Bừng Tỉnh Trong Rét Buốt

Chương 1: Cô bé



Trong công viên vui chơi ồn ào, tôi ăn kem, nắm tay mẹ.

Nhìn những người lớn được tự do không bị giới hạn chiều cao, tuổi tác, có thể thoải mái trải nghiệm mọi trò chơi với ánh mắt ganh tị.





Còn tôi, không thể chơi cả tàu cướp biển, chỉ có thể chơi ngựa gỗ quay vòng.

Ai thèm chơi những thứ đó?

*

[Con muốn ăn bông gòn kìa!]





[Nhưng con đã ăn nhiều đồ ngọt rồi, sẽ bị sâu răng đó. Con không sợ đau lắm sao? ]

[Nhưng con muốn ăn mà, mua cho con đi, mua cho con đi!]

[Không được, trẻ con không nên ăn ngọt hoài.]

[Con muốn mà, con muốn mà, mẹ ơi!]

[Không được.]

[Muốn mà! Mẹ ơi! Muốn mà! Mua cho con đi!]





Tôi giật tay mẹ không ngừng làm nũng.

*

Cô bé không để ý, lớp sôcôla phía trên kem rớt xuống đất từ lúc nào.

Vô tình rơi trúng một bàn tay phải trong suốt, kì lạ và thô lỗ.

Cuối tháng 8, thậm chí lúc 3 giờ chiều, ánh nắng gắt vẫn chiếu rọi mọi thứ, đám đông di chuyển chịu ảnh hưởng trực tiếp.

Nhiệt độ mặt đất càng cao hơn, tuy nhiên, viên sô cô la không chảy mà đông cứng lại thành đá.

Còn bàn tay phải kia, lại toát ra hơi lạnh.

Nó dựng ngón trỏ và ngón giữa lên, chậm rãi di chuyển về phía cô bé, nắm lấy mắt cá chân cô, lạnh buốt.

[Á!]

Cô bé kêu lên, vô thức đá chân, đá bay bàn tay đó.

*

Tôi chú ý thấy thứ bay ra khi mình đá chân.

Nhưng mọi người xung quanh có vẻ không nhận ra, kể cả mẹ tôi.

Nó rơi xuống đất, lăn hai vòng. Rồi bật dậy, bò lại gần tôi như nhện.

Cái gì thế này?

Ghê quá!

Nó muốn tóm lấy chân tôi, tôi nhảy lên nhảy xuống không ngừng, không muốn nó chạm vào.

[Con đang làm gì vậy?]

Mẹ đè lại vai tôi, nó lợi dụng cơ hội mà tóm lấy mắt cá chân tôi lần nữa.

Cảm giác như đá lạnh, nó còn muốn bò lên.

[Á! Ghê quá!]

Tôi tóm lấy nó, ngón tay chạm vào lạnh cóng.

Dùng sức ném cái tay phải đó đi!

Nhưng tôi và nó giống như hai cực từ của một nam châm vậy, nó chưa bay được xa, đã bị hút trở lại!

[Á! Cứu với!]

Tôi chạy thục mạng.

Thỉnh thoảng quay đầu lại, nó đáp xuống đất, ráng sức đuổi theo tôi.

Tôi sợ chết khiếp, mắt ướt đẫm, tầm nhìn mờ mịt.

[Sao con chạy vậy?]

Mẹ không hiểu, đuổi theo phía sau, giống nó.

Tuy nhiên, không nhanh bằng nó.

Tôi không thể để nó bắt kịp, luôn cảm thấy rất kinh hoàng.

Lòng bàn chân như thoa dầu, càng chạy càng nhanh, nhưng tôi không thể đuổi kịp nó.

Nó thậm chí còn áp sát.

Không! Không! Không!

*

Vòng qua cối xay gió, đi qua đường hầm dưới tàu lượn, quét ngang cabin vòng quay, sau lưng nhà ma...

Chiều nắng ấm, chớp mắt, mặt trời sắp lặn.

Tôi chạy khắp mọi nơi trong công viên, vẫn không thể thoát khỏi nó.

Tôi đã kiệt sức, chân mỏi nhừ, phổi đau nhói, nhưng nó vẫn áp sát.

...

Công viên giải trí thắp sáng đèn đêm.

Cuối cùng tôi nhìn thấy lối ra của công viên.

Trạm xe buýt bên ngoài, một chiếc xe buýt các hành khách đang lên xuống.

Tôi huy động tất cả sức lực còn lại chạy về phía xe buýt.

Tiếc rằng, tôi không kịp, chỉ còn cách cửa xe vài mét thì cửa đã đóng sầm lại.

Tôi không thể chạy thêm được nữa, bàn tay đó sắp tới!

[Không! Tôi không muốn!]

Nỗi kinh hoàng giật lên những sức lực cuối cùng, tôi hết sức chạy, sức sắp cạn thì nhảy vọt tới, với tay nắm lấy gá đèn sau xe.

Nó vẫn đuổi theo tôi, nhưng không thể bắt kịp tốc độ khởi động của xe buýt.

Dần dần không nhìn thấy nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đã yên tâm hơn chút.

*

Mọi người trên xe buýt cảm thấy kinh ngạc về kĩ năng của tôi, đồng thời, thấy tôi là một cô bé, họ muốn cho tôi lên xe.

Tài xế mở cửa, mọi người giơ tay muốn kéo tôi lên.

Tôi hít sâu, tay phải nắm chặt thanh vịn gương chiếu hậu, từ từ thả tay trái ra.

Bỗng một giai điệu nhạc vui tươi vang lên, là bài Đơn hướng vé của Ngũ Bách.

Tiếp đó, mặt đất rung chuyển mạnh.

Tay tôi với ra không nắm được ai, tay phải cũng tuột ra, văng xuống đất.

Cơ thể như bị xé tan, miệng đầy vị sắt, tầm nhìn lờ mờ đỏ au.

Qua lớp màu đỏ, tôi thấy một bóng lưng khổng lồ, mặc trang phục sặc sỡ kì quặc, khuôn mặt vàng sáng phủ sương lạnh, hai bên đầu trọc phản quang một đôi sừng đỏ như máu.

Từ khi nó xuất hiện, cái nóng của mùa hè bị đẩy đi, trở nên lạnh dần.

Tôi thở ra một hơi, nháy mắt ngưng tụ thành khói trắng tan đi.

Nhạc nền càng lớn dần.

Nó quay lại, nụ cười gần như kéo rách tai, hàm răng sáp trắng nổi bật giữa đôi môi son đậm.

Phía trên cái mũi tròn màu đỏ, đôi mắt đen phát ra ánh xanh lạnh lẽo.

Là một chú hề, khác hẳn với chú hề vui vẻ ở công viên.

Nó giơ tay phải về phía tôi, càng đến gần, cái lạnh càng thấu xương.

Cũng giống như bàn tay phải đó đang cố bắt lấy tôi.