Boss Phản Diện Đợi Tôi Tới Cứu

Chương 107



Biên tập: Mun

Hiệu đính: Xiaoxin

Vở diễn thế kỉ Hồ thiên nga được diễn vào tháng mười hai để đón năm mới.

6 giờ sáng Khương Vũ dậy trang điểm rồi luyện tập cùng những vũ công khác trung tâm văn hoá – nghệ thuật ở vùng ngoại ô thành phố vì 4 giờ chiều đã phải trình diễn nên mọi người đều vội vàng chuẩn bị công việc.

Cô là người múa dự bị cho vai nữ hoàng thiên nga, phòng khi Bộ Hi xảy ra chuyện thì cô sẽ lên diễn thay. Tuy nhiên Bộ Hi sẽ không sao vì diễn tập hay huấn luyện cô ấy đều ở trạng thái tốt nhất.

Nhưng Khương Vũ cũng không thả lỏng, cả ngày cô vẫn giữ nguyên lớp trang điểm thiên nga. Ngay cả khi ăn cơm cô cũng chỉ dùng ống hút để hút cháo, sợ làm trôi lớp trang điểm.

Cừu Lệ cũng vừa kết thúc kì thi lên nghiên cứu sinh. Anh lập tức mua vé về Bắc Thành vào chiều ngày 31.

Anh đã từng nghĩ rằng khi mình đủ 18 tuổi thì sẽ lập tức mua vé máy bay đến Hải Thành và sẽ không bao giờ quay lại nơi làm anh đau khổ này.

Ba năm xa cách, anh một lần nữa xuống máy bay, đặt chân lên mảnh đất này. Chính nơi đây mang đến cho anh cảm giác trở về quê hương.

Có lẽ vì nơi đây có người con gái anh yêu. Vì cô, Cừu Lệ một lần nữa yêu mảnh đất này.

Nhưng cảm giác Cừu Lệ muốn yêu mảnh đất này một lần nữa chưa đến một phút. Lúc này anh mặc vest, đi giày da đứng ở sân bay, tay cầm bó hoa hồng nhìn trời mưa to bên ngoài, cảm thấy thành phố này không hợp với mình.

Anh nhìn đồng hồ, lúc này là 5 giờ 40 phút chiều mà buổi biểu diễn bắt đầu lúc 7 giờ, anh không kịp ăn cơm mà nhanh chóng bắt xe taxi đi đến phố điện ảnh ở ngoại thành.

Không may cho anh vì bây giờ là giờ cao điểm, là thời gian tan ca của nhân viên nên bị tắc đường. Xe của anh đang bị kẹt ở trục đường chính trung tâm thành phố.

Anh nhìn ra cửa sổ thấy xung quanh chật kín xe, cúi đầu nhìn thời gian và hỏi: “Không thể đổi đường khác sao? Tôi có việc gấp.”

“Không có cách nào khác.” Tài xế nhìn bó hoa hồng trong tay anh bất đắc dĩ nói: “Giờ này đổi đường nào cũng bị tắc thôi. Huống chi chỗ này đang ở giữa đường, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, muốn rẽ sang đường khác cũng chẳng được.”

Cừu Lệ nhìn thời gian trôi qua từng phút, đã qua 20 phút mà xe vẫn chưa đi được 1 km.

Anh đành phải xuống xe và thuê một chiếc xe đạp ở ven đường.

Xe đạp nhanh chóng vượt qua dòng xe đang tắc.

Mưa càng lúc càng to, không hề có dấu hiệu ngừng lại. Cơn mưa như muốn rửa sạch đường phố.

Bộ vest mà Cừu Lệ đặt mua cho dịp đặc biệt này cũng bị mưa xối ướt hết, trông anh bây giờ rất nhếch nhác.

Thời tiết đã vào đông lại có mưa càng thêm lạnh, tay của Cừu Lệ đã bị đông cứng không còn cảm giác. Anh cởi áo vest bọc lấy hoa hồng.

Vốn dĩ kế hoạch của anh là tạo bất ngờ cho Khương Vũ, anh bất ngờ xuất hiện trước mặt cô với bó hoa hồng thật lãng mạn.

Hiện tại nhìn lại bản thân ướt như chuột lột, anh nghĩ kinh ngạc sẽ biến thành kinh hãi.

Thành phố này vẫn khiến người ta không ưa như vậy!

Kiến trúc của thành phố đáng ghét, đèn đường đáng ghét, nắp cống đáng ghét,…

Cừu Lệ vừa đi trong mưa vừa thầm mắng quang cảnh của thành phố này.

Tâm trạng của anh lúc này rất tồi tệ.

