Bút Tháp

Chương 127: Chuyện xưa – 2



Và anh có thể làm người thường trong một khoảnh khắc.

"Ác giả ác báo." Đội trưởng từng ngã cây ngay trước mắt Úc Phi Trần, thì thào nói: "Tao đang có cảm giác như đã báo được thù. Anh Úc à, anh cũng có ngày hôm nay."

"Nhưng anh Anphil thực sự rất đẹp trai." Hạ Sâm choáng váng nói.

"Thì có ai nói không đẹp đâu. Tao cũng sẵn sàng chi tiền cho cậu ta."

"Anh làm gì có tiền."

Bên kia, Úc Phi Trần cuối cùng cũng dời mắt khỏi Anphil, đi về phía trước. Bãi cỏ nhấp nhô không bằng phẳng, nên hắn không buông bàn tay đang nắm tay Anphil.

Băng qua sông Vãng Sự, gió đêm yên tĩnh thổi vào mặt.

Điểm đến là thị trấn Joran ẩn sau rừng rậm và dòng sông, ở đó có hai ngọn núi, nơi bọn họ ở nằm phía bên phải chân núi, với vài tòa nhà nhỏ là trung tâm của thị trấn. Từ chỗ này lên trên, nhà ở của cư dân rải rác khắp ngọn núi, các đốm đèn li ti treo mọi nơi. Ngọn núi đối diện chính là một vách đá dựng đứng với đỉnh núi cao ngất, vách đá thẳng tắp nên người ta chỉ có thể dùng thang dây để leo lên, trên vách đá trơn nhẵn khắc một bức bích họa khá nổi tiếng.

Khi đến thị trấn, vài du khách lập tức giải tán đi dạo xung quanh, buổi tối bọn họ tự do tìm chỗ nghỉ.

"Anh muốn đi đâu?" Lúc này, Úc Phi Trần mới cúi đầu ngó Anphil.

Anphil chọn hướng có đèn sáng nhất: "Tới đó đi."

Anh đi đằng trước, ngón tay khẽ đặt lên ngón tay Úc Phi Trần. Tiếp xúc cơ thể là một cảm giác rất kỳ lạ, đặc biệt là đối với những người như họ, những người không thường xuyên tiếp xúc với người khác.

Như thể đã thành lập một liên kết vậy.

Nơi sáng nhất thị trấn là quảng trường trung tâm, người dân đang họp chợ đêm sôi nổi ở đó. Dưới mỗi gốc cây đều có một gian hàng nhỏ, bán trái cây, ngũ cốc, lông thú, vật liệu ma thuật và một số đồ thủ công đơn giản. Ở trung tâm là một đống lửa, một nhóm người nhảy múa xung quanh nơi ấy và hát vang bài ca cổ.

Vẻ ngoài của người dân thị trấn khác hẳn người ngoài, làn da ngăm đen, nhánh cây chen lẫn trong tóc và trên mặt có những hình xăm cánh bướm kỳ lạ. Nhưng quanh năm có du khách tới lui, nên bọn họ cũng không có mâu thuẫn với người ngoài. Đám đông chen chúc tiến về phía trước, trên đường đi Anphil bị chào hàng bảy lần, bị đám thiếu nam thiếu nữ mời khiêu vũ năm lần. Bầu không khí vui vẻ và nhiệt tình quá trớn khiến Anphil bị choáng ngợp, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi đám đông, chung vui từ xa xa.

Do là láng giềng gần với vườn Địa đàng, đá huy băng cũng là đơn vị tiền tệ thông dụng ở Landon Warren, thế lại càng tốt. Kế đó, Anphil nhận được một miếng thịt nai nướng đựng bằng lá xanh hình chiếc kèn. Tay trái anh cầm chiếc lá, tay phải cầm cái nĩa bạc có hình thù kỳ lạ. Cả hai tay đều bận, Úc Phi Trần không thể không ôm giúp anh bó hoa lớn vừa mua, tay còn cầm một ly nước quả.

Thỉnh thoảng Anphil lại đút hắn một miếng. Thịt nai nướng được phết một lớp mật ong, quyện cùng mùi hoa tươi đưa vào miệng, Úc Phi Trần cảm thấy tâm trạng không tệ.

Đương nhiên không phải vì thịt nai ngon, mà là bởi hắn cảm thấy Anphil đang rất vui. Lúc này, hắn sẽ đưa ly nước quả đến trước mặt Anphil, Anphil ngậm ống hút, nhấp một hớp rồi buông ra.

Trong tiếng trống da bướm, ánh đèn chiếu sáng đôi mắt thiếu niên, giống như viên ngọc lục bảo trong veo, đây là cảm xúc đến từ tận đáy lòng. Khi bề ngoại trẻ hơn, tuổi tác nội tâm cũng có thể giảm theo, nhưng điều đó không quan trọng, vì dù Chủ Thần ở trạng thái nào thì hẳn lúc này cũng sẽ cảm thấy vui vẻ thôi.

