Boss À, Anh Sủng Em Quá Rồi Đấy!

Chương 33



Chu Nhất Dương bảo Lương Mạnh gọi điện cho Nhậm Trường, sau đó khi anh ta nghe máy thì đưa điện thoại cho cậu.

Đầu bên kia bắt máy, một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.

"Alo."

"Chào anh Nhậm."

Bên kia im lặng một lát rồi mới nói tiếp.

"Thanh Nguyên?"

"Chà, anh vẫn nhận ra tôi đấy à?"

"Còn nhớ lần gần đây nhất gặp em đã là 2 năm trước rồi nhỉ. Tôi tò mò không biết bây giờ, em sẽ trổ mã thành chàng trai xinh đẹp như thế nào nhỉ?"

"Chắc anh đoán được tại sao tôi lại gọi cho anh bằng số của Lương Mạnh nhỉ?" - Chu Nhất Dương không thèm trả lời vấn đề kia của anh ta, mà nói luôn vào chuyện chính.

Nhậm Trường cười khẽ.

"Em cũng rất giỏi đó."

"Quá khen rồi. Nhưng chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao lần này anh lại sơ suất như vậy chứ? Để chúng tôi phát hiện ra nhanh quá rồi."

"Thanh Nguyên à, em không cần phải mỉa mai tôi như vậy. Tôi sơ suất, chẳng phải vì lần này người ra mặt là em sao?"

Nghe hắn nói xong câu này, Chu Nhất Dương liền cúp máy. Tên này, từ trước đến giờ, không chịu thay đổi cách nói chuyện.

Chu Nhất Dương ra lệnh bắt hết tất cả những người của Hắc Mã đang ở Lương gia, chỉ để Lương Mạnh ở lại.

Sau đó đám người Chu Nhất Dương cũng lên xe, về căn cứ của Iris ở thành phố S.

"Cứ vậy mà xong rồi sao?" - Tô Tiểu Bắc hỏi.

"Chưa đâu."

Chu Nhất Dương ngả người ra ghế rồi nói tiếp.

"Lần này giải quyết Nhậm Trường nhanh gọn như vậy, đám người Hắc Mã chắc là sẽ tức điên lên cho mà xem. Chúng sẽ không ngồi yên đâu."

Đến tối, Iris lại nhận được một tin mới. Đó là lúc Chu Nhất Dương sai người đến chợ đen tìm hiểu xem, nếu phải đánh thì ai sẽ là đối thủ của Tiểu Hắc, nhưng không ngờ ảnh thành viên đó ở chợ đen bị chụp lại. Lại còn là đứng xem người ta đánh nhau.

Bài báo mới đăng được một giờ nhưng đã có rất nhiều chỉ trích. Chu Nhất Dương sai người ngay lập tức gỡ xuống. Nhưng những thành viên của Iris còn chưa kịp làm việc thì bài viết đã được gỡ xuống rồi.

Tất cả mọi thứ liên quan đến Iris đều không còn, mà bọn họ còn chưa làm gì cơ mà.

Thậm chí 10 phút sau, còn có bài viết vạch trần bộ mặt của Hắc Mã, chuyện của Lương gia đã được lôi ra ánh sáng. Và có ảnh Lương Mạnh ở đồn cảnh sát.

Chu Nhất Dương bèn bảo các thành viên của băng tra IP địa chỉ của bài đăng, xem ai là người đã đăng lên.

Bài viết đã bị xóa thì không tra được, nhưng bài viết mới đăng thì địa chỉ IP là ở tòa Angel thuộc thành phố S.

Thành phố S? Là thế lực sau lưng của thành viên nào đó giúp đỡ ư?

"Có tra chi tiết được không?"

"Là một công ty truyền thông, thuộc tập đoàn SUN."

Là Phó Dật Thần.

