Bún Ốc Và Sầu Riêng

Chương 1



Lúc Thích Nghiên mười tám tuổi, cậu đã phân hóa thành omega.

Là một omega có pheromone bún ốc.

Mọi người biết pheromone của cậu khi trong không khí tràn ngập mùi bún ốc đặc biệt.

Thích Nghiên: Á đù.

Cậu hoảng hốt.

Cậu điên tiết.

Cậu buồn thúi ruột, con tim tan nát, chẳng kịp nhìn phản ứng của mọi người đã lao ngay vào phòng vệ sinh của lầu bên.

Cậu bạn đi ngang qua phòng vệ sinh ngờ vực nhăn nhó: “Đứa thiếu đạo đức nào ăn bún ốc trong nhà vệ sinh vậy?”

Thích Nghiên buồn nôn.

Cậu che gáy, nôn muốn khùng trong nhà vệ sinh, một mồm nôn ọe hai hàng lệ rơi.

“Má nó, ông đây ghét nhất là bún ốc đó!!!”

Cậu gào thét.

Thích Nghiên đã nổi tiếng từ sau khi phân hóa thành omega có pheromone bún ốc, trở thành một trong mười kì quan của trường học.

Do đã phân hóa thành omega nên Thích Nghiên bị phân đến ký túc xá omega khi học năm nhất đại học.

Bạn cùng phòng mới của cậu là một nhóc omega có pheromone oải hương, quan tâm an ủi Thích Nghiên rằng: Người anh em, cậu đừng buồn, chỉ cần bình thường cậu dán kĩ miếng dán ức chế thì không ai để ý pheromone của cậu là mùi bún ốc đâu.

Dứt lời, bạn cùng phòng mới vừa vỗ vỗ vai cậu, vừa xịt đầy mùi chanh tươi mát khắp phòng ngủ một cách kĩ càng cẩn thận, rồi lại treo mười túi thơm lên giường Thích Nghiên.

Bạn cùng phòng hài lòng đắc ý nhìn mấy cái túi thơm: Thế này là ổn.

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên: …Ừa.

Bạn cùng phòng nhận ra sắc mặt của Thích Nghiên không tốt lắm, bèn dè dặt cẩn thận an ủi cậu: “Tớ thật sự rất thích ăn bún ốc… Có điều mùi của nó nồng quá…”

Thích Nghiên nhăn nhó: “Ừ…”

Bạn cùng phòng: “Cậu tuyệt đối đừng tự ti, tớ nhớ trước kia thời sự đưa tin có người có pheromone mùi cá nữa kìa, người đó mới thảm.”

Bạn cùng phòng: “Cậu đẹp trai như vậy, đừng suốt ngày trưng vẻ mặt đau khổ hận thù này ra…”

Thích Nghiên: “…Ừ.”

Có vẻ bạn cùng phòng nhớ đến điều gì đó, nói một cách đầy phấn khởi: “Đúng rồi! Tớ nghe nói năm hai có một đàn anh rất nổi tiếng có pheromone sầu riêng í! Nhiều người thích ảnh lắm á! Cậu thích ăn sầu riêng không? Hay hai người gặp…”

Thích Nghiên không nhịn nổi nữa, bịt miệng bạn cùng phòng lại: “Đậu má cậu im đi.”

Tạ Liễm Lưu là thành viên của hội sinh viên, lúc khai giảng thì nhận được nhiệm vụ giám sát huấn luyện quân sự của lính mới – sinh viên năm nhất.

Hội trưởng hội sinh viên cố ý gọi điện thoại cho anh: “Liễm Lưu ơi, cậu nhớ mấy ngày này phải chuẩn bị nhiều miếng dán ức chế vào nhé, trong mấy bạn sinh viên mới có người dị ứng mùi sầu riêng đó.”

Tạ Liễm Lưu nhướng mày: “Mùi cũng dị ứng được?”

Hội trưởng: “… À ha ha ha, kiểu ngửi mùi sầu riêng là nôn liền á. Tôi không có ý chê bai cậu đâu nhé, cậu cũng biết rồi đó, mùi sầu riêng tỏa ra nhanh quá, mọi người huấn luyện quân sự mà để sân tập toàn mùi sầu riêng thì không ổn lắm.”

Tạ Liễm Lưu “chậc” một tiếng, không rõ vui buồn rồi cúp điện thoại.

“Cậu có bản lĩnh thì đừng đẩy nhiệm vụ này cho tôi.” Anh làu bàu, “Trễ nải không cho ông đây đi xếp hàng ăn bún ốc mỗi tối, đi trễ thì chả còn chỗ mà ăn đây này.”

Trải qua một tuần huấn luyện quân sự mà Thích Nghiên vẫn bị vài người xa lánh.

Trừ nhóc omega mùi oải hương kia, hai người bạn cùng phòng khác nghe đồn pheromone của cậu là mùi bún ốc thì bèn làm thủ tục xin đổi phòng.

Lúc rời đi, một trong hai người còn áy náy nói với cậu: “Xin lỗi nhé, tớ có một người bạn cực kì ghét mùi bún ốc, tớ cũng cực chẳng đã thôi.”

Thích Nghiên: “…Tớ hiểu.” Tớ cũng ghét lắm, tớ cũng cực chẳng đã đây này, đậu má.

Người còn lại sắc mặt tái mét, ôm vali ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chẳng nói câu nào cũng chẳng nhìn Thích Nghiên lấy một cái.

Thích Nghiên nhăn mày: Hóa ra cũng có người đạt đến trình độ hết sức ác cảm với mùi bún ốc y như mình.

Bạn cùng phòng còn lại duy nhất kia tốt bụng giải thích: “Cậu ấy dị ứng ốc nước lợ.”

Thích Nghiên: “…”

Điều khiến Thích Nghiên không thể ngờ tới là dù cậu có pheromone mùi bún ốc nhưng vẫn được người ta để mắt đến.