Đạp xe ra khỏi đoạn đường đang tắc anh tính đỗ lại bắt taxi nhưng vì trời mưa quá lớn nên trong xe đều đã có khách.

Anh tiếp tục đạp xe đến khu trung tâm văn hóa – nghệ thuật của thành phố, vừa đi vừa nhìn xem có xe nào trống không.

Đúng lúc này một chiếc xe hãng Honda màu trắng đang đi chậm lại gần anh, Liễu Diệp đang lái xe quay ra hỏi Cừu Lệ: “Trai đẹp! Đến phòng nghệ thuật à?”

Nước mưa theo mái tóc Cừu Lệ chảy xuống lông mày rồi chảy xuôi xuống dưới, anh liếc mắt nhìn Liễu Diệp nhưng không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.

Anh là người không thích nói chuyện với người lạ, đặc biệt là loại người gặp ở trên đường còn chủ động đến gần gọi trai đẹp.

Người bình thường thấy anh không trả lời chắc chắn sẽ lái xe đi nhưng Liễu Diệp thì khác. Bà giẫm phanh đi chậm lại rồi tiếp tục nói: “Cháu đến trung tâm văn hoá – nghệ thuật phải không?”

Cừu Lệ mặt không cảm xúc nói: “Đi thẳng 3 km nữa là tới.”

“À tôi không muốn hỏi đường. Ý dì là nếu cháu muốn đến phòng nghệ thuật thì dì có thể cho cháu quá giang một đoạn vì mưa to lắm, rất khó để lái xe.”

Giọng của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, dịu dàng lọt vào tai khiến anh cảm thấy rất ấm áp.

Cừu Lệ quay sang nhìn người phụ nữ thấy tuổi của bà ấy cũng không nhỏ, chắc cũng xấp xỉ tuổi mẹ mình.

Anh biết nếu đi xe đạp chắc chắn sẽ không kịp buổi biểu diễn nên cũng không từ chối nữa mà lên xe của Liễu Diệp.

Sau khi lên xe, Liễu Diệp đưa cho anh khăn tay bảo anh lau nước mưa trên mặt.

“Sao cháu lại đi xe đạp? Mưa to thế này đi xe đạp rất nguy hiểm.”

Cừu Lệ lấy khăn tay để lau đầu, vừa lau vừa nói: “Đường trong trung tâm thành phố đều bị tắc.”

“Đi đường vòng sẽ không bị tắc.”

“Cháu từ sân bay ra không đi đường vòng được.”

Liễu Diệp thấy anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh nên đã bật máy sưởi để anh không bị cảm lạnh: “Đến ngoại ô Bắc Thành xem múa ba lê?”

Cừu Lệ không do dự nói: “Cháu đến gặp bạn gái.”

Liễu Diệp nghe vậy thì mỉm cười: “Dì đã nói mà, dù cho có thích múa ba lê đến đâu cũng không thể đạp xe trong mưa để đến xem múa được. Nhưng nếu đi gặp bạn gái thì đừng nói trời mưa, dù có dao kề cổ cũng phải đi.”

Cừu Lệ không nói gì mà tiếp tục lau tóc mình.

Nhếch nhác thế này còn đi gặp bạn gái gì nữa.

Trông chẳng khác nào ma.

Anh lại bắt đầu thầm mắng thành phố này đáng ghét.

Liễu Diệp trông có vẻ là người hay nói, cả đường đi bà ấy đều nói chuyện với anh.

“Cháu vẫn là sinh viên phải không?”

“Cháu học ngành nào?”

“Ngành tâm lý học sao? Vậy cháu có biết thôi miên giống trong TV như làm thay đổi trí nhớ.”

“Thôi miên thần kì vậy sao.”

“Dì không tin cháu có thể thôi miên dì. Chỉ cần dì mở to mắt thì cháu không thể thôi miên dì được.”

Mi mắt Cừu Lệ giật giật, anh thật sự muốn thôi miên để bà ấy lập tức dừng nói.

Trình độ nói nhiều của người phụ nữ này còn hơn cả hai người bố vợ của anh, kể cả Trình Dã cũng phải đầu hàng.

Nhưng bản thân đi nhờ xe người ta nên Cừu Lệ vẫn phải cố gắng nghe bà ấy lảm nhảm. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, kệ bà ấy nói một mình.

“Thật hâm mộ người trẻ các cháu, tuổi đẹp nhất để yêu.”

“Cô tới tuổi trung niên rồi vẫn còn cô đơn, thật khó tìm đối tượng.”

“Chàng trai trẻ, các cháu quen nhau bao lâu rồi? Chắc cháu vẫn là sinh viên nhỉ? Tình cảm học trò có phải không?”

