Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 8: Bắt ngờ được tỏ tình



Sáng hôm đó trở về không hiểu sao không những tôi không bị quản lý trách móc mà còn được nhận tiền lương cao hơn gấp 10 lần so với mọi khi, tôi hỏi thì quản lý nói vì đó là buổi tiệc sang trọng nên tiền lương cũng cao.

Từ lúc đó đến giờ cũng được 1 tháng rồi người đàn ông đó không đến tìm tôi, thật may mắn.

Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình như mọi khi. Tối nay chị Tuyến và anh Minh có mời tôi đi ăn họ bảo hôm nay là sinh Nhật chị Tuyến cũng là sinh Nhật 19 tuổi của tôi, anh chị mời nên tôi không thể vắn mặt. Dù rằng từ lúc ba mất tôi không ăn sinh Nhật nữa vì đó cũng là ngày giỗ của ba.

Tối nay tôi mặt trên người chiếc đầm hoa nhí màu xanh da trời, cổ thuyền có nhắn eo và tay lở, chiếc đầm này bấm bụng lắm tôi mới dám mua vì đi làm ít khi nào đi chơi nên tôi toàn chọn mặt áo phong quần jean cho tiện.

Hôm nay đi sinh Nhật không thể qua loa được, với chị Tuyến kêu tôi mặt đẹp một chút.

(Đầm tôi mặt đi sinh Nhật)

Chúng tôi đến ăn ở một nhà hàng ở trong thành phố cách nhà trọ tôi ở khoảng 30 phút, tôi lần đầu tiên đi vào nhà hàng nên mọi thứ thật lạ lẫm.

Tôi ngoài đi làm ra thì cũng không tiếp xúc nhiều với ai nên tôi chỉ có hai người bạn là anh Minh và chị Tuyến, họ cũng rất tốt với tôi nên tôi thật lòng xem họ là anh chị của mình.

Sao khi ăn tối và thổi nến bánh sinh Nhật xong chị Tuyến đứng lên và bịt mắt tôi lại nói là có bắt ngờ cho tôi.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị bịt mắt rồi, đến khi mở mắt ra thì tôi thấy anh Minh đứng trước mặt tôi, tay cầm một bó hoa hồng đưa cho tôi và nói:

- Khả Hân từ lúc anh gặp em anh đã để ý đến em rồi, nụ cười ngọt ngào tính cách dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ anh mỗi ngày đều nhớ đến em, ban đầu chỉ là cảm giác thích thôi, nhưng mà càng lúc anh nhận ra anh yêu em mất rồi, em nhận lời làm bạn gái anh nha?

Tôi ngớ người chưa từng nghĩ anh Minh thích tôi, tôi đối với anh như là một người em gái đối với anh trai thôi.

Mọi người xung quanh đều vỗ tay và đợi tôi trả lời, tôi vừa ngại vừa lùi lại một bước và cắt tiếng:

- Em xin lỗi, thật ra em...

- Em đang làm gì ở đây?

Tôi còn chưa nói hết câu thì một giọng nói lạnh lẽo phía sau tôi cắt lên. Quay lại thì không ai khác chính là người đàn ông đó, tôi chưa kịp trả lời thì anh Minh lên tiếng:

- Anh là ai? Liên quan gì tới anh?

Lý Thế Bảo bước đến tay tự nhiên để lên eo tôi và trả lời:

- Tôi là ai? Anh hỏi cô ấy xem?

Sao đó Lý Thế Bảo nói nhỏ vào tay tôi: “Em có muốn tôi nói cho anh ta biết tôi và em đã từng làm gì không?”.

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía tôi, chị Tuyến thấy khôn mặt sợ hãy của tôi nên lên tiếng nói:

- Em đừng sợ có anh chị ở đây, cưng cứ nói đi đừng sợ.

Tôi rung lên không biết nói thế nào thì bàn tay ở eo tôi siết chặt, tôi biết nếu tôi nói không vừa ý anh ta sẽ làm loạn:

- Anh ấy... anh ấy là...

- Là bạn trai của em thì em cứ nói thẳng với họ, làm gì em phải sợ.

Tôi còn chưa nói hết câu đã bị cướp lời, tôi mở to mắt ra nhìn chưa kịp ú ớ gì thì Lý Thế Bảo tiếp tục nói:

- Giờ thì anh hiểu rồi chứ không cần ôm mộng tưởng nữa, chúng tôi đi đây.

Không đợi tôi trả lời đã cầm lấy túi xách của tôi mà bước ra cửa, tôi tức giận né ra và nói:

- Anh đang làm gì vậy? Ai là bạn gái của anh? Anh nói chuyện linh tinh.

- Nếu không là bạn gái của tôi thì là gì? Em ngủ với tôi còn không chịu trách nhiệm với tôi à?

Lý Thế Bảo bá đạo nói, tay nắm lấy tay tôi bước ra bãi giữ xe, tôi cố gắng vụt tay lại nói:

- Anh đưa tôi đi đâu, tôi tự về được tôi có xe.

- Đi đâu à? Đi đến nơi nhắc cho em nhớ tôi là gì của em, xe em tôi kêu người chạy về sao.

Nói xong không cần hỏi ý tôi Lý Thế Bảo trực tiếp mở túi xách của tôi ra lấy chìa khoá và thẩy cho người đàn ông mặt áo đen đang đợi ở xe hơi của anh ta.

Trực tiếp đẩy tôi vào xe khoá cửa xe lại tôi không xuống xe được, tôi biết mình tiêu rồi không chạy được rồi. Lý Thế Bảo nói gì với người áo đen xong đi qua ghế lái, lái xe rời đi.

Tôi sợ hãy khóc nói:

- Anh tha tôi đi, tôi đã nói anh không cần phải chịu trách nhiệm gì với tôi hết cả mà.

- Ai nói tôi chịu trách nhiệm với em? Tôi đã bảo em phải chịu trách nhiệm với tôi mà.

Lý Thế Bảo trả lời xong rồi không nói gì thêm tập trung lái xe, còn tôi sợ quá giờ tôi phải làm sao đây? Khóc lóc cầu xin:

- Tôi xin anh mà, anh buôn tha cho tôi đi có được không?

Lý Thế Bảo lạnh lùng trả lời:

- Buôn tha cho em? Còn lâu.