Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 20: Câu chuyện mà cậu không biết [2]



Nhân sinh có vạn câu hỏi vì sao,An Tuyết chỉ có thể trả lời chắc chắn một câu

Giống như lời mà bạn thân từng hỏi qua cô

"Cậu có còn thích Minh Thiện nữa không?"

"Không đâu!"-Cô khẽ cười khổ,bấu chặt ngón tay mình,siết đến trái tim kiệt quệ để phải nói ra rằng

"Tớ sẽ không thích cậu ấy nữa"

Tình yêu như đoá hoa phù dung,sớm nở tối tàn,chỉ là tình cảm mà An Tuyết dành cho cậu còn thê thảm hơn cả thế

Cậu là ly latte mà hôm ấy cô đã gọi không đường,nhưng cô lại không biết,latte làm gì có đường

Minh Thiện sao có thể nhớ ra cô?

_____

Mùa hè năm 2004,lúc ấy đồ điện tử là một thứ gì đó rất xa xỉ.Tuy nhiên 12 tuổi,Phương An Tuyết đã có cho mình một chiếc di động Motorola đời mới nhất

Cô nhớ mãi cột mốc này không phải có ý khoe khoang, chỉ là hôn nhân gia đình năm ấy có chuyển biến,ba và mẹ ký giấy ly hôn,đem cô và anh trai tách ra,mỗi người một ngã

Anh trai theo mẹ,cô theo ba,nhà cửa chia đôi,tài sản cũng thế

Sau đó vài tháng,mẹ gọi cho cô bảo rằng sẽ đưa anh trai đi nước ngoài sống,ngỏ lời muốn hỏi ý kiến của cô,bảo rằng cô có muốn cùng đi không

Phương An Tuyết cầm di động trên tay,lúc ấy vẫn là chiếc Motorola cũ rít có thể đập đá không bể,nghe giọng mẹ qua di động,cô chợt nhận ra đã 3 tháng rồi không được nhìn mặt mẹ và anh trai rồi

"Con đã nói sẽ không đi mà "

"Tuyết à,mẹ làm giấy tờ đi Mỹ,ra nước ngoài tương lai tươi sáng,hay là con hỏi ba con sang ở cùng mẹ và anh hai luôn được không?"

"Mẹ,con không muốn đi"- Phương An Tuyết thở dài,ngồi trên bàn học lặng lẽ trườn xuống,cô gằn giọng nói:"Nếu con đi rồi,còn ba thì sao,ông ấy không còn ai bên cạnh cả"

Bên đầu dây kia cô có thể nghe tiếng thở dài của mẹ,dù sao lời đã quyết rồi,cô cũng không định thay đổi.Cuốc điện thoại chỉ vỏn vẹn có 10 phút,sau cùng mẹ hẹn cô giờ bay,bảo cô đến tiễn hai người

Tiếng bíp ngắn ngủi vang lên,cả căn phòng chìm vào khoảng lặng không nói nên lời.Giờ đây,An Tuyết mới có thể khóc,nấc lên những tiếng lòng mà bản thân đã cố gượng suốt 10 phút vừa qua

Ngay cả bài hát đang phát đĩa cũng không khiến cô mỉm cười mà hát theo như lần đầu nghe nữa

Mùa hè năm ấy,ở sân bay Tân Sơn Nhất,cô nhớ rất rõ mẹ kéo chiếc vali màu xám mà gia đình cô mua trong kì nghỉ hè ở Nha Trang,cùng với anh hai tiến vào cửa khẩu

Cô cũng nhớ kĩ lời mẹ dặn:"Nếu sau này con cảm thấy khó khăn,không thể tâm sự với ba thì gọi về cho mẹ nhé,tiền điện thoại có hơi đắt,nhưng cũng không phải vấn đề to tát"-Mẹ cô nói,trong tay lại đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng:"Trong đây có khoảng vài trăm triệu,là tiền để ba nuôi dưỡng con,cũng là tiền sinh hoạt của con.Sau này xài hết rồi có thể gọi điện báo với mẹ một tiếng,đừng sợ khó khăn,là con gái mà,đừng để bản thân chịu thiệt thòi nhé"

