Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 540: Tiêu dao tại đất nước nữ tôn (7)



Ninh Thư ngồi trên giường tu luyện, cảm giác không có hiệu quả gì, có lẽ là do thân thể này tư chất quá kém, nhất thời không thể tu luyện ra thành quả gì.

Trong lòng Ninh Thư hơi phiền não, sự phiền não nói không nên lời này đến từ đâu, cũng có lẽ là vì thân thể quá không thoải mái, dẫn tới tâm tình không tốt, hơn nữa trước đây mọi việc đều thuận lợi Tuyệt Thế Võ Công dùng để cường thân kiện thể dường như cũng không có tác dụng lắm.

Ninh Thư quyết chí trong lòng, không tu luyện ra thành quả thì không chịu, thân thể này khiến cô nằm trong một trạng thái luôn khá phiền não. 

Hơn nữa đã nghiện đan dược rồi, cảm giác ngứa ngáy trong lòng này chính vì muốn ăn đan dược.

Tu luyện một lúc lâu, vẫn không có thành quả gì, nhưng cũng đã ra được một trận mồ hôi làm người hơi đỏ lên, chắc là độc do thuốc tiềm tàng trong thân thể, trong giọt mồ hôi màu đỏ chắc là HgS đó.

Thoải mái tắm rửa một cái xong, lại cảm giác tỉnh táo thoải mái khá nhiều, ngay cả đầu óc hỗn độn cũng rõ ràng hơn nhiều. 

Phê duyệt tấu chương một hồi, Ninh Thư dự định đi ra ngoài dạo một chút, thả lỏng tâm tình, hóa giải cảm giác phiền não xua đi không nổi trong lòng này một chút.

Ninh Thư nhất định phải giữ được sự lạnh lùng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, tim có tỉnh táo mới có thể chú ý tới những biến hóa của hoàn cảnh chung quanh.

Đi dạo trong Ngự hoa viên một hồi, gặp một nam phi đang coi kịch trong Ngự hoa viên, tư thế của nam phi này vô cùng xinh đẹp, mặc y phục như lớp sa mỏng trên người, xuyên qua sa mỏng có thể nhìn thấy hai quả ô mai hồng diễm lệ trên lồng ngực, tuy là xinh đẹp, nhưng vừa nhìn đã biết là nam nhân. 

Nam phi nhìn thấy Ninh Thư, hai tròng mắt nhất thời sáng lên, giống như con kiến nhìn thấy cục đường, lập tức vồ tới.

Nam phi dựa sát vào, Ninh Thư chỉ ngửi thấy mùi huân hương nồng đậm trên người của hắn, khẽ lui về sau hai bước.

"Bệ hạ, người gần đây sao không đến nhìn Lạc, Lạc rất nhớ bệ hạ." Nam phi bất mãn nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư nhíu mày: "Phượng hậu không nói với các ngươi sao? Gần đây thân thể trẫm có chút khó chịu, tạm thời không vào hậu cung."

Nam phi gọi là Lạc kia bĩu môi, không nói gì, nhìn cái dạng này của hắn, Ninh Thư cũng biết Phượng hậu đã nói qua với những nam phi này rồi.

Liễu Trường Thanh vừa nhìn đã biết là nam nhân có năng lực, giúp nguyên chủ trông chừng hậu cung rất yên lành. 

Ninh Thư hơi không hiểu Mộc Nghê Thường làm sao lại đem hắn biếm vào lãnh cung, là vì quan hệ với Hoàng thái nữ sao?

Mộc Nghê Thường hẳn là có tình ý với Liễu Trường Thanh, vì sao đến chết cũng không liếc mắt nhìn Liễu Trường Thanh chứ.

"Không có việc gì thì ở trong cung của ngươi đi, mặt trời sáng như vậy sẽ khiến da của ngươi bị cháy nắng đấy." Ninh Thư nói với nam phi. 

"Thật sao?" Nam phi sờ lên mặt mình một cái, hành lễ với Ninh Thư rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Nam nhân sống trong hậu cung đều phải dựa vào nhan sắc, đương nhiên quan tâm đến dung mạo của mình.

Ninh Thư đi vòng một vòng, lại tới trước Phượng Tê điện của Liễu Trường Thanh, đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì thấy Mộc Tuyết từ bên trong đi ra. 

Mộc Tuyết nhìn thấy Ninh Thư thì hơi sửng sốt, vội vã đi tới, hành lễ với Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết, ánh mắt lóe lóe, nói rằng: "Hoàng thái nữ tới thăm Phượng hậu à?"

"Vâng, nhi thần đến thăm Phụ hậu, bây giờ chuẩn bị đi." Mộc Tuyết cung kính nói. 

Không biết có phải là ảo giác của Ninh Thư hay không, rõ ràng Mộc Tuyết cực kỳ cung kính, nhưng Ninh Thư cứ có cảm giác thái độ của Mộc Tuyết cũng không cung kính như vậy.

Ninh Thư ừ một tiếng, Mộc Tuyết nói một tiếng xin phép cáo lui rồi rời đi, Ninh Thư nhìn bóng lưng của Mộc Tuyết, thực sự là càng nhìn càng giống đàn ông, nữ nhân dáng người mềm mại, bước đi không thể tránh khỏi hơi lắc lư cái mông.

Nhưng Mộc Tuyết lại đi rất thẳng, Ninh Thư suy đoán nàng hẳn đã co thắt mông lại mà đi. 