Cừu Lệ chưa kịp trả lời thì Liễu Diệp đã tự trả lời: “Chắc chắn là tình yêu học trò, người ta hâm mộ nhất cũng là tình yêu này.”

Cừu Lệ: …

Anh cảm thấy bà cô này có thể tự tâm sự bằng cách tự hỏi tự trả lời.

Xe ô tô dừng lại ở gara của trung tâm nghệ thuật, Liễu Diệp lại lấy chiếc khăn khác cho Cừu Lệ lau mặt: “Đi gặp bạn gái thì cũng phải ra dáng gặp bạn gái, nhìn cháu bây giờ không hợp chút nào. Nhưng cũng không sao, vì cháu đã đội mưa đến đây nên bạn gái sẽ thông cảm cho cháu thôi.”

Ban đầu Cừu Lệ cảm thấy rất phiền nhưng khi bà ấy lại gần lau tóc cho mình, bỗng anh cảm nhận được sự ấm áp mà đã lâu không nhận được.

Cảm giác này giống cảm giác lúc anh nhớ đến Nhậm Nhàn, từ trong thâm tâm cảm thấy ấm áp khi mẹ dịu dàng với mình.

“Cảm ơn chị.” Anh nói.

“Sao lại là chị, dì lớn hơn cháu cũng mấy chục tuổi nên phải gọi là dì Liễu.”

“Dì rất trẻ.”

Liễu Diệp lấy ô từ trong tủ ở ghế phó lái ra đưa cho Cừu Lệ rồi mỉm cười nói: “Nhanh đi gặp bạn gái của cháu đi.”

“Cháu cảm ơn.”

***

Trung tâm văn hóa nghệ thuật trông giống sáu hình thoi lớn xếp ngẫu nhiên nằm ở khu khoa học kĩ thuật, có kiến trúc hết sức ấn tượng.

Mặc dù hôm nay mưa rất to nhưng cũng không cản được những người thích xem biểu diễn ba lê. Những chiếc xe liên tiếp nối đuôi nhau tiến vào trung tâm nghệ thuật.

Hiện tại cách thời gian bắt đầu khoảng 20 phút.

Cừu Lệ vội vàng tiến vào đại sảnh, lấy vé ra đưa cho người phục vụ để kiểm tra nhưng khi anh thấy bóng mình in trên sàn kính rất nhếch nhác thì lại cất vé vào trong túi.

Những người xuất hiện ở đây đều quần áo lịch sự gọn gàng, cả người tỏa ra hương nước hoa thơm mát quyến rũ.

Chỉ có anh cả người ướt đẫm nhưng bó hoa hồng trong tay lại được bó lại cẩn thận nên có không ít người nhìn anh.

Cừu Lệ rời khỏi đại sảnh, anh đi đến dãy ghế được đặt ở hành lang của khán phòng để ngồi. Anh ngồi gần cửa sổ sát đất nghe tiếng nhạc giao hưởng bắt đầu khai mạc vở diễn Hồ thiên nga từ trong phòng truyền ra.

Có lẽ thành phố này thật sự không chào đón anh.

Vậy thì đã sao, anh chưa bao giờ quan tâm đến.

Khương Vũ là người anh quan tâm nhất trên thế giới này. Dù có núi đao biển lửa, nghìn trùng cách xa thì anh vẫn sẽ đến để chứng kiến khoảnh khắc vinh quang của cô.

Trước lúc mở màn Khương Vũ gọi cho Cừu Lệ: “Anh ở đâu?”

Cừu Lệ nhìn những cây chuối tây bên ngoài cửa sổ bị gió thổi nghiêng ngả và nói: “Anh ở thư viện để chuẩn bị thi khảo sát cuối kì.”

“Chuẩn bị mở màn buổi biểu diễn đêm nay rồi, em căng thẳng quá!”

Từ giọng cô khi nói chuyện hơi run, Cừu Lệ biết cô rất căng thẳng.

“Dù sao em cũng không phải lên sân khấu.” Anh thản nhiên nói: “Chỉ là người dự bị thôi đừng quá căng thẳng.”

“Ngộ nhỡ thì sao! Bên ngoài có rất nhiều người.”

Anh cười nhẹ: “Có lẽ bây giờ nhân vật chính còn căng thẳng hơn em.”

“Cảm xúc của cậu ấy rất ổn định, sẽ không căng thẳng như em.”

Khương Vũ rời khỏi phòng hóa trang, đi tới sảnh phụ: “May mà em chỉ là người dự bị, cầu mong không có chuyện bất ngờ xảy ra. Em còn chưa chuẩn bị kĩ, nếu để em lên múa có khi em bỏ dở giữa chừng mất.”

