Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

Chương 31: Nuốt không trôi



Hoắc Vĩ Triệt lấy ra mấy nén nhang, đốt lên, đưa cho Trịnh Diệp một nữa số nhàng... Sau khi cấm nhàng lên lư hương của cả hai phần mộ xong, bầu không khí bỗng trở nên im lặng lạ thường.

- Chắc không cần tôi nói, thì em cũng đã đoán ra hai người họ là ai rồi phải không?!

Hoắc Vĩ Triệt là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng sau hơn mười phút. Vừa là câu hỏi, nhưng cũng là câu khẳng định...

Trịnh Diệp khẽ gật đầu:

- Ừ, ngay cả cảm giác của anh chắc tôi cũng hiểu được phần nào!

Bởi vì... hoàn cảnh của cô cũng ý như vậy, có lẽ chỉ khác nguyên nhân thôi.

Trịnh Diệp cũng là người đặc biệt khôn khéo, cho nên trong lúc này, cho dù trong lòng cô có nhiều nghi vấn, nhưng sẽ tránh hỏi ra để khơi lại nổi buồn của đối phương. Nhìn nhìn xung quanh, Trịnh Diệp liền một lần nữa lên tiếng đổi chủ đề:

- À, tại sao xung quanh đây toàn là hoa hồng đỏ, mà không phải là một loài hoa nào khác?

Xung quanh đều là một mảnh đỏ rực, nói thật, nếu người nào có định lực kém mà đứng ngay vị trí của cô nhìn quanh một chút, không chừng sẽ bị choáng váng đến ngất xỉu mất!

Hoắc Vĩ Triệt im lặng một chút, rồi mới chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói ẩn chứa chút gì đó là một sự mất mát:

- Đây là loài hoa mà mẹ tôi thích nhất... loài hoa tượng trưng cho một tình yêu nồng nàn cuồng nhiệt, cũng giống như tình cảm mà ba mẹ tôi dành cho nhau!

Trịnh Diệp thoáng giật mình...xem ra, câu hỏi này của cô cũng không hay cho lắm... Ảo não trong lòng, Trịnh Diệp cũng đồng thời dùng ánh lên đồng tình cực kì nhìn Hoắc Vĩ Triệt. Ấy, bởi vì nhìn quá chăm chú, đến mức nhập thần, đến lúc Trịnh Diệp giật mình hồi phục tinh thần, thì bất chi bất giác, không biết từ khi nào lại có một khuôn mặt phóng to cực kì ngay trước mắt cô!

Trên khuôn mặt của Hoắc Vĩ Triệt lúc này chẳng có tý nào cho thấy là đang đau lòng cả! Trên khuôn mặt điển trai lúc này thể hiện sự tà mị...rất vô sỉ mở miệng...

- Tôi biết trong lòng em đang có rất nhiều thắc mắc... Nhưng em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho em biết! Có điều nếu em mang thành ý hỏi, tôi sẽ trả lời!

- Hả...?

Nhất thời, Trịnh Diệp chẳng biết phải ứng làm sao, ngu ngơ nói một từ. Nhưng chỉ cần vài giây cô đã kiệp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, và... mặt cũng đen xuống! Hảo cảm tạm thời xuất hiện dành cho anh cũng cùng lúc biến mất với sự thay đổi của sắc mặt cô!

Đúng là... cô đã nghĩ nhiều rồi, cô không nên đặt sự thương tình, đồng cảm của mình lên một người đàn ông như Hoắc Vĩ Triệt. Nhìn xem vẻ mặt muốn ăn đòn của anh ta xem...cô thật sự lúc này rất muốn đánh vài phát vào cái khuôn mặt vô sỉ này?

Lão thiên a~~ duyên cớ gì người lại tạo ra một tên đàn ông như thế này? Một kẻ thật biến cách khiến cảm tình của người khác dành cho anh ta biến mất!

...

Hoắc Vĩ Triệt không hề hay biết, trong thời gian anh đi sang nước khác, thì dinh thự tại thủ đô nước Z của anh lại có thêm vài khuôn mặt xuất hiện.

- Này cái bà cô già kia, tại sao lại có người mặt dày mày dạn như chỉ cô chứ? Tôi bảo cô biến khỏi nhà tôi, sao cứ mãi ngồi lỳ ở đây như vậy!?

Mới sáng sớm, trong phòng ăn tại dinh thự của Hoắc Vĩ Triệt đã vang âm thanh rống giận khiến gà bay chó sủa.

