Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 25



Trần Lăng Tùng phụ trách lái xe, Sư Tuyết ngồi ở ghế phụ, hai người không nói chuyện suốt đường đi. Sau khi về đến nhà, Trần Lăng Tùng khẽ nói: “Chìa khóa.” Sư Tuyết giang hai tay, cười ấm áp: “Cậu ôm tớ, thì có chìa khóa.”

Đèn bằng giọng nói ngoài hàng hiên theo tiếng mà sáng, đèn là màu vàng mờ mờ, Sư Tuyết nghiêng cổ, mặt mày mang cười nhìn không sót gì, Trần Lăng Tùng nghiêng người ôm lấy hắn, nói ở bên tai hắn: “Nếu cậu muốn tớ ôm, không cho chìa khóa cũng có thể cho cậu.”

Sư Tuyết nâng hai tay lên, cằm dựa vào vai Trần Lăng Tùng, tai cọ tai Trần Lăng Tùng, đáp lại thật nhẹ, mang theo giọng mũi nho nhỏ.

Sư Tuyết móc chìa khóa từ trong túi ra, “Chúng ta vào thôi.” Trần Lăng Tùng rời khỏi hắn, Sư Tuyết mở cửa, Trần Lăng Tùng đóng cửa lại, mở ra đèn dây tóc khiến cả căn phòng sáng như tuyết, Sư Tuyết đi đến sô pha, ngẩng đầu nhìn đèn chùm trên trần nhà: “Giữa trưa mở đèn làm gì?”

Trần Lăng Tùng yên lặng tắt đèn, “Sau khi cậu dọn vào, rốt cuộc tớ không cần lo lắng chuyện hóa đơn điện nước vượt mức.”

Sư Tuyết ngồi trên sô pha, vỗ vỗ chỗ trống bên trái, gọi Trần Lăng Tùng lại đây ngồi. Sau khi Trần Lăng Tùng đến gần, xoay lưng, đang muốn ngồi xuống, Sư Tuyết thình lình nói: “Ba tớ từng là nhân viên của công ty ba Lục Lệ Vân.”

Trần Lăng Tùng khựng lại một chút, sau khi ngồi ở bên cạnh Sư Tuyết, ôm vai hắn, tay lại nắm lấy tay của người ta, Sư Tuyết cười nói: “Cậu làm gì vậy, đừng chiếm tiện nghi của tớ, đang nói chuyện đàng hoàng đó.”

“Tiện nghi của bạn trai tớ, không chiếm thì phí. Như thế nào, cậu không cho?”

Ngón tay Sư Tuyết cào cào lòng bàn tay Trần Lăng Tùng: “Đừng ngắt lời, lát nữa chưa nói đàng hoàng được mấy câu, lại muốn ầm ĩ đến trên giường rồi. Quà sinh nhật của tớ, đêm nay tớ tự bóc.”

“….Nhưng tớ chuẩn bị quà khác cho cậu nha. Tặng bản thân cho cậu —— cũ kỹ như vậy, mệt cậu còn nghĩ ra được.”

Sư Tuyết nhéo nhéo khớp ngón cái của Trần Lăng Tùng, cười cười: “Này cậu nói không tính.” Ngược lại chuyển vào chủ đề chính một cách gọn gàng: “Lần gặp gia trưởng ở văn phòng, ba của Lục Lệ Vân bớt chút thời gian ra khỏi công tác bận rộn của ông ấy, chỉ định muốn gặp mặt tớ. Sau khi tớ từ chối, dãy số lạ kia lại gửi vào một bức ảnh, ông ấy nói phát hiện một chuyện thú vị, bảo tớ cần phải gặp ông ấy một lần.”

Trần Lăng Tùng nói: “Chính là chuyện ba cậu làm cho ông ấy?”

Trước mặt cậu bỗng hiện ra một khuôn mặt tái nhợt, hai dạng cảm xúc phẫn nộ và kinh ngạc đan chéo trên mặt ông. Đó là lần đầu tiên Trần Lăng Tùng thấy cha của Sư Tuyết, cũng là lần duy nhất. Hiện tại nghĩ tới phần kinh ngạc kia, nhiều là hướng về cha của Lục Lệ Vân.

