Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 294: Thổ lộ tình cảm



“Không ngờ Cung Chính Văn lại hèn hạ như vậy! Lúc nhỏ, em và anh ta lớn lên cùng nhau, em tưởng mình hiểu rất rõ anh ta, giờ mới phát hiện hóa ra người mà em quen biết lại là kẻ đê tiện đến vậy!”

Bạch Vi vừa nói chuyện vừa chìm đắm trong hồi ức, có lẽ cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ là vì sao người trong ấn tượng của mình đã không còn nữa.

Tôi nói: “Giám đốc Bạch, ấn tượng có thể thay đổi, ví dụ như tôi trong mắt cô khi đó chẳng phải chỉ là một gã lưu manh, vô lại hay sao?”

Bạch Vi gật đầu: “Trước đó, em biết anh đã tới Yến Kinh, vốn tưởng rằng anh đã rời xa Thịnh Hải thì tạm thời nhà họ Cung sẽ không làm gì được anh, không ngờ Cung Chính Văn còn làm chuyện như vậy, may mà anh không sao, nếu không…”

Bạch Vi nói vậy làm tôi đột nhiên nhớ tới vết đạn chỉ cách đầu vài centimet, nếu không phải trực giác mách bảo tôi ngồi xuống và di chuyển thì có khả năng bây giờ, tôi đã biến thành bức ảnh đen trắng treo trên tường rồi.

Dù điều đó đã qua đi nhưng giờ nghĩ lại, lưng tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh.

Ngoài ra, còn một câu mà lúc trước Cung Chính Văn đã nói với tôi, Cung Chính Vinh đã lên kế hoạch báo thù, chỉ có điều lâu quá nên Cung Chính Văn không đợi được, hắn ta mới tự ra tay, không ngờ lại tự hại chính mình.

Nghĩ tới đây, tính cảnh giác của tôi lại tăng thêm vài phần, không ai biết được tiếp theo Cung Chính Vinh sẽ áp dụng hành động báo thù như thế nào đối với tôi, bài học của Cung Chính Văn vẫn còn ngay trước mặt, tôi không thể không cẩn thận đề phòng.

Tôi nói: “Cung Chính Văn và tôi đấu lâu như vậy nhưng có lần nào mà hắn ta thắng đâu? Từ đầu tới cuối, hắn ta vẫn không hiểu một đạo lý là tiền cũng không phải vạn năng!”

Bạch Vi gật đầu: “Khi em nghe nói Cung Chính Văn bắt cóc bạn cùng nhà của anh, em vốn định khuyên anh đừng đi. Với tính cách của Cung Chính Văn, anh ta chắc chắn sẽ không làm gì ba người kia ở Yến Kinh, không ngờ anh vẫn đi. Ngày hôm sau chú Hà nói với em rằng anh nhập viện, em mới vội đáp chuyến bay sớm nhất về nước”.

Tôi an ủi Bạch Vi, cô ấy mới lại nở nụ cười lần nữa, tôi hỏi: “Giám đốc Bạch, lần này cô trở về rồi có đi nữa không?”

Bạch Vi lắc đầu: “Em sẽ không rời khỏi Hoa Hạ, nhưng có lẽ cũng không thể ở lại Yến Kinh, dù sao Thịnh Hải mới là đại bản doanh của gia đình em, những công ty chính của nhà em cũng đều nằm ở đó. Nhưng anh có thể thường xuyên ghé Thịnh Hải…”

Cô ấy không nói ra hai từ phía sau nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng, tôi biết khẩu hình hai từ mà Bạch Vi định nói ra là gì.

Thăm em!

Tôi nhìn đồng hồ, mặt dày vô sỉ hỏi: “Giám đốc Bạch, không còn sớm nữa, bên ngoài trời tối rồi, cô nghĩ xem có nên ở lại chỗ tôi…”

“Này, đồ lưu manh!"

Bạch Vi mắng tôi một câu, ôm túi của mình đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn tôi giống như đang đề phòng một tên trộm: “Không được, em đã đặt khách sạn rồi, hôm nay phải về”.

Tôi sờ đầu, mặt dày nói: “Ý của tôi là muốn cô ở đây với tôi một lúc nữa chứ không phải bảo cô ngủ ở đây”.

Khuôn mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, giống như trái đào chín rộ, khiến tôi thấy lòng mình dao động.

Đưa Bạch Vi tới khách sạn rồi tôi mới về nhà, trên đường tôi gọi điện cho bố mẹ, lòng vòng hỏi ở nhà có chuyện gì không, nào ngờ mẹ tôi được dịp hỏi cô gái lần trước tới nhà còn đó hay không, nếu được thì mau tiến triển một chút, đừng lề mề nữa.

