phát hiện ra, mình đã bị trúng kế rồi! Dưới váy ướt thành mảng lớn, nàng ta lại nôn khan không ngừng, nhưng mà kể từ khi nàng ta bắt đầu dùng Xích Ẩn Tán thì cũng chưa từng có nguyệt sự, rốt cuộc là có mang thai hay không, nàng ta cũng không chắc chắn.

"Dìu tiểu thư về phòng, lập tức mời Tôn đại phu đến khám!" Lâm Tu Duệ thấy tình thế không ổn, vội vàng hạ lệnh.

Vừa nói vừa lặng lẽ đưa mắt với Trương Hằng, hắn không dám cho người mời Thái y, nếu như Lâm Tương thật sự có thai, vậy thì chuyện của hắn và nàng ta sẽ không thể giấu được nữa, kế sách hiện nay là chỉ có thể để cho Trương Hằng nói trước một tiếng với Tôn Minh Đức thôi.

Trương Nghi Lâm vặn vặn cái khăn, cúi đầu cắn môi, ả chỉ hạ mỗi thuốc mang thai giả thôi, sao trên người Lâm Tương lại có triệu chứng sảy thai chứ? Lẽ nào ngoài ả ra còn có người khác động tay động chân rồi?

* Ngỗ tác: Người khám nghiệm tử thi thời cổ đại

** Nô tịch: Hộ tịch là nô bộc