Vâng, và chủ nhân của âm thanh" dễ nghe "ấy không phải ai khác chính là cô em gái bảo bối tâm cản của Hoắc Vĩ Triệt, Hoắc Thiên Lam vừa mới đi du lịch về!

Chỉ thấy Hoắc Thiên Lam đứng ngay lối vào phòng ăn, một tay chống nạnh, còn một tay chỉ vào mặt người đang ngồi trên bàn ăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, tuy vậy cũng không hề giảm đi độ đáng yêu của cô bé, ngược lại càng tăng thêm. Khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn ôm lấy dỗ dành, ăn ủi!

Người được Hoắc Thiên Lam điểm mặt là một người phụ nữ trẻ, cô ta đang thưởng thức bữa sáng, bất ngờ bị  Hoắc Thiên Lam làm phiền, lập tức buông dao nĩa trong tay xuống... Toàn bộ động tác đều rất lưu loát, ưu nhã, chính là đáng vẻ điển hình của những vị tiểu thư đánh giá, được dậy dỗ cẩn thận. Cô ta mặc một chiếc váy chễ vai đỏ rực, khuôn mặt trắng điểm kĩ càng, cũng...khá xinh đẹp, tuy nhiên, trong tình huống cô ta không mở miệng!

- Này, Thiên Lam, ăn nói cho mà cẩn thận vào nhé! Chị dù sao cũng là chị dâu tương lai của em, là vợ tương lai của Triệt... Đúng ra em nên kính trọng gọi chị là chị dâu, chứ không phải chua ngoa lên giọng đuổi chị đi như vậy nhé!

Giọng điệu đúng chất ngạo mạn, tự tin, hoàn toàn không đặt Hoắc Thiên Lam vào mắt.

- Chị dâu cái con khỉ khô, cô còn chưa đủ tư cách đâu nhé! Còn tên của anh trai tôi, không tới phiên người như cô gọi đâu, thưa Sở đại tiểu thư, bà cô già Sở Lưu Kỳ ạ!

Những chữ cuối cùng, chính là được Hoắc Thiên Lam chậm rãi nhấn mạnh.

Sở Lưu Kỳ cũng thật sự bị lời của Hoắc Thiên Lam chọc giận rồi, cô ta run rẩy đưa tay chỉ mặt Hoắc Thiên Lam...

- Mày...mày... Mà thôi, chị đây rất rộng lượng, sẽ không chấp nhất với con nít! Còn chuyện chị có trở thành vợ của Triệt hay không, còn không tới phiên một đứa em gái như em định đoạt...

Vốn muốn buông lời mắng chửi Hoắc Thiên Lam, nhưng Sở Lưu Kỳ chợt nhớ ra điều quan trọng, cô ta liền nén tức giận xuống, nhưng sự kiêu ngạo trong giọng nói vẫn là không thể che giấu được!

Cô ta là đại tiểu thư của Sở gia, xét về gia thế, là hoàn toàn xứng đôi với Triệt! Lại được đích thân ông bà nội Hoắc hứa hẹn...

Hừ... để sau khi cô ta danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Triệt rồi, thì sẽ xử lý con em chồng không biết lễ phép này ra sao!

Hoắc Thiên Lam chẳng hề toả ra chút gì bất ổn đối với những lời tự tin đến tự phụ của Sở Lưu Kỳ. Bởi vì cô biết, anh trai mình sẽ chẳng bao giờ thích làm theo sự sắp đặt của bất cứ ai, cũng càng không có để Sở Lưu Kỳ vào mắt!

Biểu môi, cho Sở Lưu Kỳ một ánh mắt khinh thường xong, Hoắc Thiên Lam liền quay sang mỉm cười, tình nghịch nháy mắt nói với người giúp việc đứng gần đó, hoàn toàn không có ngữ khí của một người chủ, cũng không có giọng điệu đanh đá như nói chuyện với Sở Lưu Kỳ.

- Phiền chị mang buổi sáng lên phòng giúp tôi! Ngồi ở đây, tôi sợ rằng sẽ không thể nuốt trôi nổi!

- Vâng ạ!

Cô người hầu gật đầu đi ngay, trên khoé môi cũng treo nụ cười nhẹ. Trên thực tế, Hoắc Thiên Lam bình thường đều đối xử rất thân thiện, và tốt với tất cả những người làm. Cũng vì vậy, trong dinh thự, chẳng có ai không yêu thích cô cả, đối với yêu cầu của cô, chính là rất vui vẻ đi làm!