Ngọn ngành của chuyện này là chạng vạng hôm ấy Thích Nghiên phát hiện có người lén lút lảng vảng quanh ký túc xá omega, nhìn chằm chằm cửa sổ phòng cậu bằng đôi mắt đầy ác ý. Ngay lúc Thích Nghiên cau mày định đóng cửa sổ, chặn tầm nhìn của người đó, cậu chợt phát hiện nhóc oải hương cùng phòng bị hai tên đàn ông bịt miệng kéo vào rừng cây bao quanh trường.

Thích Nghiên: Trời đậu.

Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, Thích Nghiên quơ lấy điện thoại chạy ra khỏi phòng, đuổi theo hướng rừng cây.

Lúc Thích Nghiên vừa chạy vừa mở điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát mới nhận ra điện thoại bị cậu dùng chơi game đã hết pin cụp nguồn.

Thích Nghiên nhìn màn hình tối thui: … Má nó chứ.

Đến khi Thích Nghiên vào rừng thì ngửi thấy mùi hoa oải hương.

Không ổn rồi. Thích Nghiên nghiến răng, quát: “Con mẹ nó, ai ở trong đó? Cút ra đây cho tôi!! Hội sinh viên tuần tra đây!!”

Lùm cây phía Tây Nam phát ra âm thanh rõ ràng, Thích Nghiên nghe thấy ai đó văng tục một câu.

Thích Nghiên vội vàng chạy qua bên đó, thấy bạn cùng phòng nhếch nhác đang bị hai người kia đè xuống đất, mặt cậu ấy đã trở nên đỏ ửng.

Bạn cùng phòng thấy người đến là Thích Nghiên, ánh mắt đã hơi mờ mịt chợt lóe sáng. Cậu ấy gân cổ, yếu ớt gào lên: “Thích Nghiên!! Cứu tớ với!!”

Thích Nghiên thì gằn giọng cảnh cáo hai người kia: “Tôi đếm ba hai một, nếu không thả cậu ấy ra thì tôi gọi cảnh sát đấy nhé.”

Dứt lời còn hắt hơi một cái.

Có vẻ hai gã kia là alpha, bị tình huống bất ngờ này dọa sợ. Hình như chúng tưởng thành viên của hội sinh viên đến tuần tra thật, nên buông lỏng hai tay đang siết chặt nhóc omega.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Hai gã alpha cười gượng, “Tự nguyện cả mà, cậu đừng gọi cảnh sát.”

Thích Nghiên lôi bạn cùng phòng từ tay hai gã kia ra, lườm họ bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó vội vàng chạy về.

Cậu vừa đỡ nhóc oải hương, vừa cảnh giác chú ý hai người phía sau mình.

Thích Nghiên vừa đi vừa hắt hơi.

Nhóc oải hương được cậu đỡ dậy, nghi ngờ hỏi cậu: “Thích Nghiên, sao cậu cứ hắt hơi mãi vậy?”

Thích Nghiên ra hiệu cho nhóc oải hương im miệng, nghiến răng trèo trẹo: “Ông đây dị ứng oải hương.”

Nhóc oải hương: “…”

Nhóc oải hương được Thích Nghiên đỡ vẫn đang hoảng hốt, hỏi một câu lơ mơ: “Thích Nghiên, cậu không xài miếng dán ức chế à? Sao có mùi bún ốc thế nhở…”

Thích Nghiên đờ người, chợt nhận ra trước khi mình chạy ra đây đã quên đổi miếng dán ức chế mới.

Kỳ mẫn cảm đầu tiên khéo ơi là khéo, chạy đến góp vui.

“Không nói không ai bảo cậu câm đâu.” Thích Nghiên gằn giọng nói với bạn cùng phòng, rồi quay đầu liếc hai gã alpha cứ nhìn chằm chằm hai người họ.

Hiển nhiên hai gã kia đã nghe thấy, một người thì thầm với người còn lại: “Thích Nghiên… Hình như tao nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải.”

“Đậu má, tao nhớ ra rồi! Con mẹ nó không phải omega bún ốc năm nhất đấy à!? Thành viên hội sinh viên cái cục cớt!” Một người vỗ đùi đánh đét. 

“Pheromone bún ốc á? Gì lạ vậy?”

“Mặt mũi cũng đâu ra đấy, thôi húp đỡ đi vậy.”

Thích Nghiên: Cái đậu má…

Thích Nghiên vỗ vỗ mặt của bạn cùng phòng, bình tĩnh hỏi: “Cậu có mang điện thoại không?”

Bạn cùng phòng bị vỗ mặt, đã tỉnh táo hơn một tí. Cậu làu bàu: “Điện thoại tớ không có tiền điện thoại, khóa sim mất rồi… Cậu lấy máy cậu gọi cảnh sát đi…”

Thích Nghiên suy sụp gào lên: “Hết tiền khóa sim thì vẫn gọi cảnh sát được mà con mẹ nó cậu dở hơi à?”

Bạn cùng phòng bị Thích Nghiên quát sửng sốt đờ cả người, nói: “Cơ mà hình như lúc bị họ kéo vào đây tớ đánh rơi điện thoại trên đường rồi á…”

Thích Nghiên: ….

Thích Nghiên: Má mài, tự đứng dậy chạy nhanh lên cho ông.

Tạ Liễm Lưu đời này chưa từng xui xẻo như vậy.

Như thường lệ, phố vừa lên đèn là Tạ Liễm Lưu ra quán bún ốc ngoài trường gọi ngay một bát. Nào ngờ hội học sinh gọi điện bảo quên tài liệu ở phòng hồ sơ, nhờ người giữ chìa khóa là anh về trường lấy.

“Gấp lắm, mau về cứu anh em của cậu đi mà.” Hội trưởng ở đầu bên kia điện thoại nói một cách đáng thương tội nghiệp.

Tạ Liễm Lưu nhìn đội xếp hàng vốn sắp đến lượt mình, nguýt dài một cái: “Đây là thái độ cầu xin của cậu hả?”

Hội trưởng trẻ nhỏ dễ dạy, nói: “Bố ơi, mau về cứu con trai bố đi.”

Tạ Liễm Lưu hài lòng cúp điện thoại, rời khỏi đoàn người đang xếp hàng.

