Bức Tường Này Thành Tinh Rồi

Chương 1



Trong một khu dân cư cũ có tuổi đời ít nhất 30 năm, vào mùa hè, máy điều hòa hoạt động công suất lớn, cả tòa nhà run rẩy phun ra khí nóng như một chiếc máy kéo hỏng, khí nóng phả ngược lại hành lang khiến khắp nơi càng trở nên oi bức nhớp nháp, muỗi phấn khích bay ra từ các ngóc ngách bẩn thỉu, vo ve tìm mồi, hầu như cửa nào cũng đóng chặt, tránh né cái nóng mùa hè.

Cửa chính 404 đang mở.

"Ở đây không có người cậu tìm đâu." Chu Cách Hải kiên quyết nói, đẩy xe lăn của mình vào, lập tức đóng cửa lại.

Đúng lúc cánh cửa sắp đóng, một đôi bàn tay gầy gò trắng trẻo đột nhiên thò vào khe cửa, khuôn mặt khá dễ mến lập tức chen vào trong, mặt tròn, mắt to, mũi thanh, môi đỏ, nhìn như một thiếu niên non nớt hoạt bát, nét trẻ con toả sáng hòa quyện hài hòa trên khuôn mặt, khi cười hiện lên lúm đồng tiền thật sâu bên má trái: "Là Hùng Cửu giới thiệu cho tôi."

Chu Cách Hải sửng sốt một chút, đặt tay trên tay nắm cửa, do dự hồi lâu rồi mở cửa ra: "Mời vào."

Đỗ Trình nhanh chóng chen vào nhà, sợ Chu Cách Hải đổi ý.

Căn phòng của Chu Cách Hải không lớn, có một phòng ngủ và một gian tiếp khách, tổng diện tích khoảng năm mươi mét vuông, nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, đồ đạc sắp xếp gọn gàng nhưng không gian lại có vẻ chật chội.

"Muốn ngồi đâu thì ngồi." Chu Cách Hải đẩy xe lăn vòng quanh căn phòng khách nhỏ, ngoại trừ tiếng xe lăn lăn trên sàn nhà cũ thì không va vào thứ gì khác.

Đỗ Trình như mộng du ngồi xuống chiếc ghế thấp, tò mò nhìn chằm chằm vào ống quần trống rỗng của Chu Cách Hải: "Anh như vậy bao lâu rồi?"

Chu Cách Hải rót một cốc nước, dễ dàng chuyển hướng lăn xe về phía Đỗ Trình, đưa cốc cho cậu: "Uống chút nước đi, hóa thân xong chắc là khát lắm."

Đỗ Trình không chỉ khát nước mà còn rất đói, bụng dạ cồn cào, "Cảm ơn."

Đỗ Trình uống liên tục bảy tám ly nước, sau khi vấn đề thiếu nước được tạm thời giải quyết, cơn đói lại ập đến.

"Tôi có thể ăn ít thức ăn thừa từ tối qua không?"

Chu Cách Hải từ trong tủ lạnh lấy ra một cái đĩa.

Đỗ Trình vội vàng gật đầu, nhìn Chu Cách Hải cười cảm kích: "Cảm ơn anh rất nhiều, Cửu Cửu nói anh là một người tốt, anh thật sự là một người tốt."

Xung quanh trời yên biển lặng, hình người của Chu Cách Hải vốn là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo bình thường, vẻ mặt ôn hoà xa cách, giọng điệu thẳng thắn rõ ràng nói: "Hắn nhảm l*z" (*)

Đỗ Trình: "..."

Thức ăn thừa vừa lạnh vừa cứng, nhưng Đỗ Trình lại ăn cực kì vui vẻ, sau khi biến thành hình người sẽ phải chịu mọi đau khổ trong hình dạng này, cậu không thể thoát khỏi lạnh, nóng, đói, khát, nhưng dù vậy vẫn thích hơn làm một bức tường bất động vô tri, khổ sở một chỗ không khác gì ngồi tù nhiều.

"Ngon quá," Đỗ Trình tiếc nuối nhìn chiếc đĩa sạch sẽ, "Đồ ăn của con người ngon quá."

Chu Cách Hải hờ hững, "Tôi chỉ đãi cậu bữa này thôi."

Đỗ Trình vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, tôi tới đây không phải để ăn chực. Cửu Cửu nói anh có biện pháp đối phó với khuyết điểm của hình người..."

Ánh mắt Chu Cách Hải sắc bén quét Đỗ Trình một cái, trong nháy mắt đã nhìn hết Đỗ Trình một lượt từ đầu đến đuôi, không thấy cậu thiếu bộ phận nào, "Cậu có khiếm khuyết á?"