Giọng mẹ ân cần,dặn đủ mọi thứ,tỉ mỉ từ trang phục đến mùi nước hoa Chanel nồng nàn trên người

Mẹ vẫn luôn là người quý phái như vậy

Nhưng sau này cô không thể gặp nữa

Phương An Tuyết vẫn như cũ,cô chôn chân tại chỗ,không để lộ ra chút biểu tình nào,chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái,cùng với ba vẫy tay chào mẹ,sau đó,ánh mắt lại dời lên người anh trai

Anh của cô,An Vũ,ngày đi ra phi trường mặc chiếc áo thun mà ở nhà cô cũng có một cái y hệt,rõ ràng đã hẹn nhau đến sân bay phải mặc cặp,nhưng cô lại thất hứa,khoác lên mình quần bò áo sơ mi

Cô chỉ đưa mắt nhìn về phía anh,hiếm muộn mỉm cười một cái,nước mắt không hẹn rơi xuống

Cô đã không kìm được

An Vũ đứng từ xa thấy thế,bỏ vali chạy về phía cô,cả hai ôm chầm lấy nhau lần cuối,mùi xả vải comfort vẫn quen thuộc như ngày nào

"Tới đó anh sẽ liên lạc với em"

An Vũ năm đó 22 tuổi,là sinh viên năm tư đại học Bách khoa,ngành khoa học máy tính

Mọi người nói anh là anh trai không biết cười,cũng không biết trêu em gái,là người lãnh đạm kiệm lời giống ba,tính cách như thế,khuôn mặt càng thế

Thế nhưng giờ phút chia ly,anh trai lại làm những điều từ trước đến nay đều không làm với cô,anh xoa đầu,an ủi,lại ôm lấy cô,lần cuối cô ôm anh có lẽ là năm cô học tiểu học

Sau này sẽ không còn những cái ôm có mùi comfort quen thuộc nữa

An Tuyết cố gắng ghi nhớ mùi hương này mãi mãi,có lẽ,vì đây luôn là nơi an toàn nhất của cô,là chiếc ô che nắng,là áo mưa mỗi lần trời mây đen kịt,giăng kín lối về

Nhưng mà sau này,cô phải tự lập,tự mình cầm ô,tự mình về nhà,không còn ai đón cô tan trường,chờ cô dưới cây bàng khi trời mưa tầm tã

Mười năm trước,người ta cứ nghĩ đi đến trời Tây xa xôi giống như tiễn biệt vĩnh hằng không thể trở về,có thể là mấy năm,cũng có thể là cả đời

Mẹ đã hứa với cô,sau này sẽ cố gắng trở về sớm nhất để thăm cô,nhưng sau này là bao giờ,mẹ không nói cho cô biết

Tiễn mẹ và anh đi Mỹ rồi,cuộc sống sau này của An Tuyết cũng khác đi

Cô chuyển đến nhà mới,lúc đó khu Phú Mỹ Hưng chưa được đồn thổi là giàu có bao giờ,chỉ là ba cô kinh doanh bất động sản lâu năm,tầm nhìn xa trông rộng,vung tiền khoảng mấy căn liền.Nhiều năm sau,An Tuyết cảm thấy mừng vì quyết định ở lại của mình

Khi còn nhỏ,nghe nói được ra nước ngoài là một chuyện hết sức lớn lao,nào là Việt Kiều gì đó,phồng mũi phồng má,vô cùng có dáng vẻ phô trương

Nhưng đối với gia đình khá giả thì là một chuyện thật bình thường,thậm chí có thể nói là tầm thường

Trong đó,bao gồm cả gia đình cô

Phải,Phương An Tuyết là con nhà tông,là nhà đại gia mà người ta thường nói

Mẹ cô là luật sư danh tiếng,còn ba là chủ bất động sản,mặc dù so với tri thức,ba kém hơn mẹ,nhưng so với việc kiếm tiền,ba giỏi hơn rất nhiều