Anh lẩm bẩm: “Sau này mà phiền ông đây ăn bún ốc thì đừng hỏi tại sao biển xanh lại mặn.” Rồi cáu kỉnh vò cái đầu chẳng biết vì sao mà hơi phình lên của mình.

Sau khi đưa tài liệu cho hội trưởng hội sinh viên, Tạ Liễm Lưu quyết định đi đường tắt băng qua rừng cây nhỏ bao quanh trường, leo tường trốn ra ngoài, vội vàng chạy đến quán bún ốc.

Nhưng trong cái rủi nó cócái xui, đợi đến lúc anh chạy về quán bún ốc thì người ta đã bán hết bún ốc hôm nay rồi. Kẻ đau khổ là anh chỉ đành quay về lối cũ.

Lúc Tạ Liễm Lưu mò đường trở về trong đêm tối thì dẫm trúng một cái điện thoại.

Anh nhặt điện thoại lên, cau mày: “Ai đánh rơi điện thoại ở đây thế nhỉ? Cũng đi đường tắt ăn bún ốc hay gì?”

Điện thoại sáng lên, Tạ Liễm Lưu thấy màn hình khóa điện thoại đã được chủ nhân của nó cài hình nền đáng yêu, trên đó có mấy chữ đáng yêu to đùng.

[Hôm nay cũng muốn làm một bé O đáng iu!]

Omega nào cũng kinh khủng vầy hả… Khóe môi Tạ Liễm Lưu giật giật, tắt màn hình điện thoại.

Lúc anh định đứng lên, về trường thì hương bún ốc nồng nàn phả vào trong gió se bay lượn qua đây.

Có người ăn bún ốc ở đây.

Tạ Liễm Lưu bức xúc.

Tạ Liễm Lưu bực bội.

Tạ Liễm Lưu tủi thân.

Tạ Liễm Lưu muốn ăn bún ốc.

Tạ Liễm Lưu lao như tên bắn về hướng đó.

Trường cấm ăn bún ốc ở nơi công cộng! Cha chả! Ông muốn xem đứa hư đốn nào dám núp ở đây húp em yêu bún ốc thay phần ông đây!!!

Khi anh tức giận tìm đến khởi nguồn của mùi bún ốc thì lại thấy một đôi mắt hơi ẩm ướt.

Thích Nghiên đỏ bừng mắt, ngồi đó đầy vẻ bất lực.

Hai gã alpha kia thì bị cậu đè dưới người, nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

Năm người ở hiện trường rối rít nhìn nhau.

Tạ Liễm Lưu:? Ủa tưởng đang ăn bún ốc.

Thích Nghiên:? Ủa ai dở hơi vậy trời.

Thích Nghiên bày tỏ đời cậu chưa từng phiền vậy luôn.

Không đem miếng dán ức chế cũng thôi, đằng này bạn cùng phòng ngốc nghếch của cậu lại sợ quá xỉu ngang. Xỉu thì thôi cũng chả sao, ai dè kỳ mẫn cảm đầu tiên của cậu cũng chào bạn mình đến rồi nè.

Thế nên cậu đánh người ta hơi mạnh, hai gã alpha kia ai cũng bị cậu đấm gẫy hai cái răng cửa.

Đánh thì đánh thôi, chả biết ở đâu lại nhảy ra một alpha nữa.

Thích Nghiên: Má nó mệt ghê.

Thích Nghiên híp mắt, đánh giá Tạ Liễm Lưu lộ ra nửa thân mình trong bóng tối, thầm nghĩ dù anh giai này trông ưng mắt, cơ mà có khi hắn cùng phe với hai gã alpha kia.

Hai người trừng mắt im lặng đánh giá đối phương, xung quanh chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn của hai gã alpha kia.

Một lúc sau, Tạ Liễm Lưu hít mũi, không chết tâm ráng hỏi một câu: “Bún ốc đâu?”

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên: Được lắm, ông đây chả thèm quan tâm anh là ai, chắc chắn ông phải đánh anh.

Lúc mặt cậu hung hăng vung cành cây tiện tay bẻ lúc nãy định đánh Tạ Liễm Lưu, cậu bỗng hắt hơi một cái cực vang.

Thích Nghiên: … Ắt chù.

Do kỳ mẫn cảm đến nên cái hắt hơi này xoắn cả ruột gan, giọng điệu mở, thân, kết không gì sánh nổi. Bầu không khí chợt lặng thinh…

Tạ Liễm Lưu: …

Tạ Liễm Lưu: … Phụt.

Anh thề đời này chưa từng nghe tiếng hắt hơi nào hề như vậy. Anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, thường sẽ không cười ra tiếng trước mặt người ta thế này, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Thật bất ngờ, bạn omega toàn thân tỏa mùi bún ốc này đáng yêu ghê.

Tạ Liễm Lưu thản nhiên nghĩ như thế.

Thích Nghiên suýt nữa bẻ gãy cành cây.

Mặt không biểu cảm, cậu nhìn chằm chằm Tạ Liễm Lưu đang ôm bụng cười, gằn từng chữ: “Điện, thoại.”

Tạ Liễm Lưu khựng lại:?

Thích Nghiên cắn răng: “Tôi không cần biết anh là ai, đưa điện thoại của anh cho tôi mau. Điện thoại của chúng tôi rơi mất rồi, không gọi cảnh sát được.”

“Ồ thế hả.” Bây giờ Tạ Liễm Lưu mới để ý đến bạn omega khác đang ngất xỉu, vội vàng móc điện thoại ra gọi cảnh sát.

Gọi điện xong Tạ Liễm Lưu mới giật mình nhận ra, vãi, cái điện thoại nhí nhảnh kia là của cậu omega này hả?

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Anh ngắm nghía khuôn mặt đầy vẻ chán chường của Thích Nghiên, cảm thán bề ngoài hung hăng vầy mà nội tâm hường phấn yếu đuối ghê.

Đáng yêu dễ sợ!

Mà ngay lúc này, mùi sầu riêng bỗng lan tỏa trong không khí.

