Bút Tháp

Chương 121: Sáng thế – 16



Cuối cùng, cậu giải cấu chính mình.

Murphy không thể nhịn được nữa.

Nâng mắt lên, anh nhìn Úc Phi Trần, gần như không thể khống chế bàn tay đang vươn tới Mũi tên Chân lý.

Kể từ khi tên này xuất hiện, rắc rối kéo đến không ngớt, ngay cả ngoại thần cũng có thể công khai đưa về vườn Địa Đàng, thì còn chuyện gì không thể xảy ra?

Bầu không khí nhất thời căng thẳng đến cực điểm.

Cho đến khi Windsor chớp mắt.

"Lá bài này mang điềm xấu à?" Cậu hỏi.

"Không, nó chỉ ra rằng cậu là một vị thần." Claros đáp.

"Mà còn là vị thần bên ngoài hệ thống của chúng tôi." Giọng Murphy chậm rãi, nặng nề, đồng tử phải đỏ sẫm nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách nhạt của Windsor, những hoa văn kỳ lạ lan tỏa trong đồng tử, như thể anh ta có thể nhìn thấu mọi lời nói dối.

Windsor ngoảnh mặt nhìn sang Úc Phi Trần. Úc Phi Trần khẽ gật đầu với cậu ta, Windsor ổn định lại.

"Xin hỏi các anh định nghĩa thần thế nào?" Cậu hỏi.

"Người mang thân phận độc lập, không bị chi phối và nắm giữ sức mạnh không thuộc về bản thân từ Đêm vĩnh hằng, được gọi là thần."

Lạc vào Đêm vĩnh hằng từ khe hở của thế giới và bị thế giới mảnh vụn xem là con mồi, dù may mắn chạy thoát, cũng sẽ rơi vào phó bản tiếp theo, vĩnh viễn không có điểm dừng, những người không ngừng vật lộn trong hoàn cảnh như vậy, chính là "con người".

Trong cuộc phiêu lưu bất tận, sẽ luôn có một người nổi bật, có thể do gặp thời, được người khác nâng đỡ hoặc tự mình ngộ ra, người đó sẽ giành được chiến thắng trọn vẹn trong cuộc chiến với phó bản, thâu tóm nó và có được lãnh thổ của riêng mình. Những người như vậy, dù sức mạnh thế nào, đều được xem là "thần".

Điều này có nghĩa là người đó đã làm chủ được sức mạnh vốn không thuộc về mình và có đủ tư cách để chiến đấu chống lại số phận dai dẳng trong Đêm vĩnh hằng.

Một nụ cười hứng thú chân thực xuất hiện trên khuôn mặt Windsor.

"Nhưng tôi sinh ra trong gia đình Windsor và mới chỉ sống được mười chín năm. Ký ức đầu tiên trong đời là được mẹ dắt ra vườn ngắm hoa tường vi nở."

Murphy chỉ thờ ơ nói: "Thời gian sẽ không nói dối."

"Được rồi. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mình không giống người thường." Windsor ngắm nghía lá bài, "vị... mặc áo choàng đen này gọi anh là thần Thời gian, vậy hẳn anh phải có cách xác minh lời nói của tôi là thật hay giả nhỉ?"

Cậu ta lịch sự và điềm tĩnh, không hề có dấu hiệu nói dối.

"Cho tôi xem ký ức." Giọng Murphy dịu đi một chút: "Tôi sẽ truy ngược quá khứ của cậu."

Rồi lại nhìn sang Úc Phi Trần, phun ra mấy chữ: "Thu phí gấp ba."

Hạng mục này thì Úc Phi Trần biết, nó tên là "sàng lọc và thanh tẩy ký ức", với mức giá 50000 viên đá huy băng.

Úc Phi Trần: "Tôi có thể khiếu nại anh không?"

Claros như sợ tình hình chưa đủ căng thẳng: "Thần Giới luật là người thụ lý đơn khiếu nại về các vị thần đó."

Murphy lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Truy ngược quá khứ của đối tượng bị nghi ngờ là thần sẽ tốn rất nhiều năng lượng, việc tăng giá nằm trong phạm vi cho phép của luật lệ."

Úc Phi Trần đã hiểu. Murphy muốn lừa đá huy băng của hắn trong phạm vi tối đa mà luật lệ cho phép. Nhưng số tiền này sẽ được giao cho tháp Sáng thế, chứ không phải vào túi Murphy, điều này làm giảm bớt cảm giác bị gạt.

Nói thật thì bấy nhiêu còn chẳng bằng số hắn đã tiêu ở phố Ánh Chiều. (Cái khoản mua quà cho Chủ Thần í mà:3)

Nghĩ đến việc tháp Sáng thế thiếu tiền thế nào, hắn vui vẻ đồng ý.

