Bước Qua Đời Nhau

Chương 45



Mặt trời dần ngã về tây, nắng nóng vẫn chưa hề hạ nhiệt. Ở phía sau, Ngọc Minh nghe tiếng con khóc lặng. Lòng cô như ai đó vừa đổ một chảo dầu sôi. Cô lớn tiếng cầu xin: “Tôi xin bà! Trả thằng bé lại cho tôi! Mẹ con tôi không có lỗi gì với bà cả! Bà làm ơn trả con lại cho tôi!”

Mặc người mẹ trẻ đau lòng khóc đòi con, người ở phía trước vẫn không hề động lòng. Bà ta ôm chặt đứa bé trong tay, vừa chạy vừa cười. Những tràng cười ghê rợn.

Bà ta cười bao nhiêu thì thằng bé sợ khóc thét bấy nhiêu khiến lòng Ngọc Minh càng đau đớn. Cô gắn sức gia tăng sức mạnh xuống bàn chân. Vừa chạy vừa tiếp tục van lơn: “Xin bà, bà trả đứa bé lại cho tôi!”

Bóng lưng người phía trước vẫn lạnh lùng. Nhưng bất chợt bà ta nghiêng đầu chửi cô: “Đồ cọp cái! Mày đừng mơ cướp con tao!”

Trong đầu Ngọc Minh liền vỡ òa một lí do: Người đàn bà đó đang hoang tưởng Dennis là con bà ta!

Nỗi lo trong lòng cô theo đó nhân lên gấp vạn lần.

Chỉ còn ba mét nữa thôi, Ngọc Minh có thể chạm vào vạt áo bà ta. Vậy mà, bà ta bất ngờ rẽ vào một cung đường hẻm. Bà ta có vẻ rất sành các lối đi nên liên tục đổi hướng. Ngọc Minh phải cố hết sức mới không để mất dấu bóng người đàn bà.

Bà ta đang tìm cách lẩn trốn. Nhưng phía sau người đàn bà độc ác cứ mãi bám riết đuổi theo. Bà ta lại ngoái đầu chửi: “Con hổ đói Kim Liên kia! Mày đừng mơ bắt bảo bối của tao! Có chớt mẹ con tao cùng chớt!” Bà ta cười mà như khóc.

“Tôi không phải con hổ đói Kim Liên. Tôi là Ngọc Minh, mẹ của đứa nhỏ. Thằng bé là con tôi! Bà làm ơn trả nó lại cho tôi!”

“Không đời nào!” Bà ta cười đắc thắng lên một chiếc phân khối lớn đã nổ máy đợi sẵn.

“Đi!”

Mọi việc diễn biến nhanh trong nháy mắt. Nhanh đến mức, Ngọc Minh dù cố làm cú bổ nhào vẫn không sao với tới được vạt áo của bà ta. Cơ thể cô đổ mạnh xuống mặt đất. Ruột gan phèo phổi đau như vỡ nát. Cô chết sững, chỉ biết giương mắt nhìn bé con bị người ta đưa đi ngay trước mặt mình.

“Dennisssss!” Ngọc Minh lồm cồm bò dậy, khập khiễng đi theo hướng chiếc xe vừa lao qua.

Sức người đàn bà sao bì kịp sức một chiếc xe. Nó dần mất hút trong con hẻm nhỏ chỉ còn vọng lại tiếng gầm rú của động cơ phá nát không gian tĩnh lặng.

Không để mất dấu con. Ngọc Minh lại chạy theo hướng tiếng xe. Cô khóc không còn ra tiếng nữa. Chỉ có nước mắt đua nhau chảy dài trên đôi má nhợt nhạt của một người sắp kiệt sức. Sự bất lực dường như xé nát cả tâm can.

Tại một ngã ba.

Ngọc Minh không biết chiếc xe đi về ngã nào?Cô khuỵu gối quỳ luôn xuống giữa ngã ba nhắm mắt, ngửa mặt cầu trời xót thương chỉ giúp cô một phương hướng.

Cao xanh quá xa nên lòng thành một người nhỏ bé như cô sao có thể chạm đến!

Cô quay ngược cầu xin đồng loại: “Xin bà hãy trả con cho tôi!”

Lòng người quá sâu, tham sân si nên ai mà nghe cô?

Ngọc Minh đau, sức trong người dường như rút kiệt. Cô nằm quật luôn xuống lòng đường. Cứ như thế này mà đi qua một đời người cũng tốt. Nhưng nghĩ đến Dennis. Con trai bé bỏng chịu nhiều bất hạnh của cô. Cô lại kiên cường chống tay ngồi lên.

Từ xa, người đàn ông trên chiếc Ford đã thấy bóng cô gái anh cần tìm. Anh giục tài xế: “Nhanh nữa lên!”

Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes dừng lại ngã ba chắn mất tầm nhìn người trong chiếc Ford.

Khi chiếc Mercedes lướt qua, anh không còn thấy người con gái ngồi giữa lòng đường nữa. Anh đập mạnh lên kính chắn gió, ra lệnh cho anh tài: “Đuổi theo!”

Mà lúc này, tại một đầu cầu.

Cách đó không xa, lực lượng cảnh sát đang dàn một cảnh tai nạn xe. Các vật cản chốt chặn bít kín lối xuống một đầu cầu được bố trí. Cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ tuýt còi phân luồng dòng xe.

Chiếc phân khối lớn chợt dừng lại khoảng cách hai phần ba cầu. Người cầm lái nói với người ở sau: “Mẹ! Phía trước có cảnh sát!”

“Quay lại!”

Giờ cũng chỉ còn có con đường đó.

“Con biết rồi! Mẹ ôm chặt vào!”

Chiếc phân khối lớn đổi hướng chạy về lối cũ. Nhưng có lẽ, đường về của nó đã hết nên chạy chẳng bao lâu nó đã phanh gấp.

Két…

Tiếng phanh xe chói tai làm người đàn bà phía sau giật mình. Đứa nhỏ trong lòng bà ta lại khóc lặng.

“Sao vậy?”

Bà ta hỏi đi hỏi lại ba bốn lần nhưng người ở phía trước vẫn không trả lời, mắt mãi nhìn về một hướng. Bà ta nghi ngờ nhìn lên.

Thì ra…xe bà ta bị một chiếc Mercedes chặn đầu.

Người ngồi trên chiếc ô tô sang chảnh đó cũng lần lượt xuống xe.

Ngoc Minh không dám kích động người đàn bà điên. Cô lau nước mắt, quỳ rạp xuống trước mặt bà ta: “Xin bà hãy trả bé lại cho tôi! Tôi cầu xin bà!”

Bà ta cười. Cười luôn một tràng dài.

Tiếng cười thật man rợ làm Ngọc Minh đau nhứt cả tai. Mà Trần Khánh và mẹ anh ta cũng phải đưa hai tay lên cứu vãn màng nhĩ.

Vậy mà…đứa bé trong lòng bà ta lại lặng im.