Bưởi Mật Ong

Chương 8: Tết Đoan Ngọ



Từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, An Yến không còn nghe tin gì về gia đình mình nữa, sau này đi làm cũng chỉ lặng lẽ gửi tiền về, ngày lễ tết chỉ lặng lẽ nói thầm một câu chúc mừng.

Tết Đoan Ngọ, An Yến với Tề Cảnh Bình cùng nhau ở nhà gói bánh ú.

Đây là chủ ý của An Yến, thật ra là lúc nhìn thấy video ẩm thực hướng dẫn cách làm trên Weibo, cậu nhất thời hứng chí kéo Tề Cảnh Bình ra siêu thị mua nguyên liệu.

Về đến nhà chuyện đầu tiên làm chính là lấy nguyên liệu ra, bày tươm tất lên bàn ăn: gạo nếp, táo tàu, hạt dẻ, lòng đỏ trứng muối, lá tre,...

An Yến chỉ nhiệt tình được 3 phút, thậm chí còn chưa tới, nhìn một lượt hướng dẫn đã bắt đầu than khó.

"Này, Tề Cảnh Bình, anh xem cái này làm thế nào! Em cảm giác hình như video dạy sai rồi?"

"Cái này làm như thế nào đây!"

....

"A a a...cái bánh này nó không nghe lời!"

Tề Cảnh Bình bị bắt ngồi một bên chờ thưởng thức mĩ vị, rốt cuộc chịu không nổi chỉ đành thở dài một tiếng, cam chịu đứng dậy cởi tạp dề trên người An Yến mặc vào.

Gói bánh ú cũng không khó lắm, chủ yếu là do An Yến là tên tay tàn, làm gì cũng không ra hồn, thế nên lúc Tề Cảnh Bình gói xong một cái dùng dây đỏ cột chặt, An Yến ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh thốt lên tiếng bất ngờ.

"Tề Cảnh Bình! Còn cái gì anh không biết nữa không? Daddy yêu anh quá đi mất!"

Tề Cảnh Bình gói xong mấy cái thì cho vào xửng hấp, trước tiên lấp kín cái miệng ríu rít kia của An Yến đã, sau đó mới gói đi biếu hàng xóm.

"Daddy? Dù sao trên giường cũng không phải là anh kêu."

An Yến tạm thời điếc có chọn lọc, ngoan ngoãn ngồi bên bàn cơm chờ ăn, không thể để đói bụng, người cầm muỗng chính là daddy.

Điện thoại ở trên sô pha vang lên tiếng chuông, An Yến không nghĩ ngợi sai sử Tề Cảnh Bình đi nghe, Tề Cảnh Bình đành phải lau nước trên tay, cam chịu đi nhận điện thoại.

"Alô, ai vậy?"

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói run rẩy của đàn ông trung niên, có chút không rõ.

"Là Yến Yến phải không? An Yến?"

"Tôi là người yêu của cậu ấy, xin đợi một chút."

Tề Cảnh Bình với An Yến chưa bao giờ che giấu thân phận của nhau với mọi người, cho nên mặc kệ ai hỏi đều sẽ nhận được câu trả lời giống nhau.

An Yến vừa nghe là tìm cậu, lo lắng tưởng khách hàng gọi tới, lập tức cầm lấy điện thoại Tề Cảnh Bình đưa.

"Alo, xin chào. Tôi là An Yến."

"Yến Yến... là bố đây."

Đã gần mười năm không nghe thấy giọng nói của bố, An Yến mở điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ, khó trách tin nhắn cậu gửi đi chưa bao giờ nhận được hồi âm, cho dù chỉ là châm chọc mỉa mai cũng không có.

"Bố." Xoang mũi tựa hồ bị thứ gì đó chặn lại khiến cho cậu dường như không thể hô hấp. Từ lúc nghe đến chữ bố máu trong người cậu bắt đầu chảy ngược, đại não hoàn toàn mất khống chế, không thể nhớ được bất kỳ một kí ức đau khổ nào, chỉ muốn biết đối phương có nhớ mong mình không, "Bố với mẹ có khỏe không ạ?"