Chu Nhất Dương ngay lập tức gọi điện cho anh. Lúc nhấn tên anh để gọi, tim cậu liền đập nhanh. Đến khi anh nghe máy, giọng nói truyền vào trong tai cậu rồi, cậu có chút hồi hộp, căng thẳng.

"Dương à!"

"À, ừ, là tôi. Ừm, chuyện đó, anh, anh giúp tôi đúng không?"

Phó Dật Thần không từ chối mà thừa nhận luôn.

"Ừm."

"Anh đang ở thành phố S à?"

"Vì tôi nhớ cậu, nên đã đến tìm, nhưng giữa đường lại gặp chuyện bất bình, nên ra tay xử lí một chút ấy mà."

Vì tôi nhớ cậu á?? Phó Dật Thần nói nhớ cậu?

Cảm xúc của Chu Nhất Dương lúc này hệt như mấy fan couple nhìn thấy OTP của mình có hành động mờ ám, chỉ thiếu điều xúc cục dân chính đến mà thôi.

"Anh, anh nói gì vậy??!" - Chu Nhất Dương ngại ngùng nên lắp bắp.

Cậu tự mắng bản thân bị con đũy tình yêu nó nhập vào rồi thành ra nói chẳng nên câu như thế này đây.

"Tôi nghiêm túc mà. Ngay bây giờ tôi cũng đang muốn gặp cậu."

"Bây giờ á?"

Có khùng không cơ chứ, chỉ có bọn yêu nhau mới nửa đêm gọi điện kêu nhớ nhau rồi gặp nhau thôi.

Cậu với Phó Dật Thần, chỉ là bạn bè thôi đúng không?

Aiya, anh ta nói nhớ cậu, nhưng nhớ kiểu bạn bè thì sao, hơn nữa, còn chưa biết tính hướng anh ta thế nào mà.

Tuy cậu cũng muốn gặp Phó Dật Thần thật, nhưng mà cậu không muốn anh thấy cậu trong cái bộ dáng này.

Nên cậu từ chối thẳng.

"Bây giờ không được. Sáng mai đi, sáng mai tôi đến công ty anh tìm anh."

Bên kia có vẻ như Phó Dật Thần thở dài một hơi.

"Vậy được rồi. Cậu ngủ ngon nhé, đừng lo lắng gì cả."

"Ừm, anh cũng vậy."

Chu Nhất Dương nói xong rồi cúp máy, trái tim vẫn đập liên hồi.

Sáng hôm sau Chu Nhất Dương tỉnh dậy, thấy mấy bài báo về Hắc Mã vẫn chưa gỡ xuống, xem ra là không gỡ được rồi.

"Nguyên này, Hắc Mã bị truyền thông và cảnh sát tìm đến rồi. Chắc bọn chúng không dám làm gì nữa đâu nhỉ?" - Tô Tiểu Bắc hỏi.

"Không đâu. Chưa chắc. Hắc Mã là một lũ điên. Tôi sợ bọn chúng sẽ cá chết lưới rách đó."

Buổi sáng trời khá đẹp, Chu Nhất Dương thay quần áo rồi đến tòa nhà Angel tìm Phó Dật Thần.

Cậu đi con Porsche 911, vừa đi còn vừa bật nhạc, khẽ ngân nga.

Nhưng đến một quốc lộ vắng vẻ, đột nhiên khi cậu nhìn vào gương chiếu hậu, thì mới để  ý một chiếc xe BMW đen đi theo phía sau.

Chiếc BMW này hình như đi theo cậu từ khi cậu rời khỏi khu biệt thự, sau đó cậu sang đường rồi, đến một con đường khác rồi vẫn đi theo sau.

Cậu thử đạp ga, thì chiếc BMW cũng đi nhanh hơn. Cậu thả chân ga, chiếc xe cũng đi chậm lại.

Chu Nhất Dương đột nhiên có dự cảm không lành, mà dự cảm này làm cậu nhớ về vụ tai nạn 5 năm trước.

Lí do cậu lấy cái tên Thanh Nguyên có liên quan đến một người.