Dòng người lại chen chúc, vài thanh niên la hét muốn vượt qua họ, đường thì hẹp mà người nào đó lại đang cúi đầu ăn, Úc Phi Trần bèn choàng tay qua vai anh, kéo đến bên cạnh mình. Do chênh lệch chiều cao nên động tác của hắn hết sức tự nhiên.

Anphil ngẩng đầu lên, anh không ngại đụng chạm, cũng ngầm đồng ý với hành động của Úc Phi Trần. Ngón tay Úc Phi Trần giữ chặt vai anh, hơi thở lành lạnh tách anh ra khỏi đám người, như thể đưa tay ra trước là có thể chạm vào, mà lùi lại một bước sẽ được bảo vệ kín kẽ.

Úc Phi Trần không nói gì, nhưng chỉ cần hắn còn ở đây, anh như vẫn còn đường lui.

Có người thả một đàn bướm ra, lông cánh bướm bay tán loạn, một chiếc bị gió thổi bay vào mắt anh, Anphil chớp mắt cúi đầu xuống, nhưng Úc Phi Trần đã chú ý tới.

Anphil trưởng thành đuôi mắt dài mảnh hơn, bây giờ vẫn còn hơi tròn, hai mắt không hiểu sao lại đỏ ngầu, mong manh, yếu đuối như con mèo vậy.

Úc Phi Trần cúi đầu nhìn vào mắt Anphil, ngón tay lướt qua hàng mi dày, bọn họ gần hơn một chút, xung quanh lại có tiếng ồn ào, hóa ra không biết từ lúc nào họ đã vô tình bước đến nơi các thiếu nam thiếu nữ nhảy múa, kết bạn.

Chẳng biết ai lại thả thêm bướm tới đây, chàng thanh niên dị tộc thắm thiết la lên: "Nửa đêm rồi! Hoa tươi đã trao, đưa người ta về phòng đi thôi!"

Ầm ĩ như thế, dù có cảm xúc gì thì cũng tan tành. Rất nhiều người nhìn sang, Úc Phi Trần gần như là dắt Anphil bỏ trốn. Dừng lại ở một góc yên tĩnh. Vừa cúi đầu đã thấy ý cười tinh nghịch trong mắt Anphil, anh đang nhìn hắn.

Khi Anphil bật cười, Úc Phi Trần không biết anh bị làm sao, đành cúi đầu nhìn anh.

Lúc vội vàng chạy tới đây, phấn hoa dính vào áo và cánh tay hắn, phấn hoa màu trắng rất nổi bật trên nền vải đen, Anphil thấy vậy liền phủi giúp hắn.

Cả đêm náo nhiệt, lúc này lại đột nhiên yên tĩnh, có hơi lạ lẫm, giống như đang mơ.

Anphil cúi đầu ngó quần áo của hắn. Úc Phi Trần chỉ nhìn thấy một đầu tóc vàng mềm mại, đẹp đẽ.

Bỗng nhiên, hắn muốn ôm người này vào lòng.

Anphil xử lý phấn hoa xong, vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt chân thực của Úc Phi Trần, anh cảm thấy như bị bỏng, hơi mất tự nhiên nói: "Đi thôi."

Đường phố vẫn còn đông đúc, nhưng không sôi động như trước nửa đêm, họ tìm thấy bảng hiệu của một khách sạn ở giữa con hẻm. Cô chủ đang kiểm kê rượu trước quầy, thấy họ đến cũng không quay đầu lại, chỉ bảo: "Du khách hơi nhiều, hôm nay khách sạn gần như chật ních rồi. Các anh muốn ở phòng nào?"

Anphil hỏi: "Có loại phòng nào?"

Giọng nói thanh tao, du dương đã thu hút sự chú ý của cô chủ, cô quay lại, liếc thấy bó hoa to trên tay Úc Phi Trần.

"Hiểu rồi, hiểu rồi." Cô chủ vui vẻ nói: "Cả đời chỉ có một cơ hội trao hoa thôi. Phòng số 3 trên tầng cao nhất nhé, giảm 20% cho các anh luôn. Nếu hai người đã quyết định ở bên nhau, thì sẽ vĩnh viễn không chia xa nữa."

Sau khi vào phòng, Úc Phi Trần và Anphil cùng nhìn bó hoa.

Tất nhiên, Anphil muốn mua hoa là vì chúng đẹp, nhưng rành là họ đã vô tình đụng phải phong tục địa phương. Rốt cuộc là do loại hoa không đúng, hay hành động mua hoa này vốn đã sai rồi?

Thôi bỏ đi, có phòng để ở là tốt rồi.