“Đúng. Tóm lại tớ và ông ấy gặp mặt, lúc đó ông ấy nói với tớ, ông ấy hiểu cá tính của con trai ông, tớ và Lục Lệ Vân sẽ không kéo dài, nếu tớ thức thời mà nói, ngoan ngoãn chờ Lục Lệ Vân kết thúc mối quan hệ này. Tớ nói, tớ muốn chia tay với cậu ấy. Ông ấy ban đầu là giật mình, tiếp theo cảm thấy buồn cười, ông ấy nói: ‘Cậu cảm thấy cậu có quyền lựa chọn sao?’ “

“Thật là một người đàn ông bá đạo.” Trần Lăng Tùng ngoài căm giận, có chút cảm khái, lại nói: “Hẳn là cậu sẽ nói với ông ấy ‘Tôi không cần ông cảm thấy, tôi muốn tôi cảm thấy.”

Sư Tuyết cười đến bả vai phát run, thật vất vả hít thở đều trở lại, cười nói: “Cảm xúc tớ vừa ấp ủ, đã bị cậu đánh tan. Cậu còn muốn nghe chuyện xưa của tớ không?”

Trần Lăng Tùng làm điệu bộ khóa miệng, chớp chớp mắt với hắn.

Sư Tuyết nhịn không được thò lại gần hôn hôn cậu, mới nói: “Sau đó ông ấy nói, con của ông ấy thi tốt nghiệp xong liền phải xuất ngoại học đại học, nước ngoài phồn hoa náo nhiệt, Lục Lệ Vân nào còn nhớ đến tớ, bảo tớ ngoan ngoãn chờ cậu ấy chia tay. Tớ nói kết quả đều là chia tay, ai nói đều giống nhau. Ông ấy đánh gãy tớ, liếc nhìn tớ một cái thật nhẹ. Ông ấy nói tớ không có tư cách.”

Trần Lăng Tùng dùng tay ra hiệu, nắm chặt tay đấm vào cùng một chỗ, nắm đấm này đánh vào nắm đấm kia.

“Cậu nói chuyện đi.”

Trần Lăng Tùng chỉ chỉ môi, xua xua tay, đại khái có ý là cậu phải tuân thủ lời hứa, nghe Sư Tuyết nói hết câu chuyện này.

Sư Tuyết bật cười, nghiêng người về phía Trần Lăng Tùng, mới vừa thò mặt qua, đã bị Trần Lăng Tùng đẩy về không chút lưu tình. Trần Lăng Tùng dùng ánh mắt cảnh cáo hắn: Kể cho tốt, đừng đụng cậu.

“Ông ấy nói ba tớ làm việc trong tay ông ấy, nếu tớ ngoan ngoãn, ba tớ tự nhiên cũng không có việc gì, nếu tớ không ngoan, ông ấy liền sa thải ba tớ, lại lan truyền khiến ba tớ không lăn lộn được trong ngành này.”

Trần Lăng Tùng nhịn không được nói: “Ông ấy có bệnh đi.”

Sư Tuyết than thở: “Tớ cũng sai, lúc trước liền không nên dây dưa với Lục Lệ Vân. Xem như tớ tự làm tự chịu.”

Trần Lăng Tùng đến giờ vẫn không muốn nghĩ lại khoảng thời gian Sư Tuyết và Lục Lệ Vân quen nhau kia, này không liên quan gì đến những thứ khác, chỉ là yêu thích và dục vọng độc chiếm của những người yêu nhau tác quái. Cậu có thể đủ thản nhiên để tiếp nhận mọi thứ của Sư Tuyết, nhưng không có nghĩa lòng không có khúc mắc đối với mối quan hệ tình cảm lúc trước của hắn, chỉ là cậu biết hiện tại Sư Tuyết thật sự yêu cậu, vì thế cậu cũng dần dần buông.