"Mẹ con.... Mẹ con muốn gặp mặt con lần cuối, con có thể về được không?"

Bộp một tiếng, hai chân An Yến mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn, trên mặt đầy nước mắt, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Tề Cảnh Bình xin giúp đỡ, cầu xin anh kéo mình lên, cậu dường như đang rơi xuống vực sâu.

Tề Cảnh Bình lúc mới nhận điện thoại đã biết người ở đầu dây bên kia chắc chắn không phải khách hàng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng kia của An Yến trái tim anh như bị ai đó bóp chặt, chỉ có thể ôm lấy cậu vào trong lòng, dường như chỉ như vậy bản thân mới có thể đồng cảm được với cậu.

"Tề Cảnh Bình, đó là bố em." An Yến chôn trong ngực Tề Cảnh Bình, cố gắng làm cho mình bớt run rẩy, "Sau gần mười năm, cuối cùng hai người ấy cũng đã tìm em."

"Em đã từng vô số lần hình dung trong đầu cảnh tượng họ gọi điện cho em."

"Mắng mỏ, chửi bới."

"Tìm em đòi tiền."

"Em có lần cố ý không gửi tiền về, nhưng dường như họ không thèm để ý."

"Hoặc.... khả năng khó xảy ra nhất.....là tha thứ cho em."

"Nhưng không ngờ,....chuyện duy nhất em không nghĩ tới..."

Từng câu nói của An Yến như con dao nhỏ cắm vào trái tim Tề Cảnh Bình, nhìn cậu khóc như một đứa trẻ, anh chỉ có thể siết chặt tay, dùng cơ thể nói cho cậu biết.

Anh ở đây, Tề Cảnh Bình ở đây.

"Tề Cảnh Bình...." An Yến cọ nước mắt lên người Tề Cảnh Bình, dùng giọng nói yếu ớt nói ra hiện thực đầy sợ hãi, dường như chỉ cần nói nhẹ lại, mọi chuyện cũng sẽ không trở nên nặng nề, "Em sau này sẽ không có mẹ nữa."

"An An đừng sợ, anh đi cùng em được không, cùng em đi gặp mẹ lần cuối."

"Tề Cảnh Bình... em sẽ không còn mẹ nữa."

Bàn tay vô hình bóp chặt trái tim Tề Cảnh Bình khiến anh không thở nổi, tại sao An An của anh lại cố chấp như vậy.

"An An, mẹ của anh cũng là mẹ của me, em vẫn còn có mẹ. Em không chỉ có mẹ, em còn có bố, quan trọng nhất là em còn có anh."

An Yến cuối cùng buông chiếc điện thoại đã tắt từ lâu xuống, vòng tay ôm lấy Tề Cảnh Bình, khóc òa lên, những tổn thương tuyệt vọng lúc trước, ngay lúc này chẳng chút quan trọng nào nữa.

Tề Cảnh Bình ôm người thương vào lòng, không kìm được mà nghĩ: An An quả nhiên là túi khóc nhỏ.

Cuối cùng, Tề Cảnh Bình ôm lấy người đã khóc mệt đi rửa mặt rồi đặt cậu xuống giường nghỉ ngơi, tiếp đó lấy điện thoại gọi lại xác nhận địa chỉ nhà với tên bệnh viện.

Chờ tới lúc Tề Cảnh Bình đặt vé máy bay ngày mai, thu dọn hành lý, tắm rửa xong đi ra liền nhìn thấy người đáng lẽ ra phải ngủ rồi đang ngồi bó gối đầu giường, im lặng chảy nước mắt.

"Thì ra An An là con thần biển, nước mắt nhiều như vậy, rơi mãi không ngừng."

Cũng không đợi An Yến trả lời, Tề Cảnh Bình hôn lên mắt cậu, ngồi xuống giường ôm lấy người vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.

"Ngủ đi, mọi chuyện đều đã có anh."