Bức Thư Tình Một Trăm Nghìn Chữ

Chương 6



6

Sau đó chơi thêm vài vòng, nhưng cái chai không hề quay trúng tôi.

Ngược lại, một số người đã làm rất nhiều trò mạo hiểm và nói ra không ít sự thật.

Không có gì khác ngoài một số câu hỏi thô tục và sai khiến.

Tôi buồn chán ngồi nghịch tay, đột nhiên cái chai quay về phía tôi.

Tôi hơi ngơ ngác nhìn cái chai.

"Trước khi vào đại học, Kiều Giai có mối tình đầu không?" Người ngồi đối diện tôi hỏi.

Tôi hơi mừng thầm, không có ai bắt tôi phải đáp lại lời lời tỏ tình của người khác.

"Cậu hỏi cái kiểu gì vậy? Chắc chắn là không có rồi!" Có người trách cậu ấy đặt câu hỏi quá dễ.

Tôi không lập tức phản bác.

Người trách móc đột nhiên ngưng bặt.

"Có." Tôi trả lời.

Người đầu tiên tôi thích… Xem như là mối tình đầu của tôi đi?

"Không phải chứ? Cỗ máy học tập như Kiều Giai mà cũng có mối tình đầu á? À, tớ không có ý gì đâu." Có người ngạc nhiên nói.

Tôi mỉm cười biểu thị không sao đâu.

Mà Trần Thiệu cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi.

Rõ ràng cậu ấy chết lặng rồi.

Cuối cùng mọi người cũng chơi mệt rồi, đã đến lúc kết thúc.

"Chuyện là…Thiệu, tớ về một mình thì hơi nguy hiểm, cậu đưa tớ về một đoạn được không?" Triệu Dao đột nhiên lên tiếng, tinh nghịch chớp chớp mắt, trông rất đáng yêu.

Có người nhìn thấu tâm tư của cô ta, cũng nhiệt tình nói giúp.

"Mỹ nhân đã chủ động rồi, Trần Thiệu làm vệ sĩ cho người đẹp đi."

Tôi nhìn không nói, âm thầm trợn trắng mắt.

Vừa rồi có rất nhiều người muốn đưa cô ta về, nhưng cô ta lại nhất quyết muốn nhờ Trần Thiệu.

"Tôi đi vệ sinh một chút."

Trần Thiệu không đồng ý cũng không từ chối, chỉ vứt lại một câu rồi rời đi.

Tôi hiểu Trần Thiệu như vậy nên tất nhiên biết là cậu ấy muốn trốn.

Bất luận cậu ấy nói gì, Triệu Dao vẫn sẽ vác cái mặt dày bám theo cậu ấy. Chuyện này thì hồi cấp ba tôi đã chứng kiến rồi.

Triệu Dao giờ vẫn còn nghĩ cậu ấy đi vệ sinh xong sẽ quay lại tìm cô ta nên vẫn ngồi ngoan ngoãn trên ghế đợi cậu ấy.

Đúng là xinh đẹp, nhưng hơi ngốc nghếch.

Tôi đứng dậy, phớt lờ ánh mắt đắc ý của Triệu Dao, đi ra khỏi nhà hàng.

Trong khi chờ xe buýt trên con đường cách nhà hàng không xa, tôi suy nghĩ, vẫn thấy nên gửi cho cô ta một tin nhắn.

"Cậu ấy sẽ không quay lại đâu."

Vừa gửi xong, đột nhiên có một bạn nam đứng bên cạnh tôi.

Tôi bị doạ điếng người. Nhìn vào mắt cậu ấy, tôi phát hiện đó là chàng trai đã tỏ tình với mình trên bàn ăn.

Cậu ấy thấy tôi chú ý nên bắt đầu giới thiệu bản thân.

"Xin chào, tớ là Lư Vân Minh, không biết cậu có còn nhớ tớ không?"

Tôi khẽ gật đầu: "Không nhớ rõ lắm."

Cậu ấy lại cười, nói: "Tớ biết cậu không nhớ tớ. Nhưng mà không sao, cậu có thể cho tớ một cơ hội để làm bạn bè không?"