Nói thì nói thế, ghen là không thể tránh khỏi.

Vì vậy Trần Lăng Tùng nói một cách âm dương quái khí: “Không thể nói là dây dưa nha, các cậu khi đó ngọt ngào cỡ nào chứ!”

Nhưng thật ra Sư Tuyết giật mình nhìn cậu, nói: “Tớ chưa từng nói với cậu sao?”

“Cái gì?” Trần Lăng Tùng tức giận hỏi.

Sư Tuyết: “Tớ đã thích cậu từ hồi cấp ba rồi.”

“….Cậu nói gì?”

Sư Tuyết nói một cách đương nhiên: “Tớ thích cậu thật lâu rồi, Trần Lăng Tùng.”

Trần Lăng Tùng phát điên, vừa rồi có một nháy mắt đầu óc cậu trống rỗng, dường như có một dòng điện chạy thẳng từ đỉnh đầu đến toàn thân, khiến lông trên người cậu đều xù lên, hiện tại bừng tỉnh, hận không thể nắm lấy vai Sư Tuyết lắc điên cuồng: “Đương nhiên cậu chưa nói với tớ! Vậy vì sao cậu phải đồng ý hẹn hò với Lục Lệ Vân!”

“Chuyện này rất dài.”

Trần Lăng Tùng tức đến nắm chặt tay Sư Tuyết: “Cậu có nói không, không nói đừng nghĩ đến tay nữa!”

“Tớ chỉ nói rất dài, cũng không nói là không kể.” Sư Tuyết nhếch môi, trước khi Trần Lăng Tùng nổi giận, nói: “Cậu còn nhớ nam sinh nhảy lầu hồi cấp ba không? Sau ngày cậu xin nghỉ phép về nhà, cậu ta nhảy xuống từ khu dạy học.”

“Tớ nhớ, cậu ta là nhảy lầu vì áp lực học tập quá lớn. Nhưng chuyện này có liên quan gì tới cậu và Lục Lệ Vân chứ, cậu đừng lảng sang chuyện khác!”

“Trong trường là truyền như thế.” Sư Tuyết lại nói đến cái khác: “Trần Lăng Tùng, tớ có thói quen đọc sách buổi sáng*.”

(*晨读 thần độc.)

“Tớ biết, nhưng chuyện này có liên quan gì với nam sinh nhảy lầu kia?”

Sư Tuyết thở dài một cái, nói: “Cậu thật ngốc à, tớ đã nhắc đến rõ ràng như thế, người phát hiện thi thể của nam sinh kia là tớ. Kỳ thật nam sinh này từng thổ lộ với tớ, đó là lần đầu tiên tớ được nam sinh thổ lộ, thật kinh ngạc mà từ chối cậu ta, lúc cậu ta rời đi nói với tớ: ‘Tớ nhìn ra được, cậu cũng vậy đúng không? Phải nắm chắc người cậu thích, chúc cậu hạnh phúc!’ ”

“Cậu ta là nam sinh đầu tiên thổ lộ với tớ, bởi vậy ký ức của tớ với cậu ta vẫn còn rất mới mẻ, lúc ấy khi tớ phát hiện thi thể cậu ta ở dưới khu dạy học, lực đánh vào tớ là vô cùng lớn. Thẳng đến khi trời dần sáng, chiếu lên khuôn mặt cậu ta đến dị thường rõ ràng, tớ mới phát hiện tớ tê liệt ngã xuống đất, mồ hôi lạnh tẩm ướt cả người tớ. Tớ cố hết sức, tránh đi không nhìn thi thể cậu ta, thật vất vả bò dậy, tìm đến chỗ của bảo vệ, ông ấy nói tớ đừng khóc, từ từ nói, thì ra tớ khóc. Kỳ thật loại khó chịu này tới một cách không thể hiểu được, về sau tớ mới hiểu được khổ sở khi đó gọi là vật thương kỳ loại* thỏ tử hồ bi**.”