Shiramatsu đưa ra một kết luận: "Em chẳng có đồng nào."

Úc Phi Trần vỗ đầu cậu: "Nhưng cậu rất đơn giản."

"Anh Úc à, hình như anh đang mắng em hả."

Murphy xoay người. Đối diện với anh là chiếc đồng hồ cát lớn nhất điện. Đồng hồ cát bắt đầu chảy, những hạt cát lấp lánh rơi từ trần nhà xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, tất cả xương chim trắng muốt trong lồng kim loại từ từ sải cánh, như thể chúng muốn bay về trời. Mặc dù hốc mắt trống rỗng của chúng đã nâng cao hết cỡ, nhưng chúng chẳng thể nhìn đến bầu trời, mà chỉ là chóp lồng. Giống như con người có thể tự do đi lại khắp mọi nơi, nhưng vẫn luôn sống trong sự gò bó của dòng thời gian.

Đám sương ánh vàng đột nhiên bao phủ căn phòng, một bóng người dần xuất hiện trong màn sương mù. Thánh thành trang nghiêm, cung điện lộng lẫy, ánh mắt dịu dàng và bóng dáng của vị công tước trẻ tuổi. Quá khứ của Windsor mơ hồ hiện ra, hình bóng không ngừng biến hóa, tốc độ dòng chảy cực nhanh, thời gian của một đời người hóa thành một mẩu phim vội vã lướt qua, chẳng mấy chốc đã đến thời kỳ tuổi thơ.

Đúng như cậu ta mô tả. Cậu quý tộc kế vị trẻ tuổi nhìn vườn tường vi nở rộ. Lướt tiếp về phía trước, một bóng dáng mờ ảo vụt qua, hình ảnh rơi vào khoảng trống, cuộn phim đã tua đến đoạn đầu, không thể đi xa hơn nữa. Murphy xoay người lại, hơi trầm ngâm.

Điều này cho thấy Windsor đúng là được sinh ra từ thế giới đó, một người hoàn toàn không liên quan gì đến khái niệm "thần".

Lần này, ngay cả Claros cũng lộ vẻ mặt không mấy tin tưởng. Windsor thì nhướng mày nhìn Murphy.

Murphy cụp mắt, anh lặp lại câu nói kia: "Thời gian sẽ không nói dối."

"Này, cậu..."

Claros còn chưa nói hết, ngọn lửa trong hốc mắt trái của Murphy đã bùng cháy dữ dội.

Giống như phần nhạc dạo đầu, tất cả đồng hồ cát đột ngột tăng tốc, sương mù chuyển từ vàng sang xám, sắc mặt Murphy càng thêm nhợt nhạt. Úc Phi Trần đã quen với cảnh tượng này, lần trước khi Murphy tính ra lá bài tiên tri của hắn cũng tương tự. Thế này nghĩa là sức mạnh của Murphy đang bị tiêu hao dữ dội.

Đúng lúc này, trong màn sương mơ ảo, một cảnh tượng rõ ràng đột nhiên xuất hiện. Mà bọn họ giống như đang đứng bên trong, đặt mình vào cảnh tượng ấy.

Đó không phải thế giới thực, mà là bóng tối của Đêm vĩnh hằng. Ở trung tâm là một đốm sáng rực rỡ. Đốm sáng có kích thước thế này thường đại diện cho một thế giới có quy mô không nhỏ.

Chàng thanh niên Windsor đang đứng trước đốm sáng ấy, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cậu. Khuôn mặt ấy và dáng vẻ hiện tại có chút khác biệt.

Claros đột nhiên lên tiếng: "Tôi biết cậu."

Windsor nhìn chính mình kia, hơi sững sờ: "Nhưng tôi không biết anh, cũng không biết người đó."

Claros cười: "Không biết tôi là chuyện vô cùng bình thường mà, tôi đơn phương quen biết nhiều người lắm. Là một vị thần... cũng xem như khá mạnh trong Đêm vĩnh hằng, tôi phải biết rõ tất cả những người có thể tạothành mối đe dọa cho mình, vậy thì mới có thể đề phòng hoặc xơi tái từng người được. Cậu từng là một trong số đó."

Murphy thàn nhiên nói: "Thế nên lúc nào cậu cũng kiệt quệ."

"Thật không?" Windsor nhìn đốm sáng, "Ý anh là, tôi cũng là một vị thần hùng mạnh sao?"

"Cậu không phải vị thần hùng mạnh, mà là một ông thần lập dị. Họ đặt biệt danh cho cậu là 'nhìn thấu'."

