Boss, Vợ Ngài Lại Giết Người Rồi!

Chương 89: Cuối cùng cũng chịu hôn!



Lam Hi ngày hôm nay phải nói là dậy sớm nhất trong tất cả các ngày nghỉ của cậu, tâm lý đã sắn sằng hoạt động từ buổi tối hôm trước, giờ này phải thức giấc hoạt động rồi. Bản thân Lam Hi còn có quá nhiều thứ để lo, SIB đang đợi cậu xoay chuyền tình thế, còn cả tấm poster giới thiệu bài hát mới của cậu còn rành rành ra đó, trước mắt cậu vẫn chưa lấy được cảm hứng nào. Giờ đây dù có bận bịu cỡ nào, nhưng khi nhớ về cái gương mặt biết ơn khá đán yêu của Cố Thừa Trạch, nội tâm Lam Hi có chút hào hứng, thực muốn hoàn thành nhiệm vụ mê cũng lần này.

Mới 5 giờ sáng, Cố Thừa Trạch đã vội vàng dậy, đây là thói quen hàng ngày của anh, tập thể dục buổi sáng trước khi lên kế hoạch tác chiến của Trại huấn luyện. Thế nhưng khi vén chăn dậy, anh đã thấy người bên gối nay đã đi đâu mất, loạng soạng thử vài cái thì biết người ấy cũng chỉ mới dậy gần đây, phía chăn còn hơi ấm. Tưởng Lam Hi đi lạc đâu mất, Cố Thừa Trạch vội vã vệ sinh cá nhân xong rồi chạy một mạch xuống dưới lầu. Mùi hương quyến rũ vị giác bao nhiêu con người lao đến.... Cố Thừa Trạch nghe mùi mà lập tức chạy vô nhà bếp, từ đăng sau ôm chặt lấy cậu, anh khẽ thì thầm nũng nịu:

- Vợ! Em dậy sớm như vậy...

- Oh, Thừa Trạch, anh dậy rồi! Tôi đang nấu súp cua...

- Em...nhớ món anh thích ăn sao?

- Là Hạ Cô Cô bảo tôi thỉnh thoảng nấu mấy món tẩm bổ cho anh, hừm...tôi thấy món súp của này cũng không tệ, vả lại, đây còn là món anh thích ăn hồi đó...

Cố Thừa Trạch có chút ngạc nhiên, sau một hồi liền quý người Lam Hi sang ôm chằm lấy cậu, bên tai còn thủ thỉ " Cảm ơn, Vợ!" Khiến Lam Hi cậu lâu vậy rồi còn có chút lúng túng. Hai đứa ở đã lâu vậy rồi, cũng tính khoảng cuối năm là cưới nhau, mà đến giờ cả hai vẫn chưa đụng vào nhau.... dù chỉ là một cái hôn. Phải nói là Cố Thừa Trạch anh rất có sức chịu đựng, khi ở bên cạnh người vợ đáng yêu của mình, có ông chồng nào lại kiềm nổi không đụng vào người kia chứ! Lam Hi cuối cùng là mấy ngày trước, mãi mới chịu cho anh ôm khi đi ngủ, lại đen mấy ngày nay, cũng chịu cho anh ôm ba bữa trong ngày. Cố Thừa Trạch làm như vậy, là để cậu không bị chịu ảnh hưởng áp lực tâm lí, tại vì anh biết, vào ngày 10 năm trước, Lam Hi đã từng bị hành hạ phía ngoài thể xác, khiến cậu trở nên như ngày nay. Nhắc đến người hành hạ Lam Hi, Cố Thừa Trạch ánh mắt dần sâu lạnh, tâm tình ý hận càng thâm, rồi có một ngày, anh sẽ bắt trên Hạ Tư Kỳ đó trả giá!

