Ca Ca Bị Vương Gia Cướp Mất

Chương 5



9.

Đêm dần buông. Trăng sao đã lên cao.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một doanh trại: "Người nào đấy?"

Ta vén màn che, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Oản Quân đang chỉnh đốn quân doanh.

"A Chỉ!"

"Oản Quân!"

Cả hai gọi tên nhau cùng một lúc.

Cô ấy vẫn mặc quân phục, gió núi mang theo hơi lạnh khiến cô ấy ôm ta chặt hơn.

Vào lúc này, nỗi nhớ cũng hòa vào ánh trăng phủ xuống trần gian.

Trong gió đêm còn xen lẫn mùi cỏ và sương.

Ta và Tiêu Oản Quân ngồi cạnh nhau trước đống lửa ở khoảng đất trống trong doanh trại, đối diện là ca ta và Tiêu Diễn.

Thỏ và gà rừng đang được nướng trên lửa.

Tiêu Diễn nhíu mày, chậm rãi nói.

"Oản Quân, chuyện này cần phải bàn lại."

“Ta biết muội quan tâm đến A Chỉ, nhưng nếu không may c.h.ế.t trên chiến trường để lại A Chỉ một mình, muội ấy phải làm sao?”

Thấy Tiêu Oản Quân không phản ứng, Tiêu Diễn nháy mắt với ta.

Ta hiểu ý hắn, ngay lập tức dựa vào vai Tiêu Oản Quân.

“Công chúa, ta không muốn phòng không lẻ bóng~”

“Làm ơn đừng đi, được không~”

Khi ca ta nghe thấy điều này, huynh ấy rất tức giận và tuyệt chiêu sư tử hống lại xuất hiện.

"A Chỉ, ai dạy muội nói như thế?"

Tiêu Diễn lập tức chặn miệng huynh ấy bằng một con thỏ nướng.

Tiêu Oản Quân bị ta làm cho đỏ mặt, ho húng hắng liên tục.

“… Vậy ngày mai chúng ta sẽ trở về kinh thành.”

10.

Trăng sáng, gió lạnh, sương rơi lặng lẽ.

Ta và Tiêu Oản Quân ngủ chung một lều.

Tiêu Oản Quân rất xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.

Cô ấy đã cởi quân phục, buông xõa mái tóc đen dài tới thắt lưng rồi dọn giường cho ta.

Cô ấy xoa mặt ta: "A Chỉ, tối nay nàng ngủ trên giường này."

Trước khi cô ấy nói xong, tôi đã ôm lấy cánh tay cô ấy và lắc nhẹ.

"… Lạnh lắm."

Tiêu Oản Quân không chút nể tình: “Ta đã thêm hai cái nệm và hai cái chăn, nàng sẽ không lạnh đâu.”

Vừa dứt lời, ta đã ôm cổ cô ấy và bật khóc.

"Tiêu Diễn nói không sai, người mà một khúc gỗ!"

"Ah…"

Tiêu Oản Quân siết vòng tay, ta bị cô ấy ôm chặt vào lòng.

Trong mắt cô ấy có sự nồng ấm không thể che giấu được nữa, ta ngửi được mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể cô ấy.

Môi và răng chúng ta chạm vào nhau. Ta cảm thấy dường như không thở nổi.

Tim tôi đập nhanh hơn, đầu ngón tay khẽ run lên.

Sau khi nụ hôn kết thúc, hơi ấm dần tản đi, ánh mắt Tiêu Oản Quân chợt sâu thẳm, lông mi dài rũ xuống, giọng nói lành lạnh.

“Bây giờ có còn là khúc gỗ nữa không?”

Ta: "…"

Quả là kích thích!

Cuối cùng, ta và Tiêu Oản Quân cũng ngủ cùng một giường.

Chúng ta vẫn mặc quần áo trên người.

Đột nhiên, giọng nói mạnh mẽ của ca ta vang vọng khắp doanh trại.