Căn phòng không nhỏ, tường trang trí bằng cánh bướm, giường là sản phẩm của một giống cây màu trắng muốt, ngoài cửa sổ sát đất vừa vặn là quang cảnh của khu chợ trung tâm.

Úc Phi Trần rửa mặt đi ra, liền thấy Anphil tóc ướt sũng, chân trần giẫm lên thảm, trông ra ngoài cửa số.

Khăn tắm tùy tiện đặt bên cạnh, xem ra là lau một nửa rồi nghỉ đây. Anh mê mẩn ngắm nhìn đám đông rộn rã.

Hiện tại Úc Phi Trần thừa nhận rằng, là một phần của Thần quốc, Landon Warren thực sự khác xa vườn Địa đàng. Người sống ở vườn Địa đàng đều là những người tín ngưỡng thần linh. Họ đi khắp nơi vì Chủ Thần, hoàn thành nhiệm vụ và nhận thưởng. Họ cũng uống rượu và vui chơi, nhưng đến cuối cùng, khi đã nhận đủ đá huy băng, chứng minh được niềm tin của mình hoặc học được kiến thức từ các thế giới khác, họ vẫn sẽ trở về quê hương. Các tín đồ cũ rời đi, tín đồ mới lại đến.

Claros gọi những người ghé thăm cổng Đêm vĩnh hằng là "lữ khách", một danh từ mà bây giờ hắn phát hiện là rất thích hợp. Tại vườn Địa đàng, từng thế hệ nối tiếp nhau, tất cả đều là những kẻ lang thang đường xa. Còn Thần quốc và Landon Warren, bản thân nó đã là quê hương. Người ta lớn lên tại đây và cũng chết đi tại đây. Họ không nhìn thấy những thế giới khác, nhưng hạnh phúc của họ không hời hợt hay thậm chí còn cắm rễ sâu xa hơn cả hạnh phúc có thể tìm thấy ở vườn Địa đàng.

Hạnh phúc của những người này có lẽ chính là ý nghĩa tồn tại của vườn Địa đàng, là điều Mogros muốn hắn trải nghiệm ở Landon Warren.

Và cũng là nguyên nhân Thần sẵn sàng trả giá mọi thứ.

Rất khó nói đó là xúc động hay gì khác, hắn hiểu điều này, nhưng cũng không có gì thay đổi, không nảy sinh cảm tình với con dân Thần quốc, cũng không tạo nên ý thức trách nhiệm với sự tồn tại của vườn Địa đàng. Chỉ là từ trong đám người huyên náo đêm nay, hắn hiểu được Anphil.

Úc Phi Trần đi tới, cầm khăn lau tóc cho Anphil. Anphil để mặc hắn làm việc.

Mái tóc vàng hơi xoăn đã được lau khô, ánh lên sắc vàng đẹp đẽ dưới ngọn đèn. Đám đông ngoài kia đã giải tán, đường phố trở về với yên tĩnh.

Trong sự vắng lặng, Anphil bỗng nhiên lên tiếng.

"Suốt nhiều năm qua, lãnh thổ và con dân gần như là ý nghĩa duy nhất cho sự tồn tại của tôi."

Úc Phi Trần biết.

Hắn nghĩ, câu tiếp theo Anphil sẽ nói là: Tối nay, tôi rất vui khi được nhìn thấy họ.

Không ngờ Anphil khẽ quay đầu, trong mắt mang theo ý cười điềm tĩnh.

"Cậu bằng lòng cùng tôi đến đến gặp họ, khiến tôi... rất vui. Cảm ơn cậu."

Gió đêm bất chợt thổi tung cửa sổ, mang màn đêm đến, mát mẻ và yên tĩnh. Nó cũng thổi bay mái tóc Anphil, phất qua quần áo của Úc Phi Trần.

Những suy nghĩ vẩn vơ từng xuất hiện tại góc phố lại lần nữa cuốn lấy trái tim Úc Phi Trần.

Anphil đột nhiên bị ôm vào lòng từ phía sau.

Anh sửng sốt chốc lát, đặt ngón tay lên cánh tay Úc Phi Trần, vô thức muốn đẩy ra. Nhưng đẩy một chút mới phát hiện tên này ôm rất chặt, nếu đẩy ra sẽ khiến hắn tổn thương.

Anh không chịu được.

Thần điện ngàn năm hiu quạnh lạnh lẽo, khoảnh khắc được ôm vào lòng, trái tim đã vắng lặng từ lâu bỗng đập thình thịch trong lồng ngực.

Tựa như dòng thời gian vĩnh hằng đột nhiên dừng lại và anh có thể làm người thường trong một khoảnh khắc.

Nhưng cái đẩy nhẹ vừa rồi đã bị Úc Phi Trần phát hiện, hắn cúi đầu, mái tóc vàng lướt qua mặt hắn, những sợi tóc quấn lấy một thứ vô hình.

