Bước Đến Bên Anh

Chương 1: Chuyển Đến Ngôi Trường Mới



Đầu tháng chín là thời điểm khai giảng trường học, Lưu Thiển Thiển đứng trước cổng trường to lớn nhìn bảng hiệu " Khai giảng năm học mới", cô vô cùng háo hức đi theo một top người bước vào. Nhìn từ bề ngoài cô đã cảm thán ngôi trường này rất đẹp, cô thật sự rất may mắn khi nhận được học bổng của trường.

Sau khi kết thúc sơ trung và kết thúc năm học lớp 10, Lưu Thiển Thiển may mắn có được suất học bổng của trường cấp ba và được lên thành phố học. Gia đình cô không khá giả, cô lại không muốn cho ba mẹ Lưu phiền lòng nên muốn đưa cơ hội này cho người khác. Cô chủ nhiệm biết hoàn cảnh của cô, lại không muốn tài năng thiên phú ấy bị chôn vùi ở nông thôn này nên đã gọi điện nói trực tiếp với ba mẹ Lưu.

Ba mẹ Lưu nghe được thông tin này vừa mừng vừa buồn, cả hai người đều làm công nhân ăn lương, trình độ học vấn cũng chẳng tới đâu, giờ có cô con gái thông minh như vậy, cả hai đánh liều một phen, bán hết nhà cửa ở dưới quê cùng lên thành phố với con gái. Cả hai làm việc có tích góp chút đỉnh cộng với tiền bán nhà cũng đủ mua một căn chung cư nhỏ trên thành phố.

Thấy ba mẹ Lưu cực khổ vì mình, Lưu Thiển Thiển càng cố gắng học tập hơn. Cô đi đến lớp của mình theo chỉ dẫn giáo viên, khi cô bước vào cả phòng đều nhìn chằm chằm vào người cô. Nhịp tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, khi ở nhà cô đã tập rất nhiều lần để bản thân trông tự nhiên hơn, nhưng hiện giờ đứng trước nhiều ánh mắt như vậy, cô lại không biết nên làm thế nào. Cô cắn chặt môi cố gắng trấn an bản thân mình rồi mỉm cười với mọi người.

" Xin chào mọi người, tớ tên là Lưu Thiển Thiển mới chuyển đến đây."

" Học sinh mới sao? Nhìn trông quê mùa thế!"

" Cậu đến từ tỉnh lẻ sao?"

" Haiz sao trường mình lại tuyển học sinh từ tỉnh lẻ đến thế? Quê mùa quá đi."

Ý cười trên môi của Lưu Thiển Thiển dần cứng đờ, cô nhất thời đứng im tại chỗ lắng nghe bọn họ chỉ trích không nên biết làm gì với tình huống này, cô không thể nào lường trước được tình huống như thế này cả.

" Mọi người thôi đi, đừng nói bạn học như thế! Chúng ta đã cùng một lớp với nhau rồi!"

Người vừa mới lên tiếng là Thương Ánh Nguyệt là hoa khôi của khối, cô ta đi đến trước trước mặt cô rồi đứng ra bảo vệ, nhờ có lời nói của cô ta nên mọi người trong lớp mới im lặng ngừng chỉ trỏ.

" Xin chào tớ là Thương Ánh Nguyệt."

" Ch..chào cậu."

Phải nói nụ cười của Thương Ánh Nguyệt vô cùng chói mắt, khiến nam sinh trong lớp đều điêu đứng, cô cũng phải ngưỡng mộ nhìn cô ta chẳng khác gì một thiên thần vậy.

" Cậu đã có chỗ ngồi chưa, đến ngồi cùng tớ nhé."

" À được, cảm ơn cậu."

" Không có gì! Chúng ta là bạn học mà, sau này tớ sẽ gọi cậu là Thiển Thiển."

" Được, vậy tớ sẽ gọi cậu là Nguyệt Nguyệt."

Lưu Thiển Thiển rất vui mừng khi có một người bạn như vậy, nhưng đám bạn của Thương Ánh Nguyệt ngồi bàn trên lại không ngừng liếc cô, còn không cho cô một sắc mặt tốt cả.

