Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1395: Vampire 27



Ma cà rồng trong quan tài không thể động đậy, nhưng phù chú chỉ trong chớp mắt đã bị phá giải.

“@¥%&……” Ma cà rồng nói, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cơ thể Ninh Thư trở nên vô cùng lạnh giá.

Chẳng khác gì gặp phải thiên địch của bản thân, bị thứ gì nguy hiểm tới cực điểm theo dõi.

Ninh Thư nhanh chóng bỏ chạy, bóp pháp quyết, biến ra một phù chú định trụ ma cà rồng lại.

“Đưa kiếm bạc cho tôi.” Ninh Thư hét lớn.

Dulo phản ứng nhanh nhất, cầm kiếm bạc trên mặt đất, ném về phía Ninh Thư.

Ninh Thư cắn nát ngón tay, vẽ phù chú lên thân kiếm.

Lúc chú định thân bị phá, kiếm của Ninh Thư cắm thẳng vào trái tim của ma cà rồng.

Răng nanh trồi lên bén nhọn, rống giận nhìn Ninh Thư, cuồng phong gào thét.

Gió thổi phần phật trên mặt Ninh Thư.

Móng vuốt sắc bén của ma cà rồng tóm lấy tay Ninh Thư, Ninh Thư không hất tay ra.

Tiện thể máu trên tay đang chảy, Ninh Thư vẽ phù chú lên ma cà rồng.

Máu của cô chạm vào da mặt của ma cà rồng, cháy xèo xèo.

"¥% # & amp; *..." Ma cà rồng dữ tợn hét.

Ninh Thư bắn ra một em rồng lửa cực lớn, rồng lửa ngửa mặt lên trời không tiếng động rít gào một tiếng, hung hăng đánh về phía quan tài.

Ầm một tiếng, một vụ nổ xảy ra.

Ninh Thư phát khổ trong lòng, cha mạ ơi, sao sinh mệnh của ma cà rồng lại ngoan cường thế này.

Đổi thành ma cà rồng khác, kiếm bạc dễ dàng đối phó được, nhưng đời không như mơ.

Tên ma cà rồng này bất cmn tử rồi.

Hay cô mang nhầm kiếm giả.

Đã vậy cả người cô còn bị móng vuốt của ma cà rồng làm bị thương.

Rồng lửa đánh tới đánh lui ma cà rồng trong quan tài.

Năm người chung quanh phát run nhìn Ninh Thư trong tâm bão.

Cú va chạm vừa rồi khiến họ không thể can thiệp, mà cho dù họ có muốn giúp cũng không thể.

Dulo nhăn nhó, nếu ma cà rồng lợi hại như thế này tiếp tục thức tỉnh, nhân loại khẳng định nắm chắc phần chết rồi.

Ninh Thư một tay giữ chắc kiếm bạc, một tay vẽ phù định thân, trụ ma cà rồng lại.

Sau đó vẽ thêm một phù chú khác lên thân kiếm bạc, ngọn lửa trên thân kiếm lớn thêm.

Ma cà rồng dữ tợn rít gào, lại nói thêm mấy câu Ninh Thư nghe không hiểu.

Ninh Thư sắc mặt ngưng trọng, rút kiếm bạc ra, sau đó lại cắm thật mạnh vào lồng ngực ma cà rồng.

Dưới ngọn lửa nóng rát của rồng lửa, ma cà rồng dần dần biến thành cát bụi, trong tiếng rít gào tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Kiếm bạc ghim chặt xuống quan tài, thêm một bông hồng tươi đẹp.

Bông hồng dưới sức nóng của hỏa dương khí, không mảy may xước xát gì, vẫn tươi mới như cũ.

Ninh Thư cất đóa hồng vào trong ngực, dùng sức rút kiếm bạc ra.

Nhưng vừa nãy dùng quá sức, nên kiếm dính chặt vào quan tài, giờ không rút ra nổi.

Ninh Thư cũng lười rút, gọi vài người đang phát ngốc bên cạnh, “Vào kéo giúp tôi một tay.”

Dulo phục hồi tinh thần, vươn tay kéo Ninh Thư ra khỏi hố.

Bốn người còn lại, chạy tới rút kiếm bạc.

Kiếm bạc lợi hại này, có thể giết chết được ma cà rồng cực mạnh, sau này không biết có giá tới thế nào.

Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, vì lúc nãy dùng quá sức nên giờ chân tay phát run.

Mềm nhũn vô lực.

May là tới kịp lúc ma cà rồng mới thức tỉnh, chứ nếu để qua một thời gian nữa, thật sự là bo tay chấm com, không giải quyết được.

Mệt mõi…….

Bốn người hợp lực mới rút được kiếm bạc ra, nhưng không ai dám độc chiếm, lại đưa lại cho Ninh Thư.

Ninh Thư thuận tay ném kiếm bạc cho Dulo, “Trên kiếm tôi đã vẽ phù chú, vẫn còn sức mạnh trên đấy, cậu lấy dùng đi.”

Dulo cũng không khách khí, “Cảm ơn, có chuyện gì muốn tôi giúp, tôi nhất định sẽ thực hiện.”

Chuyện bên này vừa giải quyết xong, thì có một đám ma cà rồng chạy tới.

Nhìn ngôi mộ bị khai quật, đã vậy trong mộ còn trống rỗng, tức khắc trên mặt hiện vẻ sợ hãi không thôi.