Tạ Liễm Lưu:???

Tạ Liễm Lưu: Vãi, chắc không đâu ha. Mình nhớ kỳ mẫn cảm của mình đâu phải mấy ngày này? Đến sớm à?

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên: … Mùi sầu riêng?

Thích Nghiên: … Vãi? Chắc không phải đâu ha? Anh ta?

Ngay tức khắc, trong không khí ngập tràn mùi sầu riêng lẫn với mùi bún ốc.

Thích Nghiên: Huệ.

Tạ Liễm Lưu: … Đời này chưa từng thấy mùi bún ốc khó ngửi vầy, huệ.

Hai gã alpha kia thì bị mùi xông cho muốn đầu thai luôn.

Cuối cùng do cảnh sát đưa nhân viên y tế đến cùng giải quyết chuyện này.

Sau khi Tạ Liễm Lưu và Thích Nghiên tiêm thuốc ức chế thì bị đuổi về trường. Trên đường đôi bên đều lặng thinh. Tài xế bị bầu không khí gươm tuốt vỏ nỏ giương dây này dọa đến nỗi hạ tấm ngăn xuống luôn, không dám nhìn hai người mặt lạnh như băng kia nữa.

Tạ Liễm Lưu im lặng một lúc, quyết định chủ động lên tiếng. Anh lấy thân phận đàn anh, dịu dàng nói với Thích Nghiên: “Cách em xử lý chuyện này có vấn đề.”

Thích Nghiên liếc Tạ Liễm Lưu một cái, không đáp.

Tạ Liễm Lưu tiếp tục nói chuyện với cậu một cách dịu dàng: “Trước hết, em không nên lỗ mãng đuổi theo một mình. Lúc đó chắc chắn trong ký túc xá còn những người khác, em có thể nhờ họ gọi cảnh sát trước, rồi tìm thêm vài người cùng đuổi theo.”

Thích Nghiên xoa trán: “Không được.”

Tạ Liễm Lưu khựng lại: “?”

Thích Nghiên lạnh lùng nói với anh: “Một omega bị hai alpha bắt vào rừng, nếu chuyện này bị nhiều người biết, anh nghĩ omega sẽ bị đồn thổi thế nào? Anh muốn cậu ấy vừa khai giảng đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người à?”

Tạ Liễm Lưu thoáng ngừng lại, sắc mặt cũng thay đổi: “Là lý do này đấy. Nhưng một mình em chẳng suy nghĩ kĩ càng đã đuổi theo, quá nguy hiểm. Em có biết lỡ em đánh không lại hai alpha kia thì sẽ có hậu quả thế nào không?”

Giọng Thích Nghiên lạnh lùng: “Tính cả rồi.”

Tạ Liễm Lưu cười nhẹ: “Tính cả rồi? Tính rồi mà đến kỳ mẫn cảm cũng không dán miếng dán ức chế hả?”

Thích Nghiên vặn lại: “Anh thì dán

đấy?”

Tạ Liễm Lưu: “…”

Tạ Liễm Lưu bị chọc tức đến bật cười: “Nếu không phải do pheromone bún ốc của em thì kỳ mẫn cảm của anh đâu có đến?”

Thích Nghiên: “?”

Thích Nghiên híp mắt: “Do pheromone của tôi á?”

Tạ Liễm Lưu cáu kỉnh gãi đầu, lúng ba lúng búng: “Má nó, ông đây thích nhất là ăn bún ốc. Kết quả hôm qua bị pheromone của em ghẹo nguyên buổi, vẫn chưa ăn được tô bún ốc nào nè.”

Thích Nghiên: “…”

Thích Nghiên nôn khan: “Tôi ghét nhất là ăn sầu riêng.”

Tạ Liễm Lưu: “?”

Thích Nghiên nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm quan tâm Tạ Liễm Lưu nữa, sang chảnh ngút ngàn, khẽ lên tiếng: “Thế nên anh né xa xa giùm tôi.”

Tạ Liễm Lưu: “???”

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, có một tin đồn chẳng biết chui từ chỗ nào ra, bảo nửa tháng trước trong rừng cây tỏa ra mùi bún ốc vị sầu riêng, khiến cho mấy bạn sinh viên đi qua xỉu ngang xỉu dọc.

Là người duy nhất có pheromone bún ốc trong trường, Thích Nghiên cực kì âu sầu. Bởi lẽ mọi người đều cảm thấy cậu và Tạ Liễm Lưu đã ứ ừ gì đó với nhau.

Tạ Liễm Lưu cũng vậy, là người duy nhất có pheromone sầu riêng trong trường, anh thấy rất mắc cười. Bởi lẽ mọi người đều cảm thấy anh đã tòm tem gì đó với Thích Nghiên.

Bạn cùng phòng của Thích Nghiên khoái trá hít quả dưa thơm ơi là thơm này. Cậu cắn hạt dưa, hỏi một cách vô tội: “Tối đó hai người đều thả pheromone ra thật à? Mùi nồng cỡ nào nhở, tớ muốn ngửi một lần quá đi.”

Thích Nghiên siết chặt nắm đấm nổi đầy gân xanh: “Cậu nói một câu nữa là tôi vứt cậu ra cửa sổ liền á.”

Bạn cùng phòng nghiêng đầu, la to một cách giả trân, trên mặt toàn vẻ tui get* được rồi nhá, nói: “Oa, cậu không phản bác luôn kìa, chứng tỏ chuyện này là thật.”

*嗑到了: chữ 嗑 vừa là cắn (ẻm đang cắn hạt dưa), vừa có nghĩa là đẩy thuyền couple, ý ở đây là bé oải hương đang cắn hạt dưa, cắn được rồi là vừa cắn được hạt dưa vừa cắn được quả dưa thơm ơi là thơm kia, và thuyền Bún ốc Sầu riêng ẻm đẩy đã cập bến gòiii~

Thích Nghiên: “…”

Bạn cùng phòng đã bay màu.

Còn Tạ Liễm Lưu thì đang bị hội trưởng hội học sinh và mọi người vây quanh. Hội trưởng dẫn đầu, hỏi anh bằng giọng điệu sặc mùi gian xảo: “Lời đồn đó là thật hả?”

