Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 13: Được cứu rồi



Ngước mặt lên nhìn thì thật là một chị gái xin đẹp và đẹp người vừa đẹp nết vì không chửi bới tôi, tôi vội lắc đầu nói:

- Tôi…tôi không sao…tôi xin lỗi, tôi không cố ý, đụng vào chị làm ơn có thể thả tôi đi được không?

Vừa rung vừa sợ tôi nói, chị gái này có vẻ tốt bụng đã hỏi tôi:

- Cô bị sao vậy? Có cần tôi giúp gì không? Tôi sẽ giúp cô.

Giờ nghe có người giúp tôi rất mừng, giống như rơi xuống biển mà ôm được cái phao cứu hộ vậy đó, tôi mừng rỡ noi:

- Chị…chị có thể giúp tôi sao?

Chị đẹp nghe tôi hỏi nên nói:

- Được rồi, giờ tôi chở cô đến 1 nơi nào đó chúng ta nói chuyện nha!

Tôi mừng quá nên gật đầu đồng ý, chị ấy chở tôi đến một quán trà sữa để nói chuyện, chị gái xinh đẹp thấy tôi còn sợ nên lên tiếng giới thiệu bản thân:

- Tôi tên Lý Tuệ Nhi 20 tuổi, còn cô tên gì nhà ở đâu và tôi giúp gì được cho cô không?

Tôi còn sợ nên lí nhí trả lời:

- Em tên Nguyễn Khả Hân, em 19 tuổi hiện tại em đã nghĩ học, vì ba mất sớm mẹ em… mẹ em thì..hic hic…

Chị Tuệ Nhi thấy tôi khóc nên an ủi:

- Em đừng khóc, có gì từ từ chúng ta nói chuyện được không? Em bình tĩnh lại nha!

Tôi bình tĩnh được một chút rồi bắt đầu kể:

- Gia đình em ở dưới quê ba mẹ em có một vựa bán trái cây, tưởng đâu hạnh phúc nhưng khi em lên 14 tuổi mẹ em có người đàn ông khác, ba em không nhưng tha thứ mà còn bỏ qua lỗi lầm ai ngờ khi sinh Nhật 15 tuổi của em thì bà ấy lấy toàn bộ tài sản ba em có được rồi bán theo người đàn ông kia, ba em...ba em...

Tôi nghẹ ngào kể không nên lời, chị Tuệ Nhi cầm tay tôi nói:

- Em bình tĩnh, kể tiếp chị nghe.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp:

- Ba em vì tức quá đã lên cơn đột quỵ và chết trên tay em hic...hic...người mẹ đó bỏ đi không đoái hoài gì tới em, em ở với chú Ut được một thời gian thì bà ấy về dành nuôi em, ban đầu em nghĩ bà ấy thương em ai dè, bà ấy muốn bán em đi cho một ông già người Đài Loan, em vô tình nghe được và chạy trốn, trốn được hơn một năm nay thì hôm nay bà ấy đến bắt em nữa....hu...hu...

Lúc này tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi khóc không kìm được nước mắt, chị Tuệ Nhi không kìm được cũng khóc theo, tôi bình tĩnh một chút rồi nói tiếp:

- Hôm qua em bị bắt đến sáng nay em chạy thoát định về lại nhà trọ gom đồ bỏ trốn thì người của bà ta đuổi theo, em chạy thoát được quá quýnh lên em đâm vào chị... em xin lỗi.

Chị Tuệ Nhi không trách mà còn thông cảm cho tôi và chị ấy nói:

- Như vầy đi, hiện tại cưng không có nhà để về vậy đến nhà chị ở đi, chị sẽ nói với ba mẹ cho cưng ở nhà chị làm việc ở đó sẽ không ai dám kéo đến bắt cưng nữa được không?

Tôi hơi ngại nên nói: "Có được không? Em sợ phiền gia đình chị"

- Không sao, vậy hé giờ chị chở cưng về nhà chị.

- Em cám ơn chị rất nhiều ạ.

Tôi mừng quá tôi được cứu rồi, nhưng nhà mà chị Tuệ Nhi nói ngoài sức tưởng tượng của tôi, lúc thấy chỉ chạy xe tay ga tôi nghĩ nhà chị nói chắc là một nhà giàu nào đó.

Nhưng không vừa đến cổng nhà tôi muốn xỉu, nó to mà bự kinh khủng còn nhà mà chị Tuệ Nhi nói là một cái biệt thự cực khủng, giờ tôi hiểu vì sao chị Tuệ Nhi nói mẹ tôi sẽ không dám làm gì.

Đúng vì khu vực này muốn đi vào phải có vé là người ở đây mới được đi vào mẹ tôi làm gì có thể đến được đây.

Vào nhà chị Tuệ Nhiên tôi thấy có một người đàn ông trung niên đang đọc báo, một người phụ nữ sang trọng đang gọt trái cây và một chị gái xinh đẹp như chị Tuệ Nhi đang ngồi ở phòng khách.

Vừa bước vào chị Tuệ Nhi đã lên tiếng:

- Thưa ba mẹ con mới về, chị ba em mới về.

Người phụ nữ dịu dàng nói:

- Con gái cưng hôm nay về sớm vậy con? Không phải con con giờ học à?

Tôi nhìn thấy mà ước mình có một người mẹ như thế, chị Tuệ Nhi cười quay qua vừa nói vừa chỉ tôi:

- Con còn học tiếng Anh nữa mà trên đường con gặp bé Khả Hân tội nghiệp quá nên con chở về đây luôn.

Mọi người theo hướng tay chỉ của chị Tuệ Nhi nhìn tôi, đứng im nãy giờ lúc này tôi cúi đầu chào:

- Con xin chào hai bác xinh chào chị của chị Tuệ Nhi ạ.

Mọi người mỉm cười và tiếp tục nghe chị Tuệ Nhi thuật lại, sao khi nghe câu chuyện của tôi và ý của chị Tuệ Nhi thì ba của chị Tuệ Nhi nói:

- Hoàn cảnh của con thật đáng thương, được rồi từ hôm nay con cứ sống ở đây và làm việc sẽ không ai làm khó được con đâu.

Tôi vui mừng quì xuống cảm ơn mọi người, cảm ơn ông bà chủ mới họ thật tốt, tôi thấy thật sự rất may mắn khi hôm nay gặp được chị Tuệ Nhi và được cả nhà chị cứu giúp.