“Em yên tâm đi. Anh đã xem qua những buổi biểu diễn ba lê khác rồi, rất ít người dự bị phải lên sân khấu biểu diễn do sự cố bất ngờ.” Cừu Lệ bình tĩnh xoa dịu sự căng thẳng của bạn gái mình: “Em chỉ cần yên tâm ở hậu trường, chơi điện tử một lát thì tối nay sẽ trôi qua nhanh thôi.”

“Sao có thể nhẹ nhàng như vậy. Em lúc nào cũng phải quan sát kĩ buổi biểu diễn để chuẩn bị sẵn sàng.”

Khương Vũ đi vào sảnh phụ xúc động nói: “Vậy nên ngay từ đầu anh biết em sẽ không lên sân khấu nên thi xong lâu như vậy cũng không về xem biểu diễn.”

“Chủ yếu là anh không có tiền mua vé máy bay.”

“Nói dối, anh không muốn về Bắc Thành thì có.”

“Ừ, Tiểu Vũ hiểu anh.”

Khương Vũ dựa vào bên cạnh cột ở sảnh phụ, đầu ngón chân chạm đất vẽ những vòng tròn chợt thấy xa xa có một bóng dáng quen thuộc đứng gần cửa sổ sát đất.

Cô nhẹ nhàng, không một tiếng động đến gần, từ phía sau nhìn người đó.

Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“A Lệ?”

Cừu Lệ nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của bạn gái ở bên ngoài, anh quay lại và nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Đôi môi đỏ tươi, làn da trắng mịn, lông mày sắc nét kết hợp với lông vũ sát bên tai, cô lúc này rất đẹp, vẻ đẹp dường như không có thực mà chỉ có trong giấc mơ.

Cừu Lệ liếc mắt sang chỗ khác, ánh mắt hơi hoảng loạn lại hơi xấu hổ.

Anh bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó vụng về diễn: “Hả, anh xuyên không sao?”

“…”

Hai người cầm điện thoại trong tay, nhìn nhau thật lâu mà không nói lời nào.

Vẻ lúng túng trên mặt cô gái dần biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và vui vẻ: “Anh thần kinh à!”

“Vừa nãy anh vẫn còn ở thư viện.” Cừu Lệ vẫn tiếp tục diễn: “Thật kì lạ, hoa hồng này ở đâu ra?”

Khương Vũ nhìn anh, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.

Cừu Lệ nhìn cô gái cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền khiến mình cũng cảm thấy vui vẻ mà mỉm cười.

“Bạn trai tới ôm em một cái đi.”

Khương Vu tắt điện thoại, giang hai tay ôm lấy anh. Cừu Lệ lập tức lùi lại đằng sau để cô không bị dính nước mưa trên người mình.

“Giữ khoảng cách.” Anh lý trí nói: “Chờ màn biểu diễn kết thúc chúng ta nói chuyện tiếp.”

“Em không lên múa.”

“Ngộ nhỡ thì sao.”

Khương Vũ biết tính của anh nên cũng không nói gì nữa mà giữ khoảng cách 2 m với anh, nhìn anh từ xa.

Ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều mang theo cảm xúc nhớ nhung mãnh liệt.

Khương Vũ tiến đến, cách anh một bước, đứng trước mặt anh, kiễng chân lên đưa mặt mình đến gần mặt anh.

Trong nháy mắt hơi thở của anh nặng nề hơn rất nhiều, anh liếc mắt sang chỗ khác.

Cừu Lệ sợ làm hỏng lớp trang điểm của cô nên chỉ nhẹ đến sát tai cô, nhẹ nhàng ngửi hương thơm thuộc về cô.

Anh thậm chí không dám hôn nhẹ lên trán cô.

“Màn biểu diễn bắt đầu chưa?”

“Hình như là…”

“Bao giờ kết thúc?”

“Hơn 10 giờ.”

Cô gái nhẹ nhàng bám lên cổ anh, hai người dựa lại gần nhau, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ anh rất ngứa.

Mưa bên ngoài cửa sổ đã che đi dục vọng trong anh, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với anh là cực hình.

“Anh có nhớ em không?”

Những lời yêu thương của cô gái giống như con rắn từ từ chui vào tai anh, mỗi từ mỗi chữ đều kích thích dây thần kinh cảm giác của anh: “Dù sao em cũng rất nhớ anh.”

Hầu kết của anh trượt lên xuống phát ra những âm thanh rất nhỏ: “Im lặng, đừng nói thế nữa.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả.”

Tầm mắt của Khương Vũ từ từ hạ xuống.

“A!”