Đôi môi ngập ngừng chạm vào chiếc cổ gầy của Anphil, nơi ấy không còn tuyến thể, nhưng Úc Phi Trần vẫn muốn tìm một nơi thích hợp, cắn vào cổ anh gần như đã trở thành bản năng của hắn.

Nhưng Anphil không giãy dụa, cũng không tiếp tục đẩy hắn ra, điều này khiến ý định ban đầu của Úc Phi Trần – một động thái đe dọa và áp chế, trở thành nụ hôn chậm rãi và dịu dàng.

Úc Phi Trần thả anh ra, lại phát hiện Anphil vẫn yên tĩnh dựa vào hắn, sau gáy đỏ bừng, lông mi cũng ướt đẫm. Có lúc, Chủ Thần lạnh lùng đến mức khiến người ta muốn vỡ vụn, nhưng hiện tại ngược lại, hắn chỉ muốn ôm lấy anh lần nữa, mà hắn đã muốn thì sẽ làm.

Hắn xoay người Anphil đối mặt với mình, Anphil không nói gì cũng không nhìn hắn, Úc Phi Trần nâng chiếc cằm hơi gầy của người thiếu niên lên để anh nhìn mình, nhưng Anphil vẫn cụp mắt.

Nốt ruồi lệ như ẩn như hiện, Úc Phi Trần đột nhiên hiểu ý Anphil.

Hắn đến gần Anphil, anh không hề động đậy.

Hàng mi vểnh lên, độ cong nhè nhẹ như những lọn tóc xoăn, chính là một trong những phương tiện công kích của người này.

Điều khiến hắn hành động nhanh hơn lý trí chính là suy nghĩ trong lòng, Úc Phi Trần cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt Anphil.

Hàng mi Anphil khẽ run lên, nhưng anh vẫn im lặng, chỉ nắm nhẹ cổ tay hắn.

Úc Phi Trần không biết hiện giờ nên làm gì, hắn chỉ muốn ở gần Anphil thêm chút nữa. Trực giác thôi thúc hắn hôn từ khóe mắt đến khóe môi, khi chạm vào bờ môi mềm mại ấy, hắn đã biết mình muốn gì.

Hắn sấn tới, thực sự hôn Anphil.

Đầu lưỡi liếm hôn, tư thế nâng cằm vẫn có chút ngượng nghịu, khoảnh cách chưa đủ gần, cuối cùng Úc Phi Trần ôm lấy Anphil.

Thân thể thiếu niên ấm áp, mềm mại, gầy như thế có thể dễ dàng ôm trọn.

Úc Phi Trần nghe theo con tim mình, buông Anphil ra, rồi ôm eo anh bế lên.

Ở Ngày vĩnh hằng, trong lãnh địa mà anh khống chế tuyệt đối, chưa từng có ai dám bế anh như vậy. Anphil thận trọng nhìn về hướng Úc Phi Trần bế anh đến. Mà khi được đặt xuống giường, ánh mắt thận trọng lại biến thành ánh mắt "sao cậu lại như thế".

Úc Phi Trần từ trên cao nhìn xuống anh, giống như con sói hoang nhìn thấy thỏ.

Anphil trống rỗng, chỉ vào mình.

"Cậu có biết cơ thể này bao nhiêu tuổi không?"

"Thành niên rồi." Úc Phi Trần đáp.

Nghĩ một chút, hắn nói thêm: "Bề ngoài của Sassena không khác mấy so với anh hiện tại, và anh ta đã rủ tôi hẹn hò hai lần rồi."

"Sassena?" Anphil cau mày: "Cậu đừng... tiếp xúc với cậu ấy."

Anh còn định nói: Cẩn thận bị quấn lấy như Giới luật. Nhưng Úc Phi Trần đã nhướng mi, nom hắn có vẻ vui, lại cúi người hôn lên môi anh. Những gì muốn nói bị nuốt lại xuống cổ họng, biến thành một tiếng ậm ừ không rõ ràng.

Lần này Úc Phi Trần hôn sâu đến mức Anphil không thở nổi, đành phải vòng tay qua vai hắn, hai chân không có sức, cong lên, tìm nơi có thể tựa vào.

Có dây leo làm chứng, ngay từ đầu Úc Phi Trần hoàn toàn không hề nghĩ đến việc giày vò Anphil.

Nhưng khoảnh khắc cơ thể ấm áp, mềm mại quấn lấy, tất cả những kí ức liên quan đến hoa vĩnh miên đột nhiên hiện lên trước mắt hắn.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Dây leo: Nhưng mà papa đâu có nói chuyện.

Pass chương sau: Ngọn lửa trong mắt Murphy nằm ở mắt bên nào? (7 chữ, không dấu, không cách, không hoa)