Thấy Cố Thừa Trạch cứ ôm mình mãi, Lam Hi mới dần vùng ra kiếm cớ, cái nồi súp sắp hỏng rồi! Cậu không hiểu tại sao, dạo này cậu cứ cảm thấy cả người cứ nóng rực lên, nhất là khi được Cố Thừa Trạch ôm, phải hay không cậu chính thân thể có vấn đề. Thế nhưng mà cái ngày ấy đã qua cách đây một tuần cơ mà, chẳng lẽ, cậu bị ốm? Như trốn tránh hiện thực, Lam Hi dần nhồi vào đầu mình những cái lí do khá " đáng yêu", mà có lẽ bây giờ cậu cũng chẳng thẻ nào phân biệt nổi đâu là thực giả rồi!

Loang quanh trong nhà bếp Khanh Khanh ta ta hơn nửa tiếng, cuối cùng hai người họ mới dọn được bữa sáng ra bàn ăn. Trên bàn ăn này, nếu có người thứ ba ngồi vào, còn tưởng là mình đi nhầm xứ sở băng giá nào ấy chứ, họ khi ra ngoài là một vẻ, còn khi trên bàn ăn thì nghiêm tức huế hai người trưởng thành thực sự.

Ăn động bữa sáng, Cố Thừa Trạch bắt đầu lấy ra một cái bản kế hoạch cũ mà Bác Thanh Di từng lập ra để Huấn luyện cả đội. Bất quá, nó cự nhiên lại hơi dễ dàng đối với bọn nhóc kia, mấy nhóc nhi thấy cái bản Huấn luyện mà vui rớt nước mắt, còn tưởng rằng mình sẽ gặp phải cái huấn luyện ác quỷ cỡ nào. Họ liền ngay lập tức đặt cho Bác Thanh Di một cái trên khá hài hước " Mama của đội" đó cũng là vì một phần vì tính cách như người mẹ thực thụ của anh. Nhưng đến bây giờ, khi cả hai người Cố Thừa Trạch và Lam Hi " quái vật" của họ ở đây, thì chắc chắn cả cái can cứu này đều phải khiếp sợ trước cái bản Huấn luyện ác quỷ ấy!

Hơn nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng tìm ra điểm then chốt của bản thảo mới, đó chính là địa hình! Vì địa hình ở đây khá là bằng phẳng, cho nên các quân sĩ chỉ cần có sức bền là sẽ qua được khảo sát. Lần này nhất định, Lam Hi sẽ cho bọn nhóc con kia nếm mùi lợi hại của buổi trại Huân sluyeenj mà cậu từng trải, thậm trí cái bản đồ ấy nó còn kinh khủng hơn cái mà cậu từng tham gia, chắc chắn là thế!

Đến xế chiều, cả hai người đã hoàn thành xong công tác chiến lược, tự hào nhìn về phía bản thảo. Cố Thừa Trạch ngay sau đó lại bất ngờ ôm lấy Lam Hi cậu, lại một lần nữa thì thầm bảo rằng...

- Cảm ơn, vợ!

- Không có gì, chỉ là việc giúp được, tôi sẽ giúp!

Lam Hi ngoài mặt lạnh nhạt từ từ tiếp nhận, nhưng bên trong cậu cũng cảm thấy có chút gì đó vui vui. Nó y hệt như một đứa trẻ tìm ra một món đồ chơi thuộc về riêng nó vậy. Không gian đang tĩnh lặng, chợt không biết làm sao, cơ thể của Lam Hi bất giác cử động, ôm lại lấy Cố Thừa Trạch, không nói không rằng mà bao trọn anh lấy trong vòng tay...

- Vợ, cái này là em trước, anh không nhịn được rồi!

Vừa dứt lời xong, Lam Hi chợt thấy cái đôi môi hồng quyến rũ vừa cử động kia chợt tới gần mình, rồi lại từ phía môi cậu cảm giác như có thứ gì đó ẩm ướt tiến tới xâm chiếm lấy, khoét đảo lấy môi cậu. Cái này...cái này....chẳng phải là kiểu hôn " người lớn" trong truyền thuyết hay sao?