Bước Qua Đời Nhau

Chương 16



Người tình một thời ôm ấp yêu thương hóa ra vì tư thù mà đến. Khánh bẽ bàng cười cho câu: Quả báo không chừa một ai. Tất cả bi ai hôm nay đều là cái giá phải trả cho tiếng cười quá lớn ở hôm qua.

Nợ đời trót vay nên phải trả!

"Từ giờ...chúng ta không ai nợ ai. Tài khoản trong chiếc thẻ đó tôi để lại hết cho cô. Bỏ cái thai oan nghiệt đó đi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Khánh lê đôi chân đưa thân thể rệu rã trở về phòng Hồi sức - Cấp cứu.

Tại đây, anh ta nhận cùng lúc ba tin.

"Giám đốc, tất cả nguồn tin đã phong kín. Nhưng giá cổ phiếu vẫn chưa ngừng giảm."

"Anh Khánh, chị Minh nộp đơn xin thôi việc. Hiện đang ở sân bay. Chị ấy sẽ xuất ngoại trên chuyến bay lúc 8 giờ."

Khánh đưa tay nhìn giờ. Mới có 7 giờ 30. Anh ta phải giữ vợ, giữ con, giữ chân ái của đời mình. Khánh toan chạy kẻo lỡ giờ.

Liền đó cửa phòng cấp cứu mở: "Anh là người nhà hai bác Trần Thành và Diệu Ly phải không?'

"Là tôi! Xin hỏi...ba mẹ tôi..." Khánh lo sợ lạc cả giọng.

"Bác trai tỉnh rồi! Bác cần gặp anh!"

Nhận tin ba tỉnh vào lúc này, Khánh không biết nên cười hay khóc? Vợ con anh ta, họ đang rời bỏ đi! Anh ta đau lòng bất lực ngửa mặt khóc trong vô vọng: "Ngọc Minh, anh xin em đừng rời bỏ anh!"

Không một tiếng đáp trả từ hư không. Chỉ có tiếng cô y tá hối thúc: "Nhanh lên anh gì ơi!"

Trần Khánh đưa tay quẹt khô hàng nước mắt lầm lũi theo cô y tá vào bên trong.

"Khánh...tình hình...Công ty như thế nào?" Ba anh ta ánh mắt còn lệch lạc nhưng không yên tâm về sản nghiệp mấy đời nhà họ Trần để lại.

Để trấn an người bệnh, Khánh buộc lòng phải nói dối: "Vẫn ổn ba à! Ba yên tâm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho khỏe. Mọi việc đã có con."

Môi ba anh ta khẽ động nụ cười. Một giây sau, ông ta mắt mở to, miệng ú ớ vì trót nghe câu nói của kẻ không mời mà đến: "Ổn cái gì mà ổn. Cổ phiếu tuột không phanh, nó sắp phá sản rồi!"

Tít...tít...tít...

Chuỗi âm thanh báo động phát ra từ chiếc máy Monitor theo dõi bệnh nhân vang lên khiến đội ngũ bác sĩ, y tá trực phòng Hồi sức - Cấp cứu toát mồ hôi hột cứu người.

"Mời người nhà ra cho!"

Trần Khánh bị lùa ra ngoài cùng với người tình. Anh ta chưa hết bàng hoàng thì nghe phía sau tiếng cô y tá thông báo:

"Bác sĩ, các chỉ số sống đều giảm!"

Vị bác sĩ vừa cứu bệnh nhân vừa nói to với nhân viên cấp dưới: "Máy sốc điện!"

Một khắc hỗn loạn này đối với Trần Khánh là cả một kiếp người dài đăng đẳng. Đau khổ một giờ bào mòn một đời người. Anh ta đang đứng chợt ngã khuỵu xuống nền.

"Anh à!" Người tình Khánh la thất thanh: "Bác sĩ, cứu người!"

Trong mơ hồ, Trần Khánh có cảm giác mình được ai đó khênh đi trong tiếng khóc thảm thương của người đàn bà đã phá tan tất cả những gì quý báu thuộc về anh ta.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Sau đó anh ta chìm vào mê mang. Anh ta mơ một giấc mơ...

Anh ta thấy Ngọc Minh bước đi trên cầu thang lên chiếc Vietnam Airlines bay chuyến quốc tế. Anh ta đuổi theo, vừa chạy vừa với tay ngoắc gọi người và không ngừng gào khóc: "Em ơi, anh biết lỗi rồi! Anh sai rồi! Em hãy tha thứ cho anh! Hãy trở về bên anh! Đừng bỏ anh!"

Nhưng Ngọc Minh như áng mây. Theo cơn gió bay về vùng trời bình yên ấm áp. Cô không hề đoái hoài đến tiếng gọi xé lòng của anh ta. Cũng không hề ngoái cổ một lần nhìn lại phía sau xem anh ta ngã quỵ, khóc thương như thế nào? Cô bỏ mặc anh, bỏ mặc gã chồng phụ nghĩa tào khang. Đã nuôi vợ bé còn công khai trước mặt chính thất một cách trắng trợn. Một người chồng như vậy cô khinh. Cô không thèm nhìn lại cũng đúng!

Đáng đời anh ta lắm! Đáng đời kẻ lắm tiền quen ảo mộng: Có tiền là có quyền! Quyền được sài tiền theo nhu cầu mình thích.

"Tiền tôi vất vả kiếm được. Tôi muốn làm gì tôi làm. Lăn lộn thể xác ngoài xã hội cũng phải cho nó hưởng được chút sướng khi chủ nhân của nó có thừa tiền." Đó là những lời Khánh hay nói với vợ khi cô càm ràm anh chuyện vào quán bar, vũ trường nhảy nhót, ôm ấp mấy em có ba vòng bốc khói.

Những lần đó, Ngọc Minh chỉ nói với anh ta hai câu: "Anh đã nói vậy thì tùy. Sau này đến một lúc nào đó đừng trách ngược sao tôi lướt qua anh không thèm nhìn."

Giờ này, cô đã minh chứng cho những lời mình đã nói. Cô đã đi rồi! Đi mất tiêu rồi! Oái oăm thay, cô không phải lướt qua anh ta mà cô không thèm lướt. Cô thừa cơ hội anh ta bị ngán chân mà bỏ đi. Cô không thèm cho anh ta thấy bóng cô ra đi như thế nào?

Đau! Trần Khánh đau không thể tả! Đau đến tê tâm liệt phế. Đã đau như thế này rồi anh ta không muốn tỉnh nữa. Tỉnh để làm gì khi bên cạnh không còn ai để đi về. Phát triển gia sản để làm gì khi không còn con cái nối dõi? Bỏ hết! Anh ta buông tay nhắm mắt ngủ cho qua một đời.

Nhưng có lẽ nợ trần anh ta trả chưa hết. Nên trong mơ hồ anh ta loáng thoáng nghe tiếng gọi: "Trần Khánh! Mau tỉnh lại đi con! Tỉnh lại đừng bỏ mẹ!"