Tạ Liễm Lưu: “… Đây là thái độ hóng hớt của cậu hả?”

“Bố ơi, chuyện đó là thật đúng không?” Hội trưởng tập mãi thành quen, lại làm trẻ nhỏ dễ dạy đổi xưng hô, lại thêm cả giọng nũng nịu vào.

“Cút cút cút, bố không có thằng con nào mắc ói như cậu.” Tạ Liễm Lưu nổi da gà toàn thân, cau mày nói, “Tối hôm đó tôi có gặp cậu ấy thật, nhưng mà chưa xảy ra chuyện gì cả.”

“Nếu chưa xảy ra chuyện gì thì sao pheromone của hai người tỏa tùm lum vậy?” Hội trưởng cực kì nghi ngờ.

“Kỳ mẫn cảm của tôi đến sớm.” Tạ Liễm Lưu nói.

Hội trưởng: “Cậu lừa ai đấy? Không có điều kiện đặc biệt mà kỳ mẫn cảm đến sớm được à?”

Tạ Liễm Lưu day day huyệt thái dương, lạnh lùng đáp: “Ai biết, có lẽ do mùi bún ốc thơm quá.”

Hội trưởng: “?”

Tạ Liễm Lưu không nói gì nữa, trước mắt anh thấp thoáng dáng vẻ Thích Nghiên đỏ bừng mắt lườm anh, hệt như một bé thỏ hung dữ.

Trong đầu anh chợt nhớ đến màn hình khóa điện thoại [Hôm nay cũng phải làm một bé O đáng yêu!], vừa ỏn ẻn vừa đáng yêu.

Chậc, nhóc con ngốc nghếch xấu xa.

“Tôi vẫn muốn gặp cậu ấy lần nữa.” Anh khẽ nói.

Người xưa từng bảo: Oan gia ngõ hẹp.

Lần thứ hai Thích Nghiên gặp Tạ Liễm Lưu là vào tiết công khai*.

*公开课: Trên phương diện giáo dục thì đại khái đây là hình thức dạy học mở lớp cho bất kì sinh viên nào đến học, ngoài ra đây cũng là cơ hội tốt để các giảng viên tham gia trao đổi, trau dồi kinh nghiệm giảng dạy. (Ngoài ra còn có tiết công khai dành cho công ty, xí nghiệp,…)

Do hôm đó giáo sư bận việc đột xuất nên đổi buổi học thành buổi kiểm tra bất ngờ. Thầy ấy kéo đại vài học trò cưng đến canh thi, thế là kéo được Tạ Liễm Lưu đến lớp.

Khi Tạ Liễm Lưu ôm một xấp đề thi dày ơi là dày mới ra lò, bước vào phòng học, cả lớp đồng thanh: “Ù uâyyy”.

Nửa lớp “ù uây” là vì hóa ra đàn anh sầu riêng đẹp trai vầy, nửa còn lại “ù uây” là do cuối cùng hai nhân vật chính trong lời đồn – Thích Nghiên và Tạ Liễm Lưu – đã đứng chung một khung hình!

Tạ Liễm Lưu hắng giọng, sau khi tuyên bố vài thủ tục liên quan thì anh bắt đầu phát đề thi.

Thích Nghiên ngồi ở hàng đầu tiên, lúc cậu chìa tay nhận đề thì chạm trúng tay anh.

Tạ Liễm Lưu nâng mi, mỉm cười với Thích Nghiên: “Làm bài tốt nhé, cố lên.”

Thích Nghiên: “…”

Thích Nghiên nháy mắt: “Vâng, đàn anh.”

Mấy bạn ngồi sau hít một hơi lạnh ngắt.

Bạn ngồi bên cạnh Thích Nghiên bỗng phát ra tiếng cười ngắn ngủi xuyên trời thấu đất.

Thích Nghiên nhìn người đó với ánh mắt hoang mang: “…?”

Người đó lập tức mím môi, khoát tay vài cái, giọng nói run rẩy: “Không có gì, tớ nghĩ đến một chuyện rất vui ấy mà.”

Đáng yêu quá đáng yêu quá.

Cậu bạn đó gào thét trong lòng.

Trời má, tui dẩy muốn xỉu luôn rồi nè!

Bài thi kết thúc rất nhanh, mọi người vội vàng vây quanh Tạ Liễm Lưu đang định ôm bài thi đi mất.

“Đàn anh ơi, cho em xin wechat được không?” Một bạn omega ngại ngùng hỏi.

Tạ Liễm Lưu cười dịu dàng: “Cậu thích ăn sầu riêng không?”

Bạn omega kia: “… Chưa ăn bao giờ.”

Tạ Liễm Lưu tiếp tục cười dịu dàng, nói: “Thế thì tôi kiến nghị cậu nếm thử sầu riêng, rồi mới quyết định có nên xin wechat của tôi không. Hơn nữa hình như tôi dị ứng phấn hoa.”

Bạn omega kia: “…”

Bạn omega kia thấy chết không sờn: “Vậy không biết đàn anh thích gì?”

Tạ Liễm Lưu ngẫm nghĩ: “Chắc là bún ốc.”

Bạn omega kia: “?”

Vẫn là bạn omega kia: “Vãi, hóa ra hai người ứ ừ nhau thật.”

Tạ Liễm Lưu: “…?” Không phải, chỉ do tôi thích bún ốc thôi.

Bạn omega đó khóc sướt mướt chạy mất, vừa khóc vừa gào: “Má nó chứ, pheromone của Thích Nghiên thúi cỡ đó mà vận may thơm quá vậy.”

Thích Nghiên đang đứng chờ bạn cùng phòng thu dọn đồ đạc với tốc độ chậm như rùa, nghe thế thì khựng lại, “chậc” một tiếng.

Xa lánh đến mức này cũng không phải mới lần một lần hai, cậu đã miễn dịch từ lâu rồi.

Dẫu sao bản thân cậu cũng rất ghét mùi bún ốc.