Cô không biết lí do bọn họ ly hôn,chỉ là hỏi qua mẹ một lần,mẹ không lạnh không nhạt nói là hết tình cảm rồi,dứt khoát hôn nhân luôn cho xong

"Thế còn tụi con thì sao?"-Đó là lời mà anh trai chất vấn mẹ,ngữ khí kìm nén cảm xúc,cô biết rõ thế,cũng vì bàn tay đang siết chặt của anh:"Chuyện con cái,phân chia tài sản,nhà cửa,mẹ dứt khoát một lần đi"

Hôm đó nói những gì,An Tuyết còn quá nhỏ nên đã không còn nhớ rõ,cô chỉ nhớ rằng mẹ bảo đây là chuyện người lớn,nhưng anh trai 22 tuổi rồi,thế nên anh ấy có quyền quyết định

Về sau,mọi chuyện chính là như vậy

Anh nguyện ý ở với mẹ,cô đồng tình đi theo ba,hai anh em vốn không nói nhiều,giờ đây đổi họ,tựa như bị buộc đứng trước ngã tư đường,chọn ngã rẽ một cuộc đời mới

Chớp mắt,đó là chuyện của nhiều tháng trước

Hôm nay 31/8/2004,thu về,chỉ tiếc trời Sài Gòn không như Hà Nội lá rơi đầy,chỉ có cái nóng và trận mưa rào mỗi sớm hôm

Là ngày đầu tiên cô chuyển đến trường học mới

Cũng là lần đầu,An Tuyết cảm thấy mình thích trời mưa,mùi đất xộc lên mũi và âm thanh tí tách rơi trên phiến lá xanh bên ngoài

Ngày đầu tiên học cấp 2,xuất hiện một cậu bé cùng bàn tính tình khấu khỉnh,đáng ghét,kiêu ngạo mà học giỏi

Cũng là người giản đơn vô cùng

________

Hôm nay,đi ngang qua sân trường,cô chợt nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà Phương An Tuyết đã dõi theo bấy lâu,hai tay chống cằm,lặng lẽ đứng trên hành lang nhìn Trương Minh Thiện chơi đá cầu

Trở về mấy ngày trước,cách một lớp thanh chắn,trùng hợp diễn ra trận đấu bóng rổ của các nam sinh có chút kịch liệt,nam áo số 5 truyền cho số 2,sau đó số 2 ném bóng cho áo số 7,cũng chính là Trương Minh Thiện chạy đến thành rổ trực tiếp nhảy cao một cái rồi nhẹ nhàng ném vào

Đoạn vỗ tay bên dưới đầy nhiệt tình,loáng thoáng trong biển người cô nhìn thấy cậu,nói mĩ miều là trong mắt cô hay người khác đều trông rất nổi bật

Cậu cao cao,bờ vai lại rộng,mặc đồng phục vừa vặn trông rất đẹp,rất ra dáng một nam sinh cao lớn học giỏi

Sau đó là một cảnh cô ít khi nhìn thấy ngoài đời,nhưng trong truyện ngôn tình ngọt ngào lãng mạn lại rất nhiều.Một nữ sinh cách đó không xa chạy lại gần cậu,tay đưa một tấm thiệp màu hồng,...đoán chừng có lẽ là thư tình

Không chỉ cô đứng ở đây nhìn thấy mà còn có nhiều học sinh phía dưới ở gần đó nữa,tình cảnh rất hỗn loạn và ồn ào nữa,nghe ra còn có người đang nhiệt tình ủng hộ,một số còn lại trông ngóng xem trò

Chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy hồi hộp,ý nghĩ chợt loé lên đầu rằng mong cậu sẽ không chấp nhận

Nhưng vừa nghĩ đến lại chùn xuống,Phương An Tuyết cảm thấy mình thật ích kỷ,chỉ vì bản thân ôm tâm tư giấu kín nhiều năm,ngay cả nếu cô gái đó là người mà cậu thích cô cũng chẳng ủng hộ chúc phúc,bản thân có suy nghĩ như thế,đúng là thật trẻ con,thật như sao chổi