Lúc chuông reo vào lớp, phía sau có tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt nhìn theo tiếng động, hai thanh niên cùng nhau bước vào tiến đến bàn cuối cùng ngồi xuống, cả lớp bắt đầu bán tán xôn xao. Cô cũng bị vẻ đẹp của hai người mà hút hồn, thanh niên kia thì vui vẻ hoà đồng miệng lúc nào cũng cười tươi, còn người bên cạnh lại nhìn vô cùng lạnh lùng không đoái hoài đến những người xung quanh.

Thương Ánh Nguyệt cũng nhận ra ánh mắt của cô luôn dán chặt đến hai người thì có chút khó chịu, trong lòng thầm chửi cô đúng là đồ nhà quê.

" Chắc cậu không biết hai người đó nhỉ? Cái người luôn cười tươi là Diêu Hạ, còn người bên cạnh là Tạ Quân Hành, hai người chính là thủ khoa của khối đấy. Tạ Quân Hành có chút đặc, rằng cậu ấy bị khiếm thính nên rất ít giao lưu với bạn bè."

" Àh "

Lưu Thiển Thiển nghe hai từ thủ khoa thì có chút kinh ngạc, người đến từ tỉnh lẻ như cô chắc không trụ được bao lâu đâu, việc học nặng càng thêm nặng, nhưng cô lại có chút quen thuộc với cái tên Tạ Quân Hành này, giống như cái tên này đã nghe ở đâu rồi. Một lúc sau, thầy chủ nhiệm bước vào sinh hoạt đầu giờ, lớp trưởng sẽ bầu cho Diêu Hạ, còn lớp phó thì bầu cho Tạ Quân Hành vì hai người có số điểm lớn nhất. Còn lớp phó văn thể mỹ là Thương Ánh Nguyệt.

Cả lớp bắt đầu bốc thăm sắp xếp chỗ ngồi, không ngờ cô lại được ngồi cùng với Tạ Quân Hành, Thương Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm con số trong tay cô, cô biết ý và không muốn mất đi người bạn đầu tiên nên muốn đổi cho cô ta, lúc này cô ta mới mỉm cười với cô nhận lấy. Tạ Quân Hành nhìn thấy mọi hành động của hai người nhưng chẳng nói một câu.

Lưu Thiển Thiển nhìn theo số mà đi đến chỗ ngồi, bên cạnh có cô bạn đeo kính, nhìn vào chẳng khác gì mọt sách cả. Cô ngồi xuống mỉm cười chào hỏi.

" Chào cậu, tớ tên là Lưu Thiển Thiển."

" Chào, tớ tên Liễu Hân."

" Sau này mong cậu chỉ giáo nhiều hơn."

" Tớ không giỏi như cậu nghĩ đâu, khi nãy cậu đừng để ý đến lời bọn họ nói."

" Tớ biết rồi."

Thương Ánh Nguyệt vui mừng di chuyển đồ của mình thì thầy Lâm đã kêu cô ta di chuyển đến chỗ khác ngồi khiến cô đơ người, nụ cười cũng tắc hẳn. Diêu Hạ nhìn cô ta rồi cười mỉm, nói vài câu.

" Chỗ này là của mình, cậu ấy không thích ngồi cùng người lạ."

" T...tớ cũng vậy."

Thương Ánh Nguyệt kìm nén cơn giận của mình di chuyển đến chỗ khác, khi nãy chuyển chỗ Diêu Hạ đã nói với thầy Lâm trước rằng chỗ hai người vẫn sẽ để như vậy, hiểu được tình huống đặc thù của Tạ Quân Hành thì đồng ý ngay, xém xíu ông đã quên mất Tạ phu nhân đã có nói trước về vấn đề này nên mới cho Thương Ánh Nguyệt kia chuyển đến chỗ khác.

Những tiết học bắt đầu, Lưu Thiển Thiển vô cùng tập trung cao độ, cách dạy ở đây tương đối khác nên có những chỗ cô cũng chẳng hiểu mấy, cô nghĩ đợi ra chơi nhất định sẽ đến thư viện tìm những cuốn sách bài tập về nhà để luyện.