Chẳng qua nghe người ta nói mấy lời thế này miết, cậu vẫn cảm thấy rất chán nản.

“Bốp.”

Tạ Liễm Lưu ném chồng bài thi trong tay mình lên bục giảng một cách thô bạo.

Một khí thế mạnh mẽ chỉ thuộc về alpha ùa đến, đầy sự áp bức, mọi người đều ngẩn người tại chỗ.

“Thứ nhất.” Tạ Liễm Lưu thong thả cất lời, “Tối hôm đó, cả tôi và Thích Nghiên đều bất ngờ gặp đối phương, cũng không nảy sinh bất kì quan hệ gì. Điều này thì nhân viên trong bệnh viện và nhà trường đều có thể làm chứng. Bạn Thích Nghiên xả thân vì việc nghĩa, bắt được hai alpha có ý đồ xấu với người trong trường chúng ta, điều này thì cảnh sát có thể làm chứng. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”

“Thứ hai.” Tạ Liễm Lưu híp mắt, “Liên quan đến pheromone, do chúng tôi sơ suất không mang thuốc ức chế lẫn miếng dán ức chế nên mới lan tỏa tin tức tố, đấy là ngoài ý muốn.”

“Thứ ba.” Anh gõ ngón tay, giọng điệu lạnh lùng, “Còn nữa, tôi mong mọi người tôn trọng nhau. Bản thân tôi rất ghét hành vi xem thường pheromone, mùi bún ốc thì sao? Bạn Thích Nghiên không dán miếng dán ức chế hay cậu ấy cố ý cho các cậu ngửi? Tôi thích ai thì liên quan gì đến pheromone? Tôi phải quan tâm cậu ấy có mùi bún ốc hay mùi đậu phụ thối hả? Chín bỏ làm mười, lẽ nào tôi thích ăn bún ốc thì nghĩa là tôi thích Thích Nghiên à? Mọi người đã là sinh viên đại học cả rồi, có năng lực phán đoán của mình rồi. Mong mọi người trước khi nói chuyện thì dùng não đi nhé.”

Dứt lời, Tạ Liễm Lưu giấu khí thế chèn ép đi, nhếch miệng nhìn Thích Nghiên, chả khác nào chim công xòe đuôi: “Em khóa dưới, anh nói có đúng không?”

Thích Nghiên: “…”

Thích Nghiên hơi mất tự nhiên, đáp: “Vâng.”

Bạn cùng phòng lại cất tiếng cười nghiêng trời lệch đất, ngã bịch xuống đất.

Thích Nghiên:?

Tạ Liễm Lưu đang xòe đuôi tự dưng bị ngắt lời, vẻ mặt hiền hòa: Bạn này đang?

Bạn cùng phòng run rẩy bò dậy: “Em… em lại nhớ đến một chuyện cực kì vui.”

Thích Nghiên từng tưởng tượng rất nhiều cách phản ứng của Tạ Liễm Lưu, cách duy nhất cậu không nghĩ đến là Tạ Liễm Lưu sẽ điên tiết bênh vực cậu trước mặt mọi người thế này.

Hơi ngoài ý muốn, tự dưng cậu thấy cái anh Tạ Liễm Lưu này cũng không xấu tính.

Cái anh alpha sầu riêng này cũng hơi, hơi đẹp trai.

Cậu cong môi, nở một nụ cười hơi mất tự nhiên với đối phương.

Cảm ơn anh.

Tạ Liễm Lưu từng nghĩ vô số cách đáp trả, nhưng anh không ngờ bản thân sẽ dùng cách này.

Lâu lắm rồi anh không nổi giận như thế.

Nói một cách công bằng thì Tạ liễm Lưu cũng từng phải chịu vô số lời chế giễu khinh thường mình.

Bản thân anh cũng không thích sầu riêng, thậm chí có lần anh muốn cắt bỏ tuyến thể của mình luôn.

Tức quá nên nói vớ vẩn rồi.

Anh ảo não nghĩ như thế.

Chẳng biết do đâu, anh luôn cảm thấy dù sao đi nữa thì Thích Nghiên cũng không nên chịu những lời chế giễu đó.

Thích Nghiên là người mà dù đang trong kỳ mẫn cảm vẫn có thể quật ngã hai alpha ngon ơ, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, kiêu ngạo đến mức thối tha.

Không thể vì pheromone mà bị người ta đàm tiếu như vậy.

Tạ Liễm Lưu nói xong mấy câu đó, trông cứ như đùa quá trớn, mặt ngoài bình tĩnh mặt trong bình bịch.

Anh khẽ liếc mắt nhìn Thích Nghiên, ai dè đối phương đang nở một nụ cười mất tự nhiên với anh.

Rồi xong.

Tạ Liễm Lưu nhắm tịt mắt.

Toang rồi ông Giáo ạ.

Em bún ốc khóa dưới thối tha này cười lên ngất ngây quá đi mất.

#Tạ Liễm Lưu trai đẹp nổi giận vì bún ốc#

Một chủ đề kì cục vọt lên diễn đàn của trường.

Lúc tan học, Thích Nghiên lướt trúng chủ đề này.

“Gì vậy trời.” Thích Nghiên nhướng mày, “Lại bắt đầu rồi đấy.”

Cậu lướt xuống dưới.

[Lạc Du phải kiếm tiền mua lúa]: Cái này thiệt đó mấy bồ ơi! Tui ở hiện trường luôn nè! Đàn anh Tạ Liễm Lưu đẹp trai quá á á á á á! Ảnh yêu Bún Ốc thật lòng đó!!!!!

[Cây bách bự Tô Bách]:...? Dưa gì đó? Ảnh thích ai cơ? Thích bún ốc hay mê Thích Nghiên pheromone bún ốc?

