Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 514: Hội chứng stockholm (15)



Sao không đi sớm đi, ban đầu chuyện chụp ảnh nude vừa xảy ra thì nên áp dụng cách này luôn, nhưng cô ta lại chọn thỏa hiệp, bây giờ muốn giải quyết sự việc này, đâu có dễ như vậy.

Hơn nữa, Ninh Thư vốn dĩ không định giúp cô ta, nếu như cô giúp đỡ, vì việc của Hạ Hiểu Mạn mà sẽ phải bận rộn suốt ngày, bất chấp nguy hiểm bị Sở Tiêu Nhiên giết chết.

Mà hai người Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn cãi nhau ầm ĩ, sau đó lại đi với nhau, lại quyết định không chia tay nữa, thế mới cạn lời chứ, với cái tính cách nhũn như phân của Hạ Hiểu Mạn, chuyện như vậy hoàn toàn có thể làm được. 

"Anh Văn Lãng, xin anh hãy giúp em." Hạ Hiểu Mạn cầu xin Ninh Thư: "Em nhất định phải rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, Sở Tiêu Nhiên hắn hoàn toàn không yêu em, hắn vẫn luôn đùa giỡn với em, em thực sự mệt mỏi lắm rồi."

Ninh Thư:...

Cút!!! 

Đã phải chịu đựng nhiều năm như vậy, lần này chắc kiên quyết lắm đây, nhưng Sở Tiêu Nhiên vừa chọc một cái thì vẫn quay về luôn đấy còn gì.

Hạ Hiểu Mạn đúng là có bệnh.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Chuyện này anh không giúp em được, kiện tụng thì phải có bằng chứng, hơn nữa em lấy tội danh gì mà kiện Sở Tiêu Nhiên?" 

"Em..." Hạ Hiểu Mạn vẻ mặt mờ mịt lúng túng, buồn bực không nói gì.

Ninh Thư nói: "Nếu như em thực sự quyết tâm muốn rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, thì cứ thế mà đi thôi, không cần phải lo những chuyện khác dâu, chụp ảnh nude hay cái gì đó cũng không cần quan tâm, cứ thế mà biến mất khỏi Sở Tiêu Nhiên đi."

"Không được." Hạ Hiểu Mạn bỗng phản bác lại, ngay lập tức nói: "Nhưng có ảnh chụp và cả băng ghi hình, em mà đi Sở Tiêu Nhiên sẽ công bố hết mọi thứ, anh Văn Lãng, em sợ, còn nữa em không thể để cha mẹ vì mình mà bị người ta cười nhạo được." 

Nhìn đi, trong tiềm thức của Hạ Hiểu Mạn không muốn rời xa Sở Tiêu Nhiên, mới tìm mọi lý do, dù hiện tại thề son sắt nói muốn chia tay, phần lớn là bởi vì Sở Tiêu Nhiên đã làm chuyện gì khiến cô ta bị tổn thương, chờ một thời gian nữa tự khắc sẽ tha thứ ngay, lại quay về thời ngọt ngào ngay thôi.

Hạ Hiểu Mạn rất dễ tha thứ cho Sở Tiêu Nhiên, chỉ cần Sở Tiêu Nhiên ân cần một chút, làm mấy chuyện lãng mạn, thái độ của Hạ Hiểu Mạn lại mềm nhũn ngay.

Lời của Hạ Hiểu Mạn không thể tin tưởng được, nhất là câu cô ta nói phải rời khỏi Sở Tiêu Nhiên, giống như là đánh một quả rắm vậy. 

Ninh Thư không hề tin Sở Tiêu Nhiên sẽ công khai ảnh chụp và băng ghi hình ra ngoài, vì cái chủ nghĩa đàn ông sĩ diện của Sở Tiêu Nhiên, sẽ để cho người khác ngắm nhìn cơ thể của bạn gái mình sao? Đặc biệt là hình ảnh nam nữ quan hệ chọc chọc móc móc trong đoạn ghi hình, sẽ tung ra ngoài mới là lạ, cũng chỉ có Hạ Hiểu Mạn mới tin.

Trong tiềm thức Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn luôn dùng mấy thứ này để ràng buộc lẫn nhau.

Ninh Thư chỉ muốn nói là, bệnh này nặng quá rồi, mẹ nó cái này cũng gọi là tình yêu sao, tổn thương nhau đến mức mình đầy thương tích, còn nói cái gì mà đạt được hạnh phúc không dễ dàng chút nào, đến quỳ. 

"Vậy, anh Văn Lãng, em đi trước đây." Vẻ mặt của Hạ Hiểu Mạn uể oải, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói với Ninh Thư: "Anh Văn Lãng, em mời anh ăn cơm nhé, để đón tiếp anh đã từ xa đến đây."

Ninh Thư xua tay, đang định nói, khóe mắt nhìn thấy một đám người trong tay cầm gậy gộc, cầm đao, hùng hổ xông vào trụ sở văn phòng luật sư, không nói lời nào nhìn thấy đồ gì là đập phá lung tung một trận.

Mọi người ở văn phòng luật sư đều bị dọa sợ, Hạ Hiểu Mạn sợ tái mét mặt mày, trốn ra sau Ninh Thư, nắm chặt lấy áo Ninh Thư. 

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, cởi áo vest bên ngoài ra, đi về phía mấy tên côn đồ, Hạ Hiểu Mạn kéo Ninh Thư lại, lắc đầu nói: "Anh Văn Lãng, đừng đi, nguy hiểm lắm."

Ninh Thư bỏ Hạ Hiểu Mạn ra, đi về phía mấy tên côn đồ đang đập phá rồi đạp cho một cước, cướp lấy cây gậy trong tay bọn chúng, cho mấy tên đó một gậy, một tên bị đau hô toáng lên, ngã trên mặt đất không dậy nổi.