Trải qua nhiều tiết học, cô mệt mỏi nằm xuống mặt bàn, Liễu Hân bên cạnh nhìn cô rồi cười. Cô đang muốn nhắm mắt thì Thương Ánh Nguyệt đi đến bàn hai người.

" Thiển Thiển chúng ta cùng đi ăn trưa nào?"

" Ừm, đợi tớ một lát. Hân Hân cậu đi chung luôn không?"

" Không đâu, tớ muốn làm thêm bài."

" Đi thôi."

Lưu Thiển Thiển cảm thấy rất lạ, hình như Liễu Hân không thích Thương Ánh Nguyệt. Cô ta đi đến đâu đều được mọi người chú ý đến, bọn họ bắt đầu thảo luận, cô còn nghe được bọn họ đang nói xấu cô, nói cô chẳng khác gì một con hầu đi theo chủ nhân của mình. Nhìn dáng vẻ của cô ta rồi nhìn lại mình, cô thầm thở dài, bọn họ nói chẳng sai chút nào. Thương Ánh Nguyệt nhìn là biết một người sinh ra trong quyền quý, là một tiểu thư được nuông chiều.

Lưu Thiển Thiển đang đứng đợi xếp hàng lấy cơm, đột nhiên phía sau lưng cô ngửi được mùi bạc hà vô cùng dễ chịu, lúc quay lại thì hơi bất ngờ người đứng sau mình lạ Tạ Quân Hành. Cậu nhận ra có người nhìn mình thì cũng cúi đầu xuống, cả hai chạm mắt nhau. Thương Ánh Nguyệt lúc quay xuống thì thấy cảnh này, trong lòng ghen tức đi đến bên cạnh kéo mạnh tay cô, còn siết chặt cánh tay cô như muốn ghim móng tay vào da thịt của cô.

" Thiển Thiển đến lượt chúng ta rồi."

" À."

Lưu Thiển Thiển nhìn vẻ mặt của cô ta có hơi khó hiểu muốn nhắc nhở rằng đừng siết chặt như vậy, nhưng chẳng thể mở lời được. Thương Ánh Nguyệt lấy đồ ăn, xong còn bảo cô cầm phần giúp mình, cô lúc này cũng chẳng nghĩ gì mà làm theo. Cô cho rằng đó là sự giúp đỡ bạn bè bình thường mà thôi, đám bạn đi cùng cô ta thì âm thầm cười nhạo.

Đi đến một gốc ngồi, cô bận bịu thưởng thức đồ ăn ngon, Thương Ánh Nguyệt thì nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến cảnh lúc nãy cô ta không thể nào nuốt trôi được.

" Thiển Thiển, cậu thấy bạn học Tạ như thế nào?"

" Ý cậu là Tạ Quân Hành sao?"

" Ừm."

" Tớ cũng không biết. Tớ chưa tiếp xúc với cậu ta nhiều."

" Cho cậu biết một bí mật của tớ, tớ thích Tạ Quân Hành."

" Thật sao?"

" Người ngoài nhìn vào cũng dễ nhận ra."

" Với lại nhìn hai người rất hợp với nhau."

" Một cặp tiên đồng ngọc nữ, tớ ủng hộ hai người bên nhau."

Ba người đám bạn của Thương Ánh Nguyệt cũng tiếp nói về vấn đề này, cô lại có cảm giác rằng bọn họ có vẻ như đang nhắc nhở cô thì phải.

Chắc do cô nghĩ nhiều rồi, cô không nên nghĩ cho bạn bè như thế.

" Thiển Thiển chúng ta là bạn bè, cậu sẽ giúp tớ chứ!"

" Đương nhiên rồi."

Thương Ánh Nguyệt vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô. Mỉm cười toả nắng khiến mấy nam sinh bên cạnh si mê, có người nhịn không được mà đi đến xin phương thức liên lạc. Cô ta nói khéo để từ chối nhưng vẫn được lòng mọi người, chỉ cười nhạo cái người không biết tự lượng sức kia.