Bước Đến Bên Anh

Chương 8: Tủi Thân



Tạ Quân Hành đi từ phóng máy đi ra lại vô tình gặp Lưu Thiển Thiển cùng với Sở Mạnh đi cùng nhau, cô luôn trốn tránh ánh nhìn của mọi người nên không dám ngước lên, đợi đến lớp mới chạy nhanh vào chỗ ngồi. Sở Mạnh đưa cô đến lớp cô cũng quay người rời đi, lúc đi ngang Tạ Quân Hành, cả hai liếc mắt nhìn đối phương một chút.

" Đây là lí do cậu bỏ đi sao?"

" Ừm."

" Vậy còn cứng miệng bảo không thích."

" Liên quan đến cậu sao?"

" Đồ máu lạnh."

Diêu Hạ không muốn nói với cậu nữa nên tiếp tục làm bài tập, Tạ Quân Hành ngồi vào chỗ đưa mắt nhìn cô đang nói chuyện với Liễu Hân. Nhìn thấy nụ cười của cô làm cậu nhớ nụ cười lúc cô còn bé, nụ cười ấy làm cho trái tim cậu đập loạn nhịp.

Lưu Thiển Thiển cùng với Liễu Hân nói về tin tức trên diễn đàn, cô chỉ mới chuyển đến đây còn chưa được một tuần đã xảy ra nhiều chuyện với cô rồi. Cô chỉ muốn yên ổn học tập cho hết năm cấp 3 e rằng không được rồi. Liễu Hân lúc này mới chú ý ánh mắt của Tạ Quân Hành, cô ấy kéo cô lại rồi nói nhỏ.

" Tạ Quân Hành đang nhìn cậu đấy!"

Lưu Thiển Thiển hiếu kì cũng quay lại nhìn, hai ánh mắt chạm nhau, trong lòng có chút khẩn trương tay nắm chặt bút, Diêu Hạ bên cạnh nhìn cậu có chút buồn cười nhưng vẫn cố nhịn. Cô không cảm thấy kì lạ, chắc cậu đang nhìn gì đó chứ không phải nhìn cô đâu.

" Chắc không đâu. Chúng ta mau làm bài đi."

" Ừm."

" Câu này cậu giải như thế nào?"

"..."

Diêu Hạ muốn trêu chọc, cậu quay lại nhìn cậu ta liền trở lại nghiêm túc làm bài. Đúng lúc này Thương Ánh Nguyệt đi vào, nhìn thấy cô vẫn tích cực làm bài như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ta lại không can tâm.

Đến lúc tan học, Thương Ánh Nguyệt không cho cô có cơ hội từ chối liền kéo cô cùng đám bạn của mình đến điểm hẹn đi chơi. Bọn họ kéo nhau vào khu thương mại để mua sắm, mục đích của Thương Ánh Nguyệt để cho cô biết vị trí của bản thân thấp đến đâu và không có xứng tầm với bọn họ.

Lần đầu Lưu Thiển Thiển nhìn thấy những món đồ trang sức mĩ phẩm đắt tiền, cô chỉ dám sờ rồi nhìn giá trị trên đó cô liền bất ngờ lẩm nhẩm con số.

" Thiển Thiển cậu thích cái này sao?"

" Không có, tớ không thích cái này."

" Nếu cô ta thích chưa chắc đã có tiền mua đâu."

" Không chừng món đồ ở đây còn nhiều hơn tiền ăn vặt của cô ta nữa đấy."

" Nè cẩn thận một chút, coi chừng vỡ thì không có tiền đền đâu."

" Không hiểu sao Nguyệt Nguyệt lại dẫn cô ta theo làm gì không biết."

" Các cậu không nên nói cậu ấy như vậy."

" Tớ không sao?"

Lưu Thiển Thiển buồn tủi đứng một bên, trong lòng Thương Ánh Nguyệt vô cùng sướng khi nghe cô bị người khác dẫm đạp nhưng bề ngoài vẫn diễn một màn kịch, bản thân đóng vai người tốt bảo vệ bạn của mình.

" Nguyệt Nguyệt chúng ta đi xem mẫu kia đi."

" À bạn học Lưu cậu cầm giúp bọn tớ nhé, yên tâm bọn tớ sẽ trả tiền cậu nhé."

" Ây da cẩn thận đấy! Trong đó đều là đồ đắt tiền cậu không đền nổi đâu."

Không đợi Lưu Thiển Thiển nói bọn họ liền để đồ vào tay cô rồi kéo Thương Ánh Nguyệt đi. Cô mặc dù không muốn nhưng vẫn cầm giúp bọn họ đến cửa hàng này rồi đến cửa hàng khác, mấy túi đồ càng lúc càng nhiều khiến tay cô nhức mỏi muốn kêu bọn họ giúp đỡ nhưng bọn họ cố tình đi xa hơn hại cô phải chạy theo.

Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, bọn họ mới từng người lấy lại túi đồ của mình. Còn có một người trong đó nhét tiền vào tay cô, nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ.

" Đây là tiền công của cậu, cậu xem còn nhiều hơn tiền vặt của mẹ cậu cho đấy!"

" Chắc đây là lần đầu cậu nhìn thấy nhiều tiền thế này đúng không?"

" Các cậu đừng quá đáng như vậy! Thiển Thiển sẽ đau lòng lắm đấy. Thiển Thiển đây là đồ tớ tặng cậu, cậu cầm lấy đi đừng ngại."

" Nguyệt Nguyệt cái đấy mắc lắm đấy."

" Sướng nhất cậu rồi bạn học Lưu, có người bạn giàu có như vậy!"

Lưu Thiển Thiển không thể nhịn nổi nữa liền trả lại đồ của Thương Ánh Nguyệt rồi chạy đi. Cô ta nhìn cô rồi nhếch miệng, khi quay người lại, trở mặt biến thành cô nương trong sáng làm vẻ mặt đau lòng và còn trách cứ đám bạn của mình.

" Nguyệt Nguyệt cậu ngây thơ quá đấy! Rõ ràng cô ta không xứng làm bạn với cậu đâu."

" Mấy đứa từ tỉnh lẻ lên đây thế nào cũng có những tính xấu, ăn cắp vặt cậu phải cẩn thận đấy."

" Tớ luôn tin tưởng cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu!"

Lưu Thiển Thiển vừa chạy vừa khóc, cô luôn nghĩ khi đến thành phố, học ở ngôi trường mới sẽ có nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với cô. Nhưng không ngờ hiện thực lại thế này, cuộc sống thành của biết bao người mơ ước lại không tốt đẹp như trong mơ, mọi thứ luôn tàn nhẫn và bắt ta phải chịu đựng.

Lưu Thiển Thiển vì chạy nhanh nên không chú đã va phải người, cô vừa khóc vừa nói lời xin lỗi. Thấy đối phương không nói câu nào, cô từ từ ngước lên.

" Tạ Quân Hành, xin lỗi cậu!"

Tạ Quân Hành không nói gì mà đưa khăn giấy cho cô, cô hiểu ý và cầm lấy không quên cảm ơn cậu một tiếng.

" Cậu..."

" Tạm biệt cậu, tớ về trước đây!"

Tạ Quân Hành đi theo sau lưng cô, nhìn bóng lưng cô đơn của cô, cậu không đành lòng nên đã bước nhanh hơn sánh vai đi cùng cô. Cô nhìn thấy cậu hiếu kì tò mò hỏi.

" Cậu không về sao?"

" Cùng đường!"

" À làm tớ tưởng...không có gì đâu!"

Lưu Thiển Thiển lén nhìn gương mặt của cậu, từ gốc nghiên này cậu rất tuấn tú, cô liếc nhìn đến tai của cậu bên trong còn cả máy trợ thính, cô cảm thấy có chút đau lòng. Cô càng tò mò hơn điều gì đã khiến cậu phải bị thế này. Tự nhận ra suy nghĩ mình không bình thường, nếu cô hỏi không chừng lại chạm đến nỗi đau của cậu.

Cả hai sánh vai cùng bước đi, trên đường có quầy xiên bẩn đang bán, mùi thơm đồ khiến bụng cô đình công rêu hò. Cô đi đến nhìn chằm chằm vào mấy xiên bẩn rồi nuốt nước bọt, Tạ Quân Hành đi đến bên cạnh đưa tay trả tiền cho ông chủ và cầm lấy xiên bẩn.

" Cho cậu."

" Hả! Tớ không ăn đâu cậu ăn đi."

" Cậu đói rồi, mau ăn đi."

" Thế lần sau tớ sẽ bao lại cậu."

" Ừm."

Thấy Lưu Thiển Thiển ăn ngon như vậy, cậu còn mua thêm mấy xiên cho cô. Cả hai vừa ăn vừa đi, cô không ngừng khen ngợi món ăn này. Đến lúc ăn xong, cô nhìn những cây xiên mình ăn có chút xấu hổ nhìn cậu, không nghĩ bản thân lại ăn nhiều đến thế. Đợi không để ý liền đem bỏ mấy cái xiên đó vào thùng rác bên đường. Cả hai đi được một lúc cũng chia nhau ra chỗ ngã ba, cô tạm biệt cậu rồi chạy nhanh về nhà. Tạ Quân Hành nhìn bóng lưng cô cho đến khi không thấy người mới quay người đi về.