Đỗ Trình: "Ừ."

Chu Cách Hải: "Ở đâu?"

Đỗ Trình do dự một lát, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi không có ngực."

Chu Cách Hải: "..."

Chu Cách Hải dừng tầm nhìn, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, kiên nhẫn phổ cập kiến ​​thức sinh lý học: "Đàn ông ở hình dạng con người đều không có ngực."

Đỗ Trình vội vàng giải thích: "Ý tôi không phải vậy." Cậu chỉ tay khoanh một vòng trước ngực: "Chỗ này... lõm xuống."

Chu Cách Hải khẽ nhíu mày, "Bản thể của cậu là gì?"

Đỗ Trình: "Tường."

Chu Cách Hải: "?"

Đỗ Trình giải thích: "Bức tường liền kề đất ấy."

Chu Cách Hải: "..."

Đỗ Trình: "Hùng Cửu nói chúng ta là đồng loại, hắn nói anh cũng là công trình kiến trúc thành tinh."

Chu Cách Hải không muốn thảo luận chủ đề này, nghiêm túc nhìn vào ngực Đỗ Trình.

Đỗ Trình sau khi hóa thân không còn nhiều linh lực, đành bất đắc dĩ mặc một bộ quần áo che đậy cơ thể xấu xí, thấy Chu Cách Hải nhìn mình chằm chằm, cậu hào phóng nói: "Muốn nhìn thử không?"

Chu Cách Hải: "..."

Chu Cách Hải: "Không cần."

"Cửu Cửu nói anh có biện pháp." Đỗ Trình thực ra lo lắng chết đi được, lúc cậu biến hình, Cửu Cửu cũng có mặt, nhìn thấy cái hố lõm trên ngực cậu, hét um lên: "Sao cậu không có ngực?! "

Đỗ Trình trợn mắt há mồm, cúi đầu phát hiện trên người có một vết lõm sâu, nỗi đau mà cậu đã phải chịu đựng mấy ngàn năm lập tức hiện ra, cậu tức xì khói nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn giết chết cái lũ tình nhân chó đó!"

"Tình nhân?" Chu Cách Hải cắt đứt câu chuyện của Đỗ Trình, "Cái khiếm khuyết ở ngực cậu thì có liên quan gì đến việc con người yêu đương?"

Đỗ Trình nghiêm túc gật đầu: "Bọn họ rất xấu."

Chu Cách Hải bày ra vẻ mặt: "Mời bắt đầu câu chuyện bi thảm của cậu."

Đỗ Trình tức giận siết chặt nắm đấm: "Bọn họ hôn nhau!"

Chu Cách Hải: "..."

Đỗ Trình càng nghĩ càng giận, chỉ vào ngực mình: "Ở ngay đây, lần nào cũng vậy, mỗi lần – mỗi lần đều đứng hôn ở chỗ này, cực kì dùng sức, đặc biệt là mấy thằng đàn ông, tôi còn sợ mấy người đấy sẽ ăn thịt cô gái mất."

Chu Cách Hải: "..."

"Cửu Cửu nói rằng những yêu quái có hình dạng con người khiếm khuyết sẽ chết rất nhanh sau khi trở thành người"

"Cái chết" của yêu quái khác với "cái chết" của con người, "chết" của con người chỉ là thể xác mất đi, còn "chết" của yêu quái thiên về cấp độ linh hồn nhiều hơn, yêu quái sẽ bị đánh trở lại hình dạng ban đầu và không bao giờ có thể thành tinh được nữa.

Đối với Đỗ Trình mà nói, sau khi làm bức tường hàng nghìn năm, một khi đã thành tinh, dù có thế nào thì cậu cũng không bao giờ muốn trở lại làm tường thành.

Cũng may Hùng Cửu là kẻ biết tuốt, lập tức chỉ cho cậu một con đường sáng, nói trong thành có một yêu tinh tư chất thấp kém, cũng có khuyết điểm lớn nhưng vẫn sống tốt, Đỗ Trình lập tức đi theo địa chỉ mà người ta cho, tìm đến Chu Cách Hải.

Chu Cách Hải nghe xong chuyện xảy ra với Đỗ Trình, đẩy xe lăn đi vào căn bếp nhỏ, Đỗ Trình ton tót theo sau.

Căn bếp quá nhỏ, chiếc xe lăn của Chu Cách Hải cũng đủ chật kín cả căn bếp, anh quay lưng về phía Đỗ Trình, bắt đầu đun nước.

Đỗ Trình đứng ngoài bếp, im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Tôi biết đó nhất định là bí mật của anh. Chỉ cần anh chịu giúp tôi, chắc chắn tôi sẽ báo đáp cho anh."