[Trời má tui lại chèo cập bến rồi]: Người hóng kịp xin được to gan suy đoán: xin thưa ảnh thích cả hai luôn nhá. Lúc đó dù Tạ Liễm Lưu giải thích ảnh với Thích Nghiên chưa có gì với nhau sất, cơ mà các chị em ơi chưa có gì đâu có nghĩa là không thích!!! Đảng couple phất cờ mau lên!!! Chèo đi chớ!! Tui chưa từng thấy ánh mắt đong đầy tình yêu kiểu đó của đàn anh Tạ Liễm Lưu luôn!!! Ảnh còn đỏ mặt nữa á!! Cứu mị!! Tui chèo thuyền cập bến rồi nè!!!

[Tống Triết]: Gì vậy trời? Đàn anh Tạ Liễm Lưu độc thân hoàn hảo, biết chưa?

[Lâm Từ chứ không phải Lâm Sứ]: Lầu trên quẹo trái không tiễn nha, couple này tui chèo chắc cú rồi đó. Giờ có một vấn đề nè: tên couple là gì?

*林辞–林瓷: đều đọc là /lín cí/. Từ trong “cách chọn từ, từ biệt, thoái vị”; và Từ trong “gốm sứ”.

[Cảnh Tổng ăn nói cẩn thận, làm việc thỏa đáng]: Tui nghĩ xong rồi nè, Couple nặng mùi!

[Cảnh Tổng ăn nói cẩn thận, làm việc thỏa đáng]: Couple nặng mùi là thiệt đó!!!!!!

[Thiện Bách đang cưỡi ngựa]: *Ôm Lâm Từ chạy* tui tới rồi đây, Couple nặng mùi là thật đó!!!!

[Châu Liễm Tài vẫn nghèo khổ]: Mấy người là ma quỷ hả, vầy mà cũng chèo được?

[Thẩm Độ Độ Độ đang học bù]: Vấn đề nghiêm túc nè quý vị, ai nói tui biết rốt cuộc Tạ Liễm Lưu thích bún ốc hơn hay mê Thích Nghiên hơn?

[Chiu chiu chiu chiu không muốn làm súc sinh]: Tui đến giải đáp đây!!! Trẻ con mới chọn, người lớn ôm tất!!! (gào siêu to)

[Trời má tui lại chèo cập bến rồi]: Chốt!!!

[Khương Ti Ngư là tổng giám đốc]: Couple nặng mùi là thiệt đó!!!

[Tần Viễn Xuyên hoàng tử bé Xuyên]: Couple nặng mùi là thiệt đó!!!

[Tống Linh không phải 0]: +1

*零/líng/ là số 0, số 0 là thụ đó=))))

[Phong Chi Dực vẫn không online]: +1

[Khương Vãn Triệt không “lái xe”]: +10086

[Ôn Cách không cáp]: Gửi lời chúc mừng cùng Tà Dương-ing.

*格–鸽 đều đọc là /gē/.

[Tà Dương đang chạy deadline]: Bám theo Ôn Cách gửi lời chúc mừng-ing.

[Mỗi ngày dò hỏi Couple nặng mùi đã kết hôn chưa]: Tui vội vàng đổi tên! Tui thích cả bún ốc lẫn sầu riêng mấy bồ ơi!!! Chuyện vui hai họ!!!

[Chiu chiu chiu chiu không muốn làm súc sinh]: Thiết lập xong fanfic rồi nà! Giờ tui múa bút liền đây!



Thích Nghiên:…

Thích Nghiên:… Đậu má.

Cậu đỏ mặt rồi.

Sáng sớm Tạ Liễm Lưu đã lướt trúng chủ đề #Tạ Liễm Lưu trai đẹp nổi giận vì bún ốc#.

“Nói đến vậy mà vẫn không có tác dụng hả?” Anh day day huyệt thái dương, chuẩn bị đăng nhập tài khoản quản lý diễn đàn trường của hội học sinh, xóa chủ đề.

Rồi anh thấy tối qua tài khoản quản lý đã đổi tên thành [Mỗi ngày dò hỏi Couple nặng mùi đã kết hôn chưa].

Tạ Liễm Lưu: Ủa?

Tạ Liễm Lưu nhướng mày mở chủ đề.

Nửa tiếng sau, anh nghiêm túc tự hỏi ba giây.

Thôi vẫn không xóa thì hơn, tự do ngôn luận mà. Anh quyết định nhanh chóng, cực kì sung sướng, cũng lưu nickname bảo sẽ viết fanfic lại.

Thích Nghiên nằm mơ, mơ thấy cậu biến thành một tô bún ốc.

Tạ Liễm Lưu mặt mày hớn hở bê cậu đặt lên bàn, ăn một bữa đã đời.

Sau khi cậu bị ăn sạch sành sanh, Thích Nghiên còn nghe Tạ Liễm Lưu xuýt xoa một câu: “Thơm dễ sợ.”

Sau khi tỉnh lại, mặt Thích Nghiên đen sì.

Thích Nghiên: … Trời má, mai phải đi bổ sầu riêng mới được.

Thích Nghiên và Tạ Liễm Lưu gặp nhau lần nữa ở siêu thị.

Thích Nghiên thì do đêm nào cũng mơ mình biến thành bún ốc, bị Tạ Liễm Lưu húp sạch nên cực kì âu sầu, quyết định đi siêu thị mua một quả sầu riêng về bổ cho hả giận.

Tạ Liễm Lưu thì do nghe nói có một nhãn hiệu bún ốc tự sôi siêu ngon nên quyết định đi siêu thị mua một bịch về ăn thử.

Hai người gặp nhau lúc đi thanh toán.

Tạ Liễm Lưu nhìn chằm chằm quả sầu riêng bự tổ chảng mà Thích Nghiên đang ôm.

Thích Nghiên nhìn túi bún ốc Tạ Liễm Lưu đang xách.

Tạ Liễm Lưu: …

Tạ Liễm Lưu: … “Anh tưởng em ghét sầu riêng?”

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên: “Tôi mua về bổ chơi vậy đó, không được hả?”

Tạ Liễm Lưu ra vẻ nghiền ngẫm mà cười: “Bổ chơi thôi hả?”

Thích Nghiên hơi hốt hoảng, ánh mắt tránh né: “Ừ.”

Tạ Liễm Lưu: “Phụt.”

Tạ Liễm Lưu: “Em khóa dưới yêu thầm anh đúng không?”