Ninh Thư cầm gậy đi về phía mấy tên khác, mấy tên nhóc tóc vàng làm loạn thấy Ninh Thư sát khí đầy mình, sắc mặt có vẻ chột dạ, muốn bỏ chạy, Ninh Thư trực tiếp đóng cửa lại, đập phá đồ đạc xong lại muốn bỏ chạy à. 

Mấy tên miệng cọp gan thỏ thực sự không phải là đối thủ của Ninh Thư, đều bị Ninh Thư đánh cho nằm lăn hết ra sàn, Ninh Thư giẫm một chân lên ngực tên cầm đầu: "To gan thật, đến cả văn phòng luật sư cũng dám tới gây chuyện, mày dám đùa giỡn với pháp luật, có tin tao cho mày ngồi tù mọt gông không."

"Mày thả tao ra đi, nếu không đại ca của tụi tao sẽ cho mày biết tay." Tên côn đồ phô trương thanh thế quát lên với Ninh Thư.

Ninh Thư cười nhạt, giơ gậy lên đánh vào cánh tay tên kia một gậy, gậy đánh vào cánh tay, nghe rõ được cả tiếng xương bị gãy, tên kia gào lên đau đớn không giống người chút nào. 

Ninh Thư vứt cây gậy đi, phủi tay một cái, nói với mấy nhân viên đang đứng ngây ra đó: "Báo cảnh sát đi, mỗi một tên đập phá đồ đạc ở đây hôm nay cũng đừng mơ chạy thoát."

"Ông chủ, anh dũng mãnh quá." Cô trợ lý tài liệu lập tức bấm điện thoại gọi báo cảnh sát.

Chỉ trong chốc lát, xe cảnh sát kêu inh ỏi đến, bắt hết những tên côn đồ này lại rồi đưa đi, Ninh Thư sắp xếp một luật sư xử lý chuyện này, nói với luật sư: "Càng nghiêm trọng càng tốt." 

Luật sư gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi.

Ninh Thư cảm giác người mình hơi nóng, cởi cúc cổ áo sơ mi ra, thấy Hạ Hiểu Mạn ngây người ra nhìn mình chằm chằm, nói: "Không phải em phải đi sao?"

"Ồ..." Hạ Hiểu Mạn lấy lại tinh thần, nói: "Anh Văn Lãng, trước đây em còn chưa biết anh lại giỏi đánh nhau như vậy đấy." 

Một người đánh gục hết cả bọn côn đồ.

Ninh Thư tùy ý nói một câu: "Là luyện tập ở nước ngoài."

Hạ Hiểu Mạn thấy văn phòng luật sư rất hỗn loạn, mình cũng không tiện ở lại chỗ này, chỉ có thể rời đi trước. 

Ninh Thư hơi híp mắt lại, chuyện ngày hôm nay là do ai làm đã quá rõ ràng rồi, Hạ Hiểu Mạn vừa mới đến đây, ngay sau đó đã xảy ra chuyện như vậy, khả năng một người đơn thuần như Hạ Hiểu Mạn còn không biết mình đã bị theo dõi.

Đây là Sở Tiêu Nhiên đang cảnh cáo cô, Ninh Thư bật cười, Sở Tiêu Nhiên đừng có cho là mình giỏi lắm, có quyền muốn làm gì thì làm chắc?

Sau chuyện này, văn phòng luật sư đã yên lặng hơn, cũng không còn tên côn đồ nào tới gây chuyện nữa, mà mấy tên côn đồ lần trước, có thể thêm tội đều tăng thêm rồi, hùng hùng hổ hổ xông vào nhà dân, có ý đồ xấu làm thương người khác, cái gì mà cướp bóc... Dù sao cũng là muốn mấy tên này không ngóc đầu lên được. 

Tham tiền mà đến gây chuyện, thì phải nghĩ kĩ đến hậu quả.

Từ Văn Lãng đã chết trong tay mấy tên côn đồ, có lúc những tên côn đồ này cũng là một công cụ rất tốt để sử dụng, Từ Văn Lãng chết rồi, đối với Sở Tiêu Nhiên căn bản cũng không có ảnh hưởng gì.

Sở Tiêu Nhiên vẫn là tổng giám đốc, chỉ tay năm ngón như trước. 

Đối với Hạ Hiểu Mạn, trong lòng Ninh Thư chỉ có chán ghét, cô gái ngốc nghếch này quả thực khiến người khác không chịu được, ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào làm cho người ta không chịu nổi, hơn nữa Hạ Hiểu Mạn còn chỉ có ngốc nghếch ngây thơ, chứ đâu có ngọt ngào, cả ngày trưng ra cái khuôn mặt đau khổ.

Ninh Thư đến chính quyền thành phố một chuyến, nhận lời mời của chính phủ, trở thành luật sư đương chức rồi, mà văn phòng luật sư cũng coi là của chính phủ rồi, chính phủ cần nơi này để gây dựng một hình tượng tốt dẹp.

Đương nhiên, Ninh Thư vẫn là ông chủ của văn phòng luật sư, trước đó từ rất sớm, Ninh Thư đã muốn đi theo con đường này rồi. 

Sở Tiêu Nhiên đối phó với cô như vậy, cô chẳng phải cũng nên đáp lễ hắn sao, trước đây nghĩ thực lực của mình chưa hùng hậu lắm, tỷ lệ thắng của việc tùy tiện chống lại Sở Tiêu Nhiên không cao, bây giờ Sở Tiêu Nhiên ăn hiếp lên tận đầu rồi, Ninh Thư cảm thấy mình không cần phải trốn tránh nữa.