Windsor khẽ cười: "Tôi hơi tin rồi đó. Thỉnh thoảng tôi thật sự có thể nhìn thấu một số thứ."

"Quen biết đã lâu, nhưng lạnh địa của cậu không lớn, cũng không thể hiện bất kỳ sức mạnh gì quá khủng. Nhưng dường như cậu luôn nhìn thấu mọi thứ, có thể bình yên thoát khỏi một số thế giới nguy hiểm mà chẳng mất cọng tóc nào."

Windsor: "Xem ra tôi thật sự rất giỏi tự bảo vệ chính mình."

"Thời điểm đột ngột mất tin tức của cậu. Tôi cảm thấy rất lạ, bởi vì tôi biết người như cậu sẽ không chôn vùi sinh mệnh của mình ở xó nào đó đâu."

Giọng Windsor như một tiếng thở dài: "Có vẻ giờ anh đã biết nguyên nhân rồi."

Cậu không nói tiếp, Claros cũng ngừng hồi tưởng, bởi vì trên đốm sáng kia đã xuất hiện một khe nứt xám đen.

Điều này cho thấy một thế giới hoàn chỉnh bắt đầu vỡ vụn. Trong khung cảnh quá khứ, Windsor kia đang vươn tay, chạm vào một khe nứt hung tợn. Vẻ mặt thất vọng.

"Tôi thấy buồn lắm. Đây là lãnh thổ của tôi sao?" Windsor nói

"Có lẽ." Claros đáp.

"Không nhất định." Murphy lên tiếng.

Tiếp đó, sức mạnh màu trắng bạc từ những ngón tay của Windsor tràn ra và rót vào bên trong thế giới. Vài khe nứt nhỏ bắt đầu khép lại.

"Tôi đang làm gì vậy?"

"Cậu đang dùng sức mạnh của chính mình để vá lại khe nứt của thế giới này."

"Vậy à." Vẻ mặt của Windsor thản nhiên như một người ngoài cuộc.

Việc hàn gắn khe nứt diễn ra trong thời gian dài, nhưng rất lâu sau khe nứt lớn nhất vẫn chưa khép lại. Cuối cùng, dường như Windsor quá khứ đã đưa ra một quyết định quan trọng, cậu ta nhắm mắt lại, vô số đốm sáng tràn ra từ trên người cậu, rơi xuống thế giới như trận mưa sa. Còn cơ thể cậu ngày càng trong suốt.

Cuối cùng, khe nứt cũng bắt đầu khép lại, nhưng không ai có thể nhìn thấy Windsor đã phải trả cái giá lớn thế nào. Cơ thể Windsor trở nên mỏng manh hơn cả tờ giấy, khuôn mặt dần mờ nhạt.

Thứ đầu tiên biến mất chính là hình dáng của cậu ta. Tứ chi, thân thể, khuôn mặt đều biến mất, một đốm sáng yếu ớt lơ lửng bên trên thế giới, ánh sáng mỏng manh không ngừng nhấp nháy.

Nếu đây là một vở kịch, thì lúc này tất cả khán giả đều đang lo lắng cho Windsor, thầm cầu mong cậu đừng lụi tắt. Nhưng ánh sáng vẫn tiếp tục yếu dần.

Sau chót, khi các khe nứt đã hoàn toàn khép lại, hoặc có thể nói là khi mắt thường không còn nhìn thấy bất kỳ khe nứt nào nữa, đốm sáng tượng trưng cho Windsor cũng biến thành hạt bụi lấp lánh. Nó đã mất hết chỗ dựa, lặng lẽ rơi vào thế giới đó, không còn sức sống, tựa như sao mai biến mất vào buổi bình minh.

Thần Thời gian là tên dễ thay đổi. Lúc này, khuôn mặt Murphy mang một nỗi buồn mơ hồ.

Anh ta nói: "Tôi biết tại sao cậu quên rồi."

Windsor: "Tại sao?"

"Sức mạnh của một vị thần được chia thành hai phần, bên trong và bên ngoài." Murphy giải thích.

Sức mạnh bên trong tạo nên bản thân vị thần, còn sức mạnh bên ngoài dùng để xây dựng lãnh thổ của vị thần ấy.

Bên trong luôn mạnh hơn bên ngoài, bởi vì thần thống trị lãnh thổ của mình.