(*物伤其类: nhìn thấy đồng loại tử vong, liên tưởng đến kết cục trong tương lai của mình mà cảm thấy bi thương; so sánh nhìn thấy người tương tự mình gặp phải chuyện xấu mà thương cảm.)

(**兔死狐悲: thương tâm khi đồng minh gặp bất hạnh hoặc tử vong.)

“Nghỉ giữa giờ của sáng hôm đó, ba mẹ của nam sinh kia đến trường, khóc kêu trời đập đất*, hỏi gì bọn họ cũng không trả lời. Tớ nhịn không được đi qua, nhìn thấy cha mẹ của nam sinh giãy giụa không ngừng, nhin vạch kẻ trắng khóc thảm thiết, tớ lại không ở nổi nữa, Lâm Tiêu nói: ‘Ài, nhìn lâu khó chịu. Sư Tuyết, chúng ta về thôi!’ tớ gật đầu, tiếng khóc bên kia bỗng nhiên ngừng, tớ không biết tại sao, quay đầu nhìn sang, cha mẹ của nam sinh kia nhìn tớ không nhúc nhích, sau một lúc lại khóc lớn.”

(*哭天抢地: vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ.)

“Ngày đó vừa vặn đến phiên tớ trực, đổ rác xong trở về trên lớp đã không có một bóng người. Tớ đi đến cổng trường, thế nhưng gặp cha mẹ của nam sinh kia, bọn họ giống như đã đợi ở cổng trường thật lâu, nhìn thấy tớ lập tức lao tới, mẹ của nam sinh nói một cách hung tợn: ‘Nó từng nhắc đến cậu ở nhật ký. Là cậu hại chết nó! Là cậu đúng không!’ Cha của nam sinh vẫn luôn cố gắng giữ bà lại, bà liền giãy giụa tại chỗ, tay múa may điên cuồng về phía tớ, hô hào khàn cả giọng: ‘Là cậu hại chết con trai tôi! Là cậu hại nó nhiễm bệnh đồng tính luyến ái! Nếu như không phải cậu, sao bọn tôi sẽ cãi nhau với nó? Sao nó phải nhảy xuống từ trên lầu cao!”

“Sư Tuyết, chuyện này không phải do cậu làm!”

Trần Lăng Tùng vẫn luôn nhíu chặt mày, giờ phút này rốt cuộc không chịu đựng được, tự mình cắt ngang câu chuyện của Sư Tuyết. Lúc nói tới đây, Sư Tuyết chậm rãi thu lại khuôn mặt tươi cười, sau khi Trần Lăng Tùng lên tiếng đánh gãy, Sư Tuyết cũng chỉ rũ mắt xuống lẳng lặng ngồi thẳng, xuyên qua túi da xinh đẹp của hắn, dường như Trần Lăng Tùng thấy được linh hồn bị thương thật nặng. Trần Lăng Tùng dùng sức xoay vai Sư Tuyết qua, đột nhiên dán môi lên, lúc hai môi kề nhau, Sư Tuyết chớp mắt một cái, giống như có chút kinh ngạc, Trần Lăng Tùng nhân cơ hội duỗi lưỡi vào.

Một nụ hôn dài kết thúc, bọn họ tựa trán vào nhau, hơi thở đan xen, chỉ một chốc, Sư Tuyết ôm giữ gáy Trần Lăng Tùng, dán môi lên, hôn cậu dồn dập mà hỗn loạn, hôn một cái gọi một cái: “Trần Lăng Tùng.”

“Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng…”

Sư Tuyết đang mở to hốc mắt đỏ bừng, ngón tay duỗi vào từ vạt áo, vuốt ve lung tung ở trước ngực Trần Lăng Tùng, này không giống âu yếm, ngược lại như đang tìm kiếm một loại an ủi nào đó. Vì thế Trần Lăng Tùng thở dài một hơi, tránh khỏi nụ hôn tiếp theo của Sư Tuyết, ghé sát vào vài tai Sư Tuyết, cánh môi chạm vào thật nhẹ, nói: “Đi thôi, vào phòng ngủ mở quà.”