Cô nuốt nước bọt,bỗng dưng chẳng có tâm trạng mà xem tiếp cảnh tiếp theo nên quay đầu định bỏ đi,nhưng đột nhiên bị một cánh tay mềm mại giữ cô lại,cô khó hiểu ngẩng mặt lên,phát hiện Minh Tuệ đã đứng bên cạnh từ khi nào

"Nước của cậu nè,tụi mình kiếm chỗ nào ngồi cho dễ thấy đi"

"À,ừ"

"Thiện chơi hay nhỉ,hồi nãy đi ngang qua mấy bạn cổ vũ chỉ nhắc đến tên cậu ấy thôi"

Gọi một chữ Thiện...giống hệt như khi đó

Cô lắc đầu,giọng chùn xuống:"Cậu ấy cũng nổi mà"

Lại nhìn nơi mười ngón đang xen,rõ ràng chúng ta đâu thân thiết đến thế

"Hay là mình về trước,cậu ở đây xem nhé"

"Thôi mà,ở lại xem trận bóng với mình đi"-Minh Tuệ trì nệ kéo tay,cuối cùng cũng thành công kéo cô ngồi xuống,miệng luôn cong lên,niềm nở cười như hoa

Chẳng hiểu sao vẫn luôn làm cô cảm thấy chán ghét

Hoặc có thể nói,là cô ghen tị với cô ấy có mối quan hệ tốt với cậu như vậy

Yêu thầm thật ích kỷ,nhìn nụ cười dịu dàng của Minh Tuệ,có đôi lúc Phương An Tuyết cảm thấy ghê tởm chính mình

Cô cũng nhíu mày xoay người nhìn lại,hình ảnh tiếp theo làm cô ngạc nhiên

Vì ở cách phía dưới một khoảng rất xa nên cô không thể nghe được cậu rốt cuộc đang nói cái gì với cô nữ sinh đó,chỉ là vẫn khuôn mặt ôn nhu ôn hoà ấy,nhưng ánh mắt đổi lại chẳng có ấm áp,ngược lại còn có chút gì đó gọi là chán ghét đối phương.Cậu nói lời gì đó bên tai nữ sinh ấy,khiến cô ta đỏ mặt,nước mắt tuôn trào vội chạy đi khỏi đó

Cả khán đài ồ lên vài tiếng,nhưng ngữ điệu đó giống như đã biết trước đại cục,không có gì bất ngờ nữa

"Cậu ấy...từ chối bạn gái kia rồi?"

Cô ấy còn khóc nữa

"Phải"-Trương Minh Tuệ chóng cằm,vẻ mặt chẳng lấy nửa phần ngạc nhiên mà đáp:" Thiện cứ thích bắt nạt người khác,sau này ai mà đam tỏ tình với cậu ấy nữa"

Cô nàng còn bổ sung:"Tớ cá cậu ấy nói rằng đừng thích tôi"

Hoá ra lời đồn quả nhiên không sai

Chuyện người khác nói cậu độc miệng,đến hiện tại cô chứng kiến qua mới thật sự tin

Phương An Tuyết cúi đầu nắm chặt ngón tay mình,thầm nghĩ không biết loại chuyện này là tốt hay xấu

Ngay cả quyền được thích một ai đó,cũng không được sao?

Lời của Trương Minh Tuệ như giáng một đòn phủ chí mạng vào tim cô,có đôi khi cô thầm nghĩ,con người của Thiện thật khó đoán,đôi khi cũng thật quá đáng

Đoạn tình cảm này,chỉ nên ấp ủ trong lòng,là hạt giống mãi mãi không thể nảy mầm

"Cậu có thích cậu ấy không?"

Phương An Tuyết nghe câu này xong,ngẩn người vài giây,giống như sợ bị bại lộ

"Hả?"

"Minh Thiện ấy?"