Ấm nước bắt đầu sôi, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chờ nước bắt đầu nhả khí, Chu Cách Hải chậm rãi nói: "Hiện tại cậu có nơi nào muốn đi không?"

"KHÔNG."

"Sofa ở phòng khách có thể mở ra, đủ cho một người ngủ."

Đỗ Trình nghe được Chu Cách Hải cho phép cậu ở lại, hẳn là có ý muốn giúp cậu, thế là vui vẻ nói: "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, anh thật là một người tốt!"

Chu Cách Hải liên tiếp bị phát cho hai tấm thẻ người tốt, cụp mắt, cầm ấm đun rót nước, "Ở đây không thể sống và ăn miễn phí."

"Tất nhiên rồi! Anh muốn tôi làm gì cứ nói!"

"Đầu tiên rửa cái đĩa cậu vừa ăn đi."

"Được--"

Chu Cách Hải ra khỏi bếp, Đỗ Trình bưng bát đĩa vào rửa, vì mọi việc diễn ra rất thuận lợi nên tâm tình vui vẻ, ngân nga giai điệu yêu thích của mình: "Quên giới thiệu với anh, tên tôi là Đỗ Trình, tôi biết tên anh là Chu Cách Hải."

Sau khi rửa bát, lau bàn, lau sàn theo yêu cầu của chủ nhà, Chu Cách Hải cuối cùng cũng chịu cho cậu một ít lời khuyên.

"Những khiếm khuyết của nguyên hình sẽ không ảnh hưởng đến hình dạng con người."

"Ngay cả khi hình dạng ban đầu của cậu có bị móp, thì hình dạng con người cũng sẽ không bị như vậy."

"Những khiếm khuyết ở hình người bị tạo thành từ năng lượng tâm linh. Nếu thực sự đó là vấn đề của những cặp yêu nhau như cậu nói, thì tình hình hiện tại chỉ có một lý do, đó là họ đã hút linh lực của cậu."

Đỗ Trình đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ngoan ngoãn ghi chép, nghe vậy không khỏi lo lắng: "Làm sao bây giờ? Có cách nào lấy lại được từ bọn họ không?"

Chu Cách Hải cúi đầu nhìn ống quần trống rỗng của mình, lạnh lùng nói: "Không biết."

Đỗ Trình suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: "Tôi có thể tìm giết bọn họ không?"

Chu Cách Hải ngước nhìn, hình dáng con người của Đỗ Trình thực sự rất thu hút, trong trắng xinh đẹp, vẻ ngoài chói mắt đến mức không nhiễm bụi trần, giống như Tiểu Kim Đồng bên cạnh Phật Tổ. Khuôn mặt tuyệt diễm, giọng điệu ngây thơ, nhưng lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn. Lúc này, Chu Cách Hải mới cảm giác được rõ ràng, đối phương quả thực là một con quái vật nhỏ vừa thành tinh, bản tính hoang dã chưa được thuần hóa.

Chu Cách Hải bình tĩnh nói: "Không, làm tổn thương con người sẽ bị người của Cục quản lý yêu quái để ý."

Đỗ Trình lại nghe được một thuật ngữ mới: "Cục quản lý yêu quái là gì?"

"Nơi được thành lập bởi một tên bạo chúa tự phụ, kẻ cho rằng mình có thể thống trị, phán xét và kiểm soát trật tự thế giới," Chu Cách Hải nói, "Chúng không thể chịu được việc nhìn thấy bất kỳ yêu quái nào sống tự do, chúng sử dụng các quy tắc và quy định khác nhau để hạn chế chúng ta. Chỉ cần có một kẻ chống lại chúng, chúng sẽ lập tức trừng phạt kẻ đó."

Đỗ Trình có chút khẩn trương: "Trừng phạt như thế nào?"

Chu Cách Hải suy nghĩ một chút, "Năm ngoái có một con sư tử sau khi thành tinh thì ra ngoài làm con người bị thương. Khi người của Cục quản lý yêu quái bắt được, chúng trừng phạt nó ba năm phải làm logo thương hiệu."

Đỗ Trình: "Logo thương hiệu là gì?"

Chu Cách Hải chỉ vào tờ rơi giảm giá của siêu thị trên bàn: "Đây, hình như hiện tại đang bán đồ điện tử."

Đỗ Trình liếc nhìn con sư tử in trên giấy, đột nhiên cảm thấy cục quản lý yêu quái này thật sự quá đáng sợ và tàn nhẫn, tất cả yêu quái đều đã trải qua rất nhiều gian khổ mới có thể tu luyện thành hình người, lại bị đập một phát từ không gian ba chiều hiện tại thành không gian hai chiều trên giấy, đúng là tệ nhất trong tệ, thảm nhất trong thảm.