Trong chốc lát, tôi cảm giác đầu như phình to, đành phải vừa đồng ý vừa ngắt điện thoại, nghĩ ngợi một chút, tôi lại gọi điện thoại cho Đàm Hữu Ngân và Từ Triết, bọn họ cũng nói với tôi là sức khỏe tốt hơn rất nhiều, ăn cũng ngon miệng hơn.

Tôi mới trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời chợt cảm thấy nghi ngờ, Cung Chính Vinh không gây phiền phức cho người nhà và bạn bè của tôi, vậy rốt cuộc hắn đang làm gì?

Hàng trăm ý nghĩ không thể giải thích xuất hiện trong đầu, tôi thu dọn nhà cửa rồi nằm lên giường, cảm giác trước mắt xoay vòng vòng, tôi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy đầu rất nặng, mũi cũng nặng trịch, không thể thở được, tôi nhận ra mình đã bị cảm.

Tôi cầm điện thoại xem giờ, đã là mười giờ trưa, tôi định ngồi dậy nhưng phát hiện cơ thể mềm nhũn.

Tôi cố gắng bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa bước ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa, sau khi mở cửa thì tôi nhìn thấy Bạch Vi mặc đồ thể thao đứng trước mắt. Tôi ngây người, không kịp phản ứng.

Bạch Vi nói: “Sao thế, không để em vào à?”

“Không, không có!”

Vừa nói tôi vừa quay người, lúc này Bạch Vi để ý thấy sự khác thường của tôi, cô ấy chau mày hỏi: “Anh bị cảm lạnh à?”

Tôi gật đầu: “Một chút!”

"Chắc là do hôm qua anh ngồi ở ghế đá lâu quá nên hôm nay mới bị cảm lạnh. Giờ anh ở nhà, em đi mua thuốc cho anh”.

Nghe Bạch Vi nói, tôi đột nhiên có cảm giác rất kỳ lạ, sao cứ cảm thấy vai diễn của tôi và Bạch Vi đã được đổi ngược lại vậy.

Bạch Vi đứng dậy định mở cửa, tôi vội vàng kéo cô ấy lại: “Không cần đâu, giám đốc Bạch! Cảm lạnh chút xíu mà thôi, tôi ngủ một giấc là ổn, ngày mai thức dậy là đảm bảo tinh thần thoải mái ngay!”

Bạch Vi nhìn tôi, nói giọng oán trách: “Anh còn nói nữa, người bình thường cảm lạnh đâu có nặng như anh chứ?”

Tôi cười hi hi: “Làm gì có, hơn nữa, cô cũng biết thể chất của tôi mà, chẳng mấy mà khỏi ngay ấy mà!”

Nói xong tôi ngồi xuống sofa, rót hai cốc nước nóng, hỏi: “Giám đốc Bạch, khi nào cô về Thịnh Hải?”

Bạch Vi nhìn vào mắt tôi nói: “Em bay vào ngày mai!”

Tôi nín thinh.

Thấy tôi không nói gì, Bạch Vi lại hỏi: “Phương Dương, anh đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì em đi nấu chút gì cho anh nhé!”

Tôi vừa nói đã ăn nhưng bụng lại không nghe lời mà kêu rột rột, Bạch Vi bật cười: “Phương Dương, anh đừng thấy được nước mà còn giả bộ, em chưa từng nấu cho ai ăn đâu, hôm nay anh được hời rồi đấy”.

Nói xong cô ấy tìm tạp dề, đi vào bếp bắt đầu lục tục nấu nướng.

Nói là nấu cơm nhưng thực ra là một bát cháo, được thêm rất nhiều đồ bổ, có trứng bắc thảo thường thấy cùng với cà rốt, ít nhất là sau khi làm xong, nhìn màu sắc xanh xanh đỏ đỏ cũng khiến người khác muốn ăn.

Tôi có phần kinh ngạc: “Giám đốc Bạch, đây là lần đầu tiên cô nấu ăn sao?”

Bạch Vi lè lưỡi, lấy điện thoại ra nói: “Đương nhiên rồi, nhưng em làm theo từng bước hướng dẫn trên điện thoại”.

Tôi ăn một miếng, cảm giác mặt mày tái mét trong nháy mắt, tôi cố gắng nuốt xuống, nặn ra một nụ cười rồi ‘khen’: “Mùi vị tuyệt lắm!”

Tôi lại cố gắng ăn thêm vài miếng nữa mới đặt muỗng xuống, nói: “Giám đốc Bạch, tôi ăn no rồi, cô biết đấy, người bị ốm thì hay chán ăn mà!”

Tôi uống vài ngụm nước, cuối cùng Bạch Vi cũng để ý thấy sự bất ổn, cô ấy chau mày, nói: “Cháo em nấu dở đến vậy sao?”

Tôi đang định nói là không hề thì Bạch Vi đã cầm muỗng lên múc thử một miếng, chưa tới một giây sau cô ấy đã không nuốt nổi, phải nhổ ra: “Mặn quá!”