Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ

Chương 40: Sao anh lại xem trộm thư người khác



“Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, tôi nghĩ chắc chắn cũng chỉ có tôi và cô mới ra mặt vì Quỳnh Cúc, nên chúng ta phải thu thập đồ của cô ấy, thứ này cho cô, để cô giữ làm kỷ niệm.”

Nghe Thái Tuấn nói vậy, Quách Hương Lam liền lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, kẻ mắt hơi bị lem xuống dưới, khàn giọng nói:

“Tôi cảm thấy Quỳnh Cúc hoàn toàn không phải bất ngờ rơi xuống biển, bác trai bác gái nhà họ Cố cũng không phải bất ngờ chôn thây trong biển lửa, chắc chắn tất cả những chuyện này là một âm mưu.”

Thái Tuấn khó hiểu nên nhìn cô nghi ngờ.

Quách Hương Lam luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi xách mang theo bên người ra, trong đó có ghi âm cuộc trò chuyện giữa cô và Cố Quỳnh Cúc vào buổi sáng nhà họ Cố xảy ra chuyện.

“Anh nghe xem, sáng hôm đó Quỳnh Cúc còn nói với tôi, Lục Quyền Huy hẹn cả nhà cô ấy lên biệt thự trên đỉnh núi để cùng nhau ăn bữa tối, nhưng sau khi xảy ra chuyện, cảnh sát đã tiến hành điều tra, nhưng anh ta lại nói hôm đó anh ta đi công tác, biến cô ấy thành tự mình dẫn ba mẹ lên biệt thự trên đỉnh núi ăn cơm, chẳng phải chuyện này rất kỳ lạ à?”

“Sao cô không nói chuyện này với cảnh sát?”

“Vô ích thôi.” Quách Hương Lam hít sâu một hơi rồi nói với vẻ mặt khó coi: “Tôi đã đưa thứ này cho cảnh sát xem rồi, nhưng bọn họ nói thứ này hoàn toàn không thể chứng minh tối hôm đó Lục Quyền Huy đã đến buổi hẹn, hơn nữa anh ta thật sự có đủ bằng chứng không có mặt tại hiện trường, cả nhà Quỳnh Cúc vừa xảy ra chuyện, đúng lúc anh ta lại không ở Yến Kinh.”

Thái Tuấn trầm ngâm trong giây lát, bỗng đập mạnh xuống bàn vang lên một tiếng “rầm”, rồi giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh vang lên:

“Tôi sẽ điều tra chuyện này đến cùng, nếu thật sự có liên quan đến Lục Quyền Huy, tôi sẽ khiến anh ta phải đền mạng cho Quỳnh Cúc.”

“…”

Màn đêm càng buông xuống…

Diệp Châu Hạ lướt facebook xong thì lật người kéo chăn ra rồi nằm xuống, còn tiện tay tắt đèn đọc sách ở đầu giường, sau đó nói với người bên cạnh:

“Ngủ ngon.”

Huyệt Thái dương của Thiệu Vũ Khoa bỗng giật một cái, bàn tay đang định lật sang trang khác cũng nhất thời ngừng lại.

Sáng hôm sau.

Vì phải đi làm nên Diệp Châu Hạ dậy rất sớm.

Trong nhà họ Thiệu, vì ông cụ không ngủ ngon giấc, nên trước giờ luôn không ăn bữa sáng cùng mọi người, lúc này vẫn chưa tới giờ thức dậy của hai mẹ con Lê Chi Dung, nên lúc ăn sáng chỉ có cô và Thiệu Vũ Khoa.

Người giúp việc cầm một lá thư đi tới: “Mợ cả, lá thư này đã nằm trong hòm thư từ hôm qua, nhưng tôi quên không đưa cho cô, cô xem thử có phải gửi cho cô không?”

Diệp Châu Hạ nuốt bánh bao trong miệng xuống, nhận lấy lá thư rồi nhìn lướt qua, sau đó gật đầu đáp:

“Ừm, thư này của tôi đó.”

Thiệu Vũ Khoa ngồi bên cạnh vô tình nhìn lướt qua lá thư: “Tần Thương?”

Diệp Châu Hạ ngẩng đầu lên: “Sao anh lại xem trộm thư người khác?”

“Hai chữ đó to như thế, tôi không muốn nhìn thấy cũng khó.” Thiệu Vũ Khoa lạnh nhạt đáp: “Tần Thương là ai? Sao trước giờ tôi không nghe thấy cô nhắc đến.”

Diệp Châu Hạ trả lời qua loa:

“Là một người bạn của tôi, là nữ.”

Cô nhấn mạnh hai chữ là nữ, rồi cất lá thư vào túi, không hề có ý định đọc thư trước mặt Thiệu Vũ Khoa.

Dù gì cũng là nữ, không âm thầm lén lút với đàn ông, nên cậu cả cứ yên tâm đi.

Ăn sáng xong, Diệp Châu Hạ vội vàng đi ra ngoài.

Thấy cô đi rồi, người giúp việc mới cầm thư tới lúc nãy mới đi tới bên bàn ăn.

“Quả thật người gửi thư là nữ, được gửi tới từ trại giam nữ ở Yến Kinh, với nội dung hai ngày nữa cô ta sẽ ra tù, nên hẹn gặp mặt mợ cả, chứ không nói điều gì khác.”

Người trong trại giam?

Thiệu Vũ Khoa nhếch miệng, trong mắt dần hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Cô thật bản lĩnh, ngay cả bạn tù ra khỏi tù cũng có thể tới nhờ vả cô, cô không sợ người đó gây rắc rối cho cô ư?