"Không phải chỉ mắng ngươi là chó thôi sao, đến bây giờ vẫn còn nhớ à?"

“Ngươi đừng có chạm vào eo của ta được không?”

"Sai rồi ca ơi..."

Tiêu Oản Quân bịt chặt tai ta lại, đắp thêm chăn cho ta, miệng lẩm bẩm: "Bẩn."

Ngày hôm sau, khi bình minh vừa đến, ca ta bước ra khỏi lều với hai quầng thâm đen dưới mắt.

Trên mặt Tiêu Diễn có một vết bầm do bị đấm, rất bắt mắt.

"Vương gia, đây là... "

Giọng điệu của Tiêu Diễn không nghe ra hờn giận: “Ca của ngươi đánh ta.”

Ca ta tức đến mức hai má phồng lên: “Ai bảo ngươi không cho ta ngủ?”

Tiêu Diễn vẻ mặt bình tĩnh tỏ ra không đồng tình, dùng lời nói hôm qua của ca ta để trả đũa.

“Hai đứa trẻ vẫn còn ở đây đấy.”

Trưởng công chúa lại im lặng bịt tai ta lại.

Sau khi thu dọn lều trại chuẩn bị trở về kinh thành thì trong lều vang lên đỗ vỡ.

Đột nhiên, trong rừng tre xào xạc, chim chóc sợ hãi bay ra từng đàn, tiếng vó ngựa không ngừng vang lên.

Ca ta giật mình, nghiêng tai lắng nghe thì ánh mắt chợt tối sầm.

"Không ổn, có thổ phỉ gần đây!"

Binh lính đều đã sẵn sàng rút kiếm.

Phía sau vang lên tiếng vó ngựa, ta quay đầu lại thì thấy một người đàn ông có râu đang ngồi trên ngựa.

Bên người tên đó không phải là Tần Càng, cấp dưới của ca ta sao?

Chỉ thấy gã siết chặt tay, trong mắt ẩn chứa sự tức giận.

"Tần Càng, Bổn tướng quân đối với ngươi không tệ."

Tần Càng khinh thường, cười lạnh: "Chậc chậc, đáng tiếc. Thẩm tướng quân đầy bản lĩnh, hôm nay lại phải c.h.ế.t ở chỗ này."

Hóa ra Tần Càng là gián điệp phương Bắc cài cắm vào triều đình.

Vẻ mặt ca ta đột nhiên nghiêm nghị, huynh ấy lạnh lùng liếc nhìn Tần Càng.

"Không nghĩ ngươi cũng có gan đấy."

Tiếng gào thét hòa với tiếng va chạm của binh khí, tất cả mọi người đều lao vào tấn công.

Trong lúc hỗn loạn, ta bị Tiêu Oản Quân chặn lại, đưa lên ngựa, kéo tay ôm chặt cô ấy.

Ta thấy cô ấy cầm cây cung bằng một tay và trong giây lát bắn ra mũi tên lao vào không trung.

Một mũi tên xuyên qua tim kẻ địch.

Ta ôm Tiêu Oản Quân không dám mở mắt, chỉ thấy cô ấy bắn trúng mục tiêu một cách chính xác.

Binh lính bên kia lần lượt ngã xuống, không ai có thể tiếp cận được chúng ta.

Đột nhiên, một mũi tên bắn vào chân ngựa khiến nó hoảng sợ, hý lên rồi giơ chân trước lên mất kiểm soát.

Ta và Tiêu Oản Quân bị đưa lên cao, con ngựa dường như đau đớn không chịu nổi, trong cơn hoảng loạn nó hất ta rơi xuống đất, lăn vào đám cỏ và đầu đập vào một tảng đá.

Tên tướng giặt đã đẩy Tiêu Oản Quân vào tình thế tuyệt vọng, kẻ đó không giấu sự d.â.m d.ụ.c trong mắt, lời nói tục tĩu và phóng túng.

"Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta thì ta có thể tha cho ngươi một mạng. Hai nước giữ mối quan hệ tốt đẹp không tốt hơn sao?"

Đôi mắt cô ấy toát ra vẻ lạnh lùng, phun ra hai chữ: "Nằm mơ."

Phía sau cô ấy là một vực thẳm, có dòng sông chảy xiết.

Gió thổi tung tóc cô ấy, dáng vẻ lạnh lùng giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.

Một con dao ngắn thò ra khỏi tay áo cô ấy và đ.â.m chính xác vào ngực tên cưỡi ngựa kia.

M.á.u tràn ra và gã ra lệnh cho binh sĩ của mình với một nụ cười chế nhạo.

"Lên hết đi!"

Ta đứng dậy và nhìn thấy Tiêu Oản Quân rơi xuống vực.

"Không!!!"

Ta đau lòng gầm lên, nhưng không kịp nữa rồi.

Trái tim ta như bị xé toạc.

Miệng ta bị bịt lại, những người đi phía sau ta là những cận vệ bên cạnh Hoàng đế.

“Mau đưa nhị tiểu thư lên xe đi!”

Ta lắc đầu tuyệt vọng và ngất đi.

Khi hai bên đánh nhau, một mũi tên do Thẩm Xác bắn ra đã trúng vai trái của Tần Càng.

Kế hoạch là giữ gã sống và đưa về kinh thành để thẩm vấn.

Thật bất ngờ, Tần Càng nhếch môi cười khẩy và đưa tay vào ngực áo.

"Cẩn thận!"

Tiêu Diễn kêu lên một tiếng, đứng chắn trước mặt Thẩm Xác.

Ám khí cắm sâu vào xương, m.á.u đỏ từ cơ thể phun ra.

"A Diễn!"

Một tiếng gầm vang lên xé nát bầu trời.

Tướng quân Thẩm Xác c.h.ế.t lặng nhìn Tiêu Diễn ngã xuống.

Đôi mắt đó sắc bén như đại bàng, và trong ánh ban mai, ngọn giáo chĩa thẳng lên trời.

Cuối cùng, từ trong biển máu, một người đàn ông mang theo sát khí bước ra.

Y đang ôm người yêu vào lòng.

[Đại Hạ, năm thứ tư, mùa xuân.

"Đương triều Trưởng công chúa Tiêu Oản Quân rơi xuống vực. Tấn Dương Vương cứu hoàng muội bị trúng ám khí. Tướng quân Trầm Xác một mình dẫn trăm danh tướng sĩ đột kích vòng vây, bắt được gián điệp về kinh, trọng thương hôn mê.

Lúc này, Hoàng đế đã tra tấn dã man Tần Càng, gián điệp của Bắc triều, đồng thời tiêu diệt hoàn toàn những kẻ phản loạn." --- Đại Hạ Nam Triều Sử]

Sau một hồi huyên náo, giọng nói của ca ta vang lên từ phòng bên cạnh.

"Nhẹ một chút, nhẹ một chút!"

"Để ta làm, các ngươi lui xuống đi!" Thẩm Xác nói.

Thái y không dùng lực nhiều, nhưng Tiêu Diễn đau đớn đổ rất nhiều mồ hôi trên trán.

"Chỉ bôi thuốc thôi, sao ông còn sờ lung tung trên người vậy?"

Thái y giải thích yếu ớt: “… Thần chỉ đang thay thuốc cho Vương gia thôi mà.”

Tiêu Diễn đang nằm cởi áo trên ghế: "Ông lui xuống đi, để tướng quân thay cho ta."

Thái y không dám lên tiếng, vẻ mặt sợ hãi lui về phía sau.

Sau khi thái y rời đi, Tiêu Diễn vừa nói vừa cười: “Thẩm tướng quân đang ghen."

Thẩm Xác cầm thuốc nhìn vết sẹo kinh người trên lưng Tiêu Diễn, không khỏi đau lòng, không khỏi chửi rủa.

"Ngu xuẩn."