Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

Chương 41: Bước đi liều lĩnh



Đợi được một lúc lâu, tên béo bắt đầu chán nản với việc canh giữ một tên nhóc bị trói chặt đằng sau, lòng sinh ra một tia xem thường, vặn vẹo đòi hỏi tên cao gầy còn lại cho đi nghỉ ngơi.

Lão Chu vốn không thích ồn ào, nay lại bị tên béo bên cạnh làm phiền tới,hắn sao có thể yên thân? Vì vậy hắn để cho tên bự con kia ra bãi đất trống trước kho đi nghỉ, còn bản thân ở lại canh trừng, đợi Lam Hi tỉnh lại liền báo tin cho kẻ cầm đầu. Nhưng hắn đâu có biết Lam Hi đã tỉnh dậy từ sớm hơn nữa còn chứa thêm một người nữa ở đây là Cố tiểu thiếu gia Cố Thừa Trạch, tâm cũng thả lỏng một chút, sự coi trừng trở nên lỏng lẻo.

Hai người ở phía sau góc kia thấy được hoàn cảnh thuận lợi như vậy liền vạch ra kế hoạch chạy trốn. Hai người đầu tiên sẽ hạ tên đang đứng trước kia, đoạt lấy vũ khí và phương tiện liên lạc của hắn, dùng liên hệ với mọi người trong gia đình; vũ khí là để đánh nhất luôn tên bự béo ở ngoài cho hắn ngủ sâu Vĩnh viễn.

Tạm thời trước mắt kế hoạch của bọn họ là vậy; đơn giản liền tức tốc tranh thủ thời cơ mà hành động.

Đối phía với tên đầu tiên không phải là việc dễ. Nghe cách nói chuyện của hắn từ vừa nãy đến giờ có thể biết được tên này là một người chu toàn, sẽ không dễ đang hấp tấp bị đánh bại. Tuy nhiên với sự quan sát tỉ mỉ của Cố Thừa Trạch, cậu liền phát hiện ra điểm cần quan tâm là chiếc súng và khăn tay trên người hắn, hiện tại vừa lúc cả cây súng và khăn tay đều đặt ở bệ hòm chỗ gần thùng dầu cậu đang đứng, Cố Thừa Trạch nhanh như gió một lần liền cướp lấy hai thứ kia về chỗ mình. Nhưng cậu cũng bất cẩn gây ra tiếng động.

Lập tức Lão Chu liền quay trở lại tìm đồ.

Hắn phát hiện đồ của hắn đã bị lấy mất, làm hắn thêm cảnh giác hoài nghi trong căn nhà cũ này có thêm một người thứ ba không phải là tên béo kia, vì sao hắn lại chắc chắn như vậy? Vì bởi hắn biết một tên nhát cây như lão béo tay cầm súng không chặt kia, làm sao có chuyện dám trộm đồ của lão Chu hắn chứ?

Lập tức, hắn bát đầu nổi khùng và trở nên mất kiểm soát điên cuồng tìm chiếc khăn và cả cây súng quý giá của hắn. Lúc sau một hồi tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng thấy đối tượng cầm bảo vật của hắn:

- Đưa cho ta!!

Lão Chu gầm lên như phát bệnh, đôi mắt hằn những tia gân đỏ đục đậm, chứa đầy hận ý nhìn hai đứa trẻ đang cầm cây bảo súng và chiếc khăn tay trân quý của hắn chĩa về phí mình.

Thật không thể chấp nhận được!!

Bảo vật của hắn còn không phải là đồ chơi cho con nít miệng còn hôi sữa!

Thấy biểu hiện quá khích của lão Chu đối với mình, cả Lam Hi lẫn Cố Thừa Trạch giờ đây đã nhận ra một điều là tên

trước mặt hai người đây có chấp niệm đối với hai thứ đồ kia khá nhiều ý tứ. Đây không phải là giật lông ngược của hắn rồi sao? Hơn nữa càng nhìn tên này càng giống tên điên hay nói khác đi thì giống một tên bị tâm thần thì đúng hơn nhiều. Phen này có vẻ có bước đi hơi liều rồi! Ai trong hai người Lam Hi và Cố Thừa Trạch cũng dần mất Hết hi vọng không chắc mình có thể thắng được người nam nhân này nhưng cho đến khi họ nhìn thấy một thứ...

Au: Xl mn về tg qua mk hơi bị nghỉm đi tại mk vẫn cn đi hk nên là lịch hk hơi nhiều không có tg vt chương mới cho mn được đợi qua đợt này mk sẽ bù cho mn nhé!

Iu mn