Cậu ấy vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay, tỏ vẻ muốn kết bạn wechat với tôi.

Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy trực tiếp từ chối như vậy sẽ khiến cả hai đều ngượng ngùng, chỉ dành đồng ý.

"Được thôi."

Đã thêm bạn bè.

Giọng điệu của cậu ấy dường như tươi sáng hơn.

"Có cần tớ đưa cậu về không?"

Tôi lắc lắc đầu: "Không cần đâu, tôi gọi xe rồi."

Nghe câu trả lời của tôi, cậu ấy chỉ có thể gật đầu nhưng không có ý định rời đi, có lẽ là muốn nhìn tôi an toàn bước lên xe.

Nhưng tôi hơi ngại khi ở một mình với những người mà tôi không biết rõ. Tôi dè dặt nói: "Hay là cậu cứ về trước đi? Tôi không quen lắm."

Cậu ấy chợt nhận ra, mỉm cười dịu dàng nói: "Ngại quá, không nghĩ tới cảm nhận của cậu. Tớ chỉ sợ ở đây vắng vẻ, có ai đó sẽ quấy rối cậu."

"Không sao, không sao. Tôi ở một mình được mà, hay là cậu cứ đi trước đi?" Tôi dứt khoát cự tuyệt.

Còn không đi nữa thì sẽ ngại ch.ế.t mất!!!

Cậu ta thấy tôi kiên quyết như vậy, chỉ đành rời đi trước.

Lư Vân Minh vừa đi, Trần Thiệu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.

"Không sao, không sao, tôi ở một mình được mà~" Cậu ấy nói một cách quái dị.

Suýt chút nữa tôi đã tát cho cậu ấy một cái rồi.

Tại sao người nào cũng xuất hiện đột ngột thế chứ?

"Sao cậu lại nghe lén chúng tớ nói chuyện?"

"Thuận đường đi qua thôi."

"Giờ tớ sẽ gọi điện cho Triệu Dao, nói cậu đang ở đây." Tôi lấy điện thoại ra, giả vờ sắp gọi điện thoại.

Trần Thiệu nhanh nhẹn dùng tay che màn hình điện thoại của tôi.

"Đừng, sao lại nỡ đối xử với anh trai tốt như vậy?"

Thật lỗ mãng.

Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ấy. Cậu ấy lập tức nắm lấy mặt tôi, hằn học nói: "Kiều Giai, ai dạy cậu trợn tròn mắt như này vậy? Sắp trợn lên đến trên trời rồi!!"

Tôi bị đau, cố thoát khỏi tay cậu ấy.

"Sai rồi sai rồi, buông tay buông tay…"

Tôi xoa xoa gương mặt đau nhức của mình, ngước lên nhìn, phát hiện Trần Thiệu mở cửa bước xe lên xe một cách tự nhiên, sau đó nói: "Mau lên xe."

Đây không phải chiếc xe tôi gọi hả?

"Đứng trơ ra đấy làm gì? Học chung một trường, không thể về cùng nhau à?

Tôi không có cách nào phản bác, chỉ đành ngồi vào xe.

Trong xe, điều hòa mở mát rượi.

Tôi liếc sang nhìn người bên cạnh và thấy cậu ấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi thấy hơi bối rối. Người này rõ ràng cũng không nghèo, hồi cấp hai đã có biệt danh là "Công Tử Trần", tặng quà sinh nhật cho tôi giá cả cũng không rẻ, sao cứ hở ra là lại đến ăn chực, đi nhờ xe thế nhỉ?

Tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Có phải là kinh tế trong nhà có vấn đề rồi không?

Lâu lắm rồi chưa về nhà, hình như tôi cũng không rõ lắm về tình hình trong nhà Trần Thiệu.

Tôi bắt đầu hơi thương xót nhìn Trần Thiệu.

Trần Thiệu khó hiểu nhìn vẻ mặt buồn thương của tôi.

Suy nghĩ này xua tan sự rung động của tôi khi được ở cùng người tôi thầm thích. Tôi đang nghĩ có nên thử hỏi mẹ mình, nghe ngóng một chút không