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên: “Đồ sầu riêng chết tiệt!!! Lượn ngay cho ông!!!!”

Dứt lời, cậu phát hiện nguyên cái siêu thị đang trợn mắt há mồm nhìn cậu.

Thích Nghiên: …

Tạ Liễm Lưu: …

Chị thu ngân: …

“Há.”

Một tiếng cười rung chuyển trời đất quen thuộc, Thích Nghiên và Tạ Liễm Lưu quay đầu, nhận ra đó là bạn cùng phòng sung sướng nằm bò dưới đất.

Bạn cùng phòng cảm nhận được ánh mắt của hai người,  hai vai run rẩy, lồm cồm bò dậy nhưng bò không nổi: “Không có gì… Em đi ngang qua… Lại nghĩ đến một chuyện vui ấy mà…”

Dạo gần đây Tạ Liễm Lưu cứ mơ thấy mình đang ăn bún ốc, ăn xong bún thì sẽ thấy Thích Nghiên nhìn anh bằng cặp mắt đỏ ửng.

Ngày nào anh cũng thức dậy với vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.

Từ đó trở đi, hôm nào Tạ Liễm Lưu cũng ăn hai tô bún ốc, hiện thực một tô, tối ngủ mơ lại xơi thêm tô nữa.

Thích Nghiên vẫn không đành lòng bổ quả sầu riêng thúi kia.

Cậu trầm ngâm một lúc lâu, rồi đặt nó trên đầu giường. Sầu riêng chưa bổ có mùi rất nhạt.

Thích Nghiên lườm quả sầu riêng. Dưới ánh mắt của cậu, quả sầu riêng dần biến thành khuôn mặt của Tạ Liễm Lưu.

“Sao càng nhìn càng thấy giống Tạ Liễm Lưu thế nhở?” Cậu lẩm lẩm.

Bạn cùng phòng trở lại, giật mình: “Cậu đang đặt bài vị hả?”

Rồi run rẩy ngửa đầu, cõi lòng tan nát gào lên: “Lẽ nào Tạ Liễm Lưu hẹo rồi hả?”

Thích Nghiên: …

Thích Nghiên điên tiết: … Câm mồm.

Ngày Thất Tịch, Tạ Liễm Lưu đến miếu cầu nguyện một mình.

“Thần linh ơi, xin hãy cho con cưa đổ được Thích Nghiên trong năm nay.” Tạ Liễm Lưu thành kính quỳ xuống, khẽ lẩm bẩm.

Người đi đường quả thật không nhịn nổi, một bà cụ vỗ vai anh: “Bên kia xin duyên phận, bên này xin con cái.”

Tạ Liễm Lưu: …

Anh gãi đầu: “… Vâng.”

Tạ Liễm Lưu ngượng ngùng đi qua bên đó, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nếu cho Thích Nghiên cơ hội làm lại, cậu còn khuya mới đến đây.

Cậu tin lời tà ma của bạn cùng phòng nên mới đến đây tham gia hoạt động gọi là “có duyên” kia.

Ông cụ chủ trì sự kiện này hòa ái hỏi cậu: “Tên của người cháu thích là gì?’

Thích Nghiên: “…”

Cậu cẩn thận làm công tác tư tưởng, thầm nghĩ thôi thì cũng đến rồi, nên ấp a ấp úng hỏi: “Có chút chút hảo cảm thì có tính không ạ?”

Ông cụ vuốt râu, cười nói: “Sự kiêu ngạo của thanh niên, ổng hiểu mà ông hiểu mà.”

Thích Nghiên: “…”

Thích Nghiên khẽ giọng: “…Tạ Liễm Lưu ạ.”

Ông cụ không nghe rõ: “Gì cơ?”

Thích Nghiên đỏ mặt, tăng âm lượng: “Tạ…”

Cậu chợt thấy Tạ Liễm Lưu chẳng biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào.

Thích Nghiên: “Cảm… Cảm ơn ông!! Cháu không cần nữa ạ!!”

Ông cụ: …?

Tạ Liễm Lưu: Khì.

Tạ Liễm Lưu phì cười, bước lên phía trước kéo tay Thích Nghiên.

Thích Nghiên dời tầm mắt.

Ông cụ BG cầu vồng chấm hỏi vút ngang qua:?

Tạ Liễm Lưu cười, nói: “Cậu ấy hơi ngại ngùng ông ạ, để cháu nói giùm cho.”

“Người cháu thích tên là Thích Nghiên.”

Tạ Liễm Lưu nghiêm túc cất lời.

Bây giờ ông cụ mới phản ứng kịp.

Ông bực mình.

Ông vỗ bàn: “Hai đứa bây khỏi xin cái này! Toàn mấy người tỏ tình thất bại mới đến xin cái này! Hai đứa bây đến đây làm gì hả!”

Ông cụ tức đến nỗi run cả râu: “Đám trẻ bây giờ cứ thích làm màu!!!”

Tạ Liễm Lưu: …

Thích Nghiên: …

Tạ Liễm Lưu trầm ngâm rất lâu mới đủng đỉnh hỏi: “Em tỏ tình lúc nào? Sao anh không biết?”

Thích Nghiên khẽ lầm bầm: “Liên quan gì đến anh.”

“Thích Nghiên.” Tạ Liễm Lưu hắng giọng, cũng nói nhỏ, “Anh nghe nói lúc hai mươi tuổi sẽ phân hóa pheromone lần nữa, nếu bây giờ em không chịu nổi mùi sầu riêng thì có thể đợi đến khi anh hai mươi tuổi, chỉ một năm nữa thôi…”

“Không cần.”

Thích Nghiên nói.

“Hồi trước em lừa anh đó, thực ra lúc nào em cũng rất thích ăn sầu riêng.”

“Cũng giống anh thích ăn bún ốc vậy á.”

—END—

COUPLE NẶNG MÙI LÀ THIỆT ĐÓOOOOO!

Năm mới vui vẻ, chúc mọi người khỏe mạnh hạnh phúc, OTP is real!!!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!