"Để vận hành thế giới và chiến đấu chống lại kẻ thù, tất cả đều sử dụng sức mạnh bên ngoài, sử dụng sức mạnh này sẽ không gây ảnh hưởng đến bản thân vị thần ấy." Murphy nói, "nhưng đôi lúc cậu cần phải sử dụng sức mạnh nguyên bản của chính mình... để làm những việc không thể không làm, bởi vì đó là phần hùng mạnh nhất. Vừa rồi tôi dấy lên ngọn lửa của mình, cũng chính là sử dụng loại sức mạnh đó. Cậu cũng thế."

"Nhưng cậu phải trả cái giá lớn hơn tôi nhiều lắm. Sau khi hao hết tất cả sức mạnh bên ngoài của mình, cậu lại phải trả thêm nhiều hơn nữa. Cuối cùng, cậu giải cấu trúc chính mình. Quá khứ, ý chí và sự tồn tại của cậu... Tất cả đều dung nhập vào thế giới này, chính bản thân cậu không còn gì và cũng quên đi hết thảy. Bởi vì sức mạnh đại diện cho ký ức quá khứ đã rời khỏi thân thể cậu, không bao giờ tìm lại được nữa."

Windsor im lặng thật lâu.

"Cũng không phải trắng tay, dẫu sao tôi vẫn chưa chết." Windsor thở dài: "Hiện giờ thế giới kia đâu?"

"Nó đã trở thành một phần của Thần quốc."

"Thế cũng tốt. Hy vọng thần của các anh sẽ đối xử tốt với nó."

"Cậu không nhớ nó sao?"

"Tôi không định gặp lại nó đâu." Windsor trả lời, "Như anh nói đấy, tôi rất giỏi tự bảo vệ bản thân mà."

Murphy xáo bài.

"Hy vọng cậu sẽ có khoảng thời gian vui vẻ tại vườn Địa Đàng."

"Tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi." Sự mất mát vừa rồi dường như chỉ là ảo giác, nụ cười của công tước Windsor vẫn tao nhã, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Còn một người chưa rút bài." Murphy nhìn Shiramatsu.

Shiramatsu hoảng sợ: "Tôi trong sạch, khỏi cần điều tra quá khứ."

Murphy: "Một lá."

Khay bài được đưa đến trước mặt Shiramatsu.

Đúng lúc này, phía trên cung điện đột nhiên nổ ầm một tiếng!

"Tầng mười ba." Murphy thình lình ngẩng đầu nhìn Claros!

"Lại đến rồi." Claros hiếm khi gạt đi giọng điệu ngả ngớn của mình, quanh người hiện lên màn sương xám tím. Murphy cau mày, trong tích tắc thang máy hạ xuống theo ý nghĩ của anh, trực tiếp túm mọi người có mặt vào trong, rồi nhanh chóng di chuyển lên tầng mười ba.

Cửa vừa mở, thang máy biến mất, hơi thở bạo ngược xông vào.

Shiramatsu "A!" một tiếng, rồi nhanh chân lủi ra sau lưng Windsor, Windsor lặng lẽ núp phía sau Úc Phi Trần. Úc Phi Trần nhìn lên, cổng Đêm vĩnh hằng trước mặt bị nạy ra một khe hở. Năng lượng thuần khiết từ bên ngoài tràn vào, sức mạnh vô hình quét khắp tầng mười ba như cơn lốc hung tợn, rồi ngay lập tức hóa thành hàng ngàn con dơi đen sì, gào thét lao tới mọi ngóc ngách.

Trông thì hỗn loạn, nhưng Úc Phi Trần có thể lập tức nhìn ra mục đích. Chúng tiến vào tầng mười ba từ cổng Đêm vĩnh hằng, giờ lại muốn tìm kiếm con đường đến vườn Địa Đàng từ tháp Sáng thế.

Đôi cánh xương trắng sải ra sau lưng Murphy, anh bay vút lên không trung, giọng hơi khàn: "Lãnh thổ thuộc Ngày vĩnh hằng mà cũng dám xông vào!"

Murphy trở tay kéo dây cung rực lửa. Mũi tên Chân lý được kê vào ba sợi dây cung, lập tức lao về phía khe hở!

Khoảnh khắc hai luồng sức mạnh chạm trán, âm thanh cháy bỏng chói tai cuốn sạch hết thảy. Lúc này, càng nhiều sức mạnh điên cuồng tràn vào, hóa thành một bàn tay khổng lồ vô hình, từ trên không bổ mạnh về phía Murphy. Khi Murphy văng xuống đất, sàn nhà tầng mười ba vỡ vụn, đá vụn và Murphy cùng rơi xuống. Gần như ngay lúc đó, Claros rút từ sau lưng ra một thanh quyền trượng đen tuyền. Phần cuối quyền trượng là xương bàn tay con người, khi phần xương bàn tay chạm đất, khe hở trên cổng Đêm vĩnh hằng và vết nứt trên mặt đất khép lại.