Đỗ Trình run rẩy, giơ tay thề: "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương con người!"

"Được rồi," Chu Cách Hải nói, "Việc này hiện tại không cần vội, tình huống không tệ như Hùng Cửu nói đâu, bị như cậu ít nhất có thể sống sót mấy tháng. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm việc làm. Tôi không thể hỗ trợ cậu được, không thì có khi trước khi chết vì khuyết điểm hình người, cậu lại bị đói chết trước."

Gánh nặng sinh tồn và cuộc sống đè nặng lên vai Đỗ Trình, nhưng Đỗ Trình vẫn rất lạc quan, chỉ cần còn sống, chỉ cần sống như một con người, vậy thì cậu còn hy vọng.

Chu Cách Hải giới thiệu một người cho cậu, "Anh ta tên Mục Dã, là một con người, sống ở tầng 13, phòng 1301 trên này. Cậu đến gặp rồi nhờ anh ta làm cho chứng minh thư giả và chứng chỉ học tập giả. Nhớ, đừng cho ai biết việc cậu là yêu quái."

"Được!" Đỗ Trình viết xong, vội vàng chạy ra ngoài, một hơi chạy lên tầng mười ba, hiện tại đã biến thành hình người, vừa chạy vừa đỏ mặt thở hổn hển, lồng ngực đau nhức làm cậu cao hứng vì cảm giác được sống, rồi lại bi ai khổ sở nghĩ đến vết lõm trên ngực.

"Em quá thất vọng về anh!"

Tiếng khóc của một cô gái vang lên, cánh cửa phòng 1301 bị đẩy ra một cách thô bạo, Đỗ Trình lập tức giơ tay đầu hàng né sang một bên, sợ chạm vào cô gái kia sẽ thu hút người của Cục quản lý yêu quái.

Cô gái che mặt chạy xuống lầu, Đỗ Trình nhìn bóng lưng cô biến mất, mơ hồ cảm thấy mình đã từng gặp cô ở đâu, trong lòng có cảm giác quen thuộc không hiểu được.

"Này--"

Giọng nói bức bối của đàn ông vang lên, Đỗ Trình quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao lớn tuấn mỹ đang nhìn mình, khuôn mặt ngỗ ngược, ánh mắt không thiện cảm: "Nhìn cái gì?"

Lúc Đỗ Trình đang định trả lời, ngực cậu chợt rung lên dữ dội, cậu vô thức chạm vào ngực mình, lúc chạm vào, Đỗ Thừa giật mình - ngực cậu... hình như lớn hơn một chút rồi?

"Tôi đang nói chuyện với cậu đấy." Mục Dã cao giọng, anh không thích hành vi của người trước mặt - nhìn chằm chằm vào bạn gái vừa rời đi của mình. Tòa nhà này là một đám người hỗn tạp, anh ta nhiều lần dặn dò Thi Bình đừng đến tìm mình là vì sợ Mạnh Thi Bình sẽ bị người có ý đồ xấu nhắm tới, mặc dù thanh niên trước mặt thoạt nhìn có vẻ là người tốt 100% nhưng Mục Dã vẫn không yên tâm.

Đỗ Trình tỉnh táo lại, đặt tay lên ngực, lẩm bẩm: "Tôi tới làm chứng chỉ."

Biết công việc đến trước cửa nhà, thái độ Mục Dã thoáng tốt lên đôi chút: "Cậu cần giấy chứng nhận gì?"

Đỗ Trình: "Chứng minh nhân dân và chứng chỉ học tập."

Mục Dã: "Bằng cấp loại gì? Ở đây tôi không làm được bằng đại học đâu."

Đỗ Trình nghĩ thầm, cậu chả biết học bạ là cái quái gì, cũng chưa hỏi Chu Cách Hải chi tiết, suy nghĩ một hồi, bởi vì bằng đại học không thể xin được, Đỗ Trình nói, "Vậy thì tiểu học đi." (**)

Mục Dã: "..."

Note nhảm:

(*) Ở đây gốc là "他放屁", theo con êdiztơ hiểu thì là "hắn đánh rắm", ý là nói nhảm (mang tính chửi) ở bên đó đó mọi người, mà tiếng Việt giàu sang tục tĩu có 1 câu đấm thẳng màng nhĩ là gì thì ai cũng biết là gì đó...

(**) Thông minh quá, không "đại" thì "tiểu", 10 điểm về chỗ