Người giúp việc bên cạnh dò hỏi.

“Cậu chủ, có cần tôi sai người đi điều tra bối cảnh và lý do người tên Tần Thương này vào tù không?”

Thiệu Vũ Khoa liếc nhìn cô ta, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

“Hình như cô rất hứng thú với chuyện này?”

“Không… không phải…” Người giúp việc nhất thời biến sắc, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh: “Tôi tưởng cậu chủ lo cho an nguy của mợ chủ, chứ tôi không có ý gì khác.”

“Cô bớt cho mình thông minh lại đi!”

Nói xong câu này, Thiệu Vũ Khoa liền rời khỏi bàn ăn, để sĩ quan phụ tá đẩy mình tới quân khu như thường lệ.

Sau khi chạy vặt cả ngày cho bộ phận thiết kế, buổi chiều Diệp Châu Hạ nhanh chóng tan làm.

Cô bắt taxi đến cửa số hai ga tàu điện ngầm Đông Hoa Môn, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng khỏe khoắn xinh đẹp đang đứng im ở đó, như một bức tượng điêu khắc.

Trong ngày nóng nhất vào mùa hè, bức tượng điêu khắc đó đứng đó tạo ra phong cảnh, làm người đi đường không khỏi quay đầu nhìn.

Một đôi giày boot kết hợp với quần rằn ri, và áo lót thể thao màu đen, lộ ra vòng eo săn chắc và xương quai xanh mê người, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, làn da lúa mì khỏe khoắn, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao, giữa hai hàng lông mày có chút khí phách nam tính, sau lưng đeo một chiếc ba lô màu đen rất lớn.

“Cô có cần lạnh lùng thế không?”

Diệp Châu Hạ vừa xuống xe đã lao tới ôm Tần Thương: “Tôi còn tưởng cô không định liên lạc với tôi nữa, tôi đợi cô rất lâu đó, cảm thấy cô cũng nên gửi thư cho tôi rồi chứ.”

“Muốn gửi thư trong ngục phải chờ xét duyệt, nên đi rất chậm.”

Giọng nói Tần Thương hơi khàn khàn, tốc độ nói cũng khá chậm, như thể không quen với việc nói chuyện nên không được lưu loát cho lắm.

“Cũng đúng.” Diệp Châu Hạ cười híp mắt: “Cũng may hôm nay tôi đúng lúc nhận được, bằng không cô phải đứng đây đợi tôi mấy ngày rồi, đi thôi, tôi mời cô đi ăn một bữa thật ngon.”

Diệp Châu Hạ đã gặp mặt rồi quen biết Tần Thương trong trại giam nữ.

Lúc đó, chủ nhân cơ thể cũ này đã chết rồi, lúc Cố Quỳnh Cúc trọng sinh vào cơ thể cô ấy, thì cô ấy đang bị mấy người phụ nữ điên hành hung, lúc đó Tần Thương là người đi đường thấy bất bình rồi rút đao ra tương trợ, nên trong giây phút cô trọng sinh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Thương.

Ai ngờ rằng người phụ nữ bình thường luôn trầm mặc ít nói, người khác chửi mắng thế nào cũng không đánh lại, lại có thân thủ tốt như thế, trong nháy mắt đã quật ngã tất cả phụ nữ trong phòng, trong đó có một người bị bẻ đến gãy tay.

Lúc đó cô cũng gần ra tù rồi, nên báo địa chỉ nhà họ Thiệu cho Tần Thương, bảo cô ấy trước khi ra tù nhớ gửi thư đến nhà họ Thiệu, rồi hẹn một nơi để hai người gặp mặt.

Trong quán lẩu, hơi nóng mờ mịt.

Diệp Châu Hạ nhìn chằm chằm chồng dĩa khoảng hai mươi cái ở trước mặt, ngạc nhiên nói:

“Trước đây ở trong tù tôi đâu nhìn thấy cô ăn nhiều như vậy, cô đừng ăn nhiều như vậy sẽ đau bụng đó.”

Tần Thương đang cúi đầu ăn thịt, nghe cô nói vậy thì lắc đầu, tỏ vẻ thờ ơ.

Diệp Châu Hạ cảm thấy buồn cười, đành phải vẫy tay gọi nhân viên đang nhìn mình với vẻ mặt khiếp sợ ở phía xa.

“Cho tôi năm dĩa thịt bò nữa.”

Đợi Tần Thương ăn uống no say rồi, Diệp Châu Hạ mới hỏi cô ấy vấn đề chính.

“Cô vẫn chưa nghĩ tới ra ngoài sẽ làm gì đúng không?”

Tần Thương gật đầu, vẻ mặt hơi thật thà: “Vì tôi có tiền án, nên võ đài quyền anh không thu nhận nữa.”

Trước đây lúc hai người quen nhau ở trong tù, Tần Thương đã nói cho cô biết cô ấy từng là huấn luyện viên cho võ đài quyền anh, cũng giống như Diệp Châu Hạ, vì bị tội ngộ sát mà lãnh án ba năm tù, gần như cùng đưa vào trại giam cô, nhưng ban đầu không được xếp chung một phòng.

Một người từng có tiền án, tất nhiên những nơi hoạt động chính quy sẽ không dám nhận.

“Không có nơi nào không để ý đến chuyện này ư?”

“Cũng có, là hộp đêm.”

“Hả?” Diệp Châu Hạ bỗng biến sắc: “Cô đang nói đùa với tôi đúng không?”