"Lửa không đủ đốt đâu, để dành đi." Claros nói với vết nứt.

Ngay sau đó, làn sương xám tím đầy đe doạ lan ra từ phía sau anh ta, bao trùm cả không trung.

Đồng thời, một chiếc lồng kim loại u ám, lạnh lẽo rơi xuống Shiramatsu và Windsor. Ngăn cách họ khỏi cơn lốc năng lượng bên ngoài.

Úc Phi Trần đứng trước lồng. Tiếng dơi tứ phía vô cùng chói tai, trong tiếng kêu inh ỏi, hai luồng sức mạnh va chạm giữa không trung. Cường độ của vụ va chạm xé toạc không gian, khắp nơi đầy những khe hở tối đen, nhỏ xíu. Úc Phi Trần nhìn cảnh hỗn loạn này, cảm thấy dường như cả hai bên đều không có gì tốt đẹp.

"Xong rồi à." Shiramatsu đau khổ hỏi, "Anh Úc ơi, tầng mười ba bị phá nát rồi hở?"

Úc Phi Trần thản nhiên đáp: "Chưa đến nỗi."

Có thể nhìn ra thực lực của hai bên. Claros đã gác cổng bao nhiêu năm nay, không đến mức rớt đài ngay hôm nay đâu.

Quả nhiên, khi sức mạnh và sức mạnh đánh giáp lá cà, kết quả chỉ trong nháy mắt. Sau vài giây ngắn ngủi, Claros vẫn đứng vững, còn cơn lốc thì đã dừng. Trong không khí có thứ gì đó hóa thành tro tàn, rơi vãi xuống đất.

"Mệt chết đi được, lại còn thả cả mớ thứ vào nữa chứ." Claros uể oải, kéo mũ trùm ra, nhìn lên trần nhà.

Bầy dơi đã biến mất.

Nhìn lại lần nữa, mặt đất phủ đầy xác dơi, tim của từng con đều bị một mũi dao mỏng màu bạc cũ kĩ đâm xuyên. Thoáng chốc, mũi dao hóa thành luồng sáng rồi tan biến, bầy dơi cũng hóa tro bụi.

"Cậu làm đấy à?" Claros nói, "tôi nói rồi mà, thế giới cậu nhận được đúng là hàng xịn. Sức công kích thuần túy như vậy chẳng dễ tìm trong Đêm vĩnh hằng đâu."

Anh ta thở dài: "Hay cậu đừng ra ngoài nữa, tụi mình cùng gác cổng đi."

Úc Phi Trần thản nhiên đáp: "Cùng bị đập bẹp dí vào sàn thì có."

Hắn cảm thấy sau khi bị Murphy lừa tiền, Claros cũng muốn tới gạt luôn sức mạnh của mình, nếu còn ở lại còn cái xó này thì khó mà giữ nổi pháo đài.

"Đừng thế mà cậu Úc ơi, cậu chính là người tay không bắt được Mũi tên Chân lý đấy." Giọng điệu Claros rất thần bí: "Lúc đó... cậu còn chưa đạt được sức mạnh bên ngoài mà."

Trong bóng tối mờ mịt, hai người nhìn nhau, bầu không khí căng như dây cung.

Úc Phi Trần mở miệng, giọng điệu không mấy thiện lành: "Không phải anh từng nói, chỉ vào ngày Phúc sinh mới có kẻ thù bên ngoài đến xâm phạm sao?"

"Đó là chuyện của kỷ nguyên trước rồi." Claros liếm môi, "kể từ khi kỷ nguyên trước bắt đầu, chỉ cần cổng Đêm vĩnh hằng mở ra, tất có kẻ thù từ bên ngoài kéo đến. Chỉ là vào ngày Phục sinh thì đặc biệt đông hơn thôi."

"Tại sao?"

"Tôi cũng có phải cái dạng bị người ta đánh bẹp dí xuống đất không dậy nổi đâu. Người nằm trong tay càng nhiều sức mạnh thì càng dễ xảy ra sai sót, phải không nè? Hệ thống sức mạnh nó rắc rối vậy đó."

Ánh mắt Úc Phi Trần lạnh đi, không biết nhớ tới chuyện gì.

Claros tiếp tục: "Vào đầu kỷ nguyên trước, lúc cậu còn chưa đến ấy... Không phải, ngay cái đêm trước khi cậu đến vườn Địa Đàng, vào ngày Phục sinh, cũng có một người đã mắc sai lầm đấy."

"Là Ngài sao?"

Giọng Claros tựa như con rắn độc dụ dỗ người ta xuống địa ngục: "Muốn xem không?"