Ninh Thư dựa vào thân cây, tinh thần và thể xác mệt mỏi, dù sao cô cũng hết sức rồi.

Đám ma cà rồng này đều là ma cà rồng bình thường, nhóm người Dulo có thể giải quyết.

Đám ma cà rồng kêu gào bảo bọn cô giao người trong quan tài ra.

Một lời không hợp đánh luôn.

Ninh Thư vẽ một phù chú, tiêu diệt một phần lớn ma cà rồng, sau đó phần còn lại giao cho Dulo và những người khác.

Vẫn còn bốn tân binh cần đào tạo.

Bốn người mới tay chân luống cuống, cả bốn người hợp sức vẫn không đối phó nổi một tên ma cà rồng.

Ninh Thư chú ý tình huống, nếu có gì không ổn lập tức ra tay.

Ninh Thư xoa mày, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Vốn dĩ Dulo đã trải qua nhiều trận chiến, trên tay lại có kiếm bạc có vẽ bùa.

Về cơ bản có thể đâm trúng tim của ma cà rồng, sau đó thì tiếp tục giải quyết nốt.

Sau một lúc lâu, đám ma cà rồng mới được giải quyết hết.

Bốn tân binh ngồi dưới đất, mặt mũi tái nhợt, sau đó òa khóc như những đứa trẻ.

Lần đầu tiên giết người, tuy rằng đó là ma cà rồng, nhưng vẫn không thể nào thích ứng nổi.

Sau khi hỏa táng hết xác của ma cà rồng, sáu người mới quay về khách sạn.

Vào tới phòng, Ninh Thư mới lôi hoa hồng giấu lúc trước ra.

Đặt lên chóp mũi ngửi thử, có hương hoa hồng thoang thoảng, hơn nữa trên nụ hoa còn có một giọt sương.

Giống như một bông hoa mới vừa hái vào sáng sớm.

Thứ gì đây, hình như ma cà rồng kia đã ngủ rất lâu dưới lòng đất rồi.

Vậy mà hoa này vẫn không hề khô héo hay hư thối.

Quá thần kỳ.

Chác chắn là vật quý, Ninh Thư để 2333 cất đi.

Dù sao có vật quý thì cứ thu thập, không bao giờ thừa.

Ninh Thư hỏi 2333: “Cậu biết thứ này không?”

“Chịu, có hàng tỉ thế giới, vật quý quá nhiều, tôi không thể nào biết hết được.” 2333 nói.

Ninh Thư không nói gì thêm, từ lúc biết 2333 là người, Ninh Thư không còn ôm hy vọng gì với 2333 nữa.

Trước kia cho rằng 2333 là một hệ thống thông minh, có cơ sở dữ liệu.

Thì cái gì cũng biết được.

Nhưng giờ biết 2333 là người, Ninh Thư ngược lại khoan dung hơn, suy cho cùng thì, con người mà, làm gì có ai toàn năng hay hoàn hảo trăm phần trăm được đâu.

Phải có khuyết điểm, nhược điểm gì đấy chứ.

Ninh Thư bảo 2333 thu hoa hồng vào trong không gian hệ thống.

Ninh Thư nằm trên giường một lúc, sau đó ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tu luyện.

Trong lòng Ninh Thư thực gấp gáp, xem ra những tên ma cà rồng đời thứ ba không bị chết bởi Đại Hồng Thủy của Chúa.

Giờ lại lục tục nối đuôi nhau thức tỉnh.

Nếu bọn chúng tỉnh lại hết, chắc chắn thánh chiến sẽ bùng nổ.

Ở nghĩa địa giết chết kẻ kia, Ninh Thư gần như có thể chắc chắn đó là một ma cà rồng đời thứ ba.

Nếu là ma cà rồng bình thường, sẽ không mạnh tới vậy, có thể khoét hết được sức mạnh của cô.

Hơn nữa còn phải chiếm được thiên thời địa lợi, mới có thể gian nan giết chết được ma cà rồng.

Trời Tây to lớn như vậy, sao biết hết được chỗ nào ma cà rồng đời thứ ba thức tỉnh.

Không phải ma cà rồng nào cũng xui xẻo như tên vừa rồi.

Cũng không phải lần nào cô cũng gặp may được như vậy, gặp trúng lúc ma cà rồng còn đang suy yếu.

Ninh Thư bố trí tụ dương trận, bắt đầu tu luyện cả đêm.

Thực lực như lửa sém lông mày.

Sáng sớm hôm sau, Dulo nhanh chóng tới gọi Ninh Thư, nói phải quay về tổ chức.

Hiện giờ tổ chức đang thiếu nhân thủ, không như lúc trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể đi chơi một thời gian, nghỉ ngơi một chút.

Giờ lại phải nhanh chóng trở về tổ chức.

Đặc biệt nhiệm vụ lần này, cần phải nhanh chóng báo cáo lại.

Dulo lái xe, cạn lời nói: “Cô nói, chúng ta có vận may cứt chó gì, mà gặp phải loại chuyện này tới tận hai lần.”

“Chỉ cần có tình huống tương tự, đến 80% là lại có một ma cà rồng đời thứ ba chuẩn bị thức tỉnh.” Ninh Thư nhún vai nói.

Dulo thở dài, “Bão tố sắp kéo tới rồi đây, cứ tưởng mọi chuyện bình ổn lại dần rồi, ai dè lại sắp rơi vào hỗn loạn.”