Ninh Thư nhìn thoáng qua Phượng Tê điện, không định tiến vào, mỗi lần đối mặt với Liễu Trường Thanh đều cảm giác hơi xấu hổ.

Cô dù sao cũng không phải Mộc Nghê Thường, bị Liễu Trường Thanh nhìn ra điều gì cũng không ổn.

Ninh Thư xoay người rời đi, chuẩn bị trở về cung điện của mình. 

Trở lại cung điện, Ninh Thư lại phái vài ám vệ hoàng gia ra, để bọn họ quan sát Hoàng nhị nữ Mộc Mộng và Hoàng tam nữ Mộc Nhu, coi hai người đó có thể làm Nữ hoàng hay không, thực sự không được thì tìm đứa nào tuổi còn nhỏ một chút, sắp xếp nhiều hơn để bảo đảm giang sơn ổn định.

Dù sao Ninh Thư đã nhìn ra được, ý của Mộc Nghê Thường là không thể để nam nhân cướp mất giang sơn, còn phải bảo đảm giang sơn ở trong tay Mộc gia.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Thư vẫn luôn không hề từ bỏ việc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhưng cũng không tu luyện ra được kình khí. 

Thông thường trong thế giới hiện đại linh khí ít, mới không thể tu luyện ra kình khí, tại cổ đại bình thường đều có thể tu luyện ra kình khí dù hơi yếu, nhưng thân thể này Ninh Thư đã bỏ ra rất nhiều thời gian tu luyện rồi.

Nhưng vẫn không có cái ngóe gì, lúc tu luyện ra được một thân mồ hôi, có thể bài trừ được chút độc từ thuốc trong thân thể, nhưng đối với Ninh Thư thì không đủ.

Mà ám vệ Ninh Thư phái ra ngoài quan sát Mộc Tuyết cũng đã trở về, đem những gì mình quan sát được nói hết cho Ninh Thư. 

Ninh Thư sắp xếp lại những gì ám vệ nói, trong phủ của mình Mộc Tuyết đều mặc trang phục màu đen, chưa bao giờ mang đồ trang sức, cơ bản không cho hạ nhân bên người hầu hạ, hơn nữa cũng không vào hậu viện.

Bộ ngực nở ra cũng bị bó thắt lại.

Những điều này giúp Ninh Thư xác định chắc chắn trong thân thể của Mộc Tuyết là đàn ông, còn là một người đàn ông theo chủ nghĩa nam quyền tương đối nghiêm trọng. 

Thực sự là càng ngày càng náo nhiệt!

Có điều Mộc Tuyết cũng làm một chuyện tốt, chính là tạo ra dấu chấm câu, hiện tại cô xem tấu chương cũng nhẹ nhàng hơn nhiều rồi, xử lý chính sự cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hiện tại Ninh Thư phải đi con đường cũ của Mộc Nghê Thường, lột bỏ tước vị Thái nữ của Mộc Tuyết, có phải Mộc Nghê Thường phát hiện gì rồi nên mới mạo hiểm chấp nhận làm dao động nền tảng lập quốc mà tước bỏ vị trí Thái nữ của Mộc Tuyết không? 

Phát hiện trong thân thể Mộc Tuyết là linh hồn của đàn ông?

Kịch bản cũng không cho Ninh Thư nhiều điều để dùng.

Nói chung, nhiệm vụ này không đơn giản. 

Khổ cho cô lúc trước còn đơn thuần cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản.

Ninh Thư cảm giác nhiệm vụ của mình càng ngày càng khó, là vận may của mình kém hay là hệ thống cố ý gây nên?

Trong khoảng thời gian Ninh Thư không đến hậu cung này, Liễu Trường Thanh thỉnh thoảng sẽ mang canh bổ đến cho Ninh Thư, lạnh nhạt nói để Ninh Thư chú ý thân thể, giống như làm cho có lệ vậy, làm cho Ninh Thư cảm giác hơi thốn. 

Mỗi lần nhìn thấy cây sáo trúc Tương Phi bên hông Liễu Trường Thanh, Ninh Thư sẽ cực kỳ muốn biết lai lịch của cây sáo này, thấy dáng vẻ Liễu Trường Thanh dường như rất quý trọng nó, ngoại trừ lúc ngủ ra thì đều mang theo người.

Ninh Thư ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Phượng hậu, cây sáo này có ý nghĩa gì sao?"

Liễu Trường Thanh gỡ xuống cây sáo bên hông, nói với Ninh Thư: "Đây là cây sáo Trường Thanh tự mình làm ra." 

Trên trúc Tương Phi có một ít vết tích bờn bợt, giống như có người rơi nước mắt trên đó, Ninh Thư gật đầu nói: "Tay nghề của Phượng hậu không tồi."

Liễu Trường Thanh mím môi một cái, vẻ mặt hơi trầm xuống, nói với Ninh Thư một câu bệ hạ nhớ uống canh liền đi mất.

Ninh Thư vẻ mặt ngơ ngác, cô nói sai cái gì sao? Làm sao lại cảm giác như Liễu Trường Thanh tức giận chứ. 

Lẽ nào cô không nên khen tay nghề tốt, mà nên khen trúc đẹp à?

"Bệ hạ, người và Phượng hậu lúc nhỏ có trồng một lùm trúc Tương Phi." Thu nữ quan bên cạnh không nhịn được nói.

Ninh Thư: (⊙ 0⊙) 

Thì ra là thế!