Cả Cơ Thể Em Tôi Đều Thích

Chương 31: Hủy hôn (I)



Tiểu Khiết thấy xe anh rời đi, trong lòng như có mất mát lớn, quan hệ của hai người vốn dĩ rất tốt cho đến khi cô nhận được điện thoại, Tiểu Khiết hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tuyết Liên.

- 'Tuyết Liên, hôm nay mình có việc bận, xin trưởng phòng cho mình nghĩ một hôm nhé.'

Tuyết Liên như nghe được chuyện cười:'Con nhỏ này, đùa sao, giờ chúng ta đang dưới trướng của xếp Trần, mà cậu lại ở với anh ta đêm qua chả nhẽ lại không xin phép.'

Tiểu Khiết cười khổ:'Mình xin rồi, chỉ là sợ tên trưởng phòng làm khó dễ mình nên nói lại cho chắc thôi.'

Tuyết Liên 'ừ' một tiếng ý bảo cô nói có lý: 'Yên tâm, mình sẽ xin giùm, mà cậu bận việc gì vậy?'

- 'Hôm nay bố mẹ anh ta về rồi.' Nói xong câu này, bầu không khí trở nên yên tĩnh hẳn.

- 'Tiểu Khiết..' Tuyết Liên nghe thấy vậy thì biết tình hình sắp tới sẽ không ổn, cô biết tính Tiểu Khiết là người rất trọng ơn nghĩa, bố mẹ Lý lại giúp cô nhiều như vậy e rằng việc hủy hôn sẽ khó, Tiểu Khiết nhà cô thì thật sự rất biết ơn bố mẹ Lý.

- 'Tuyết Liên, mình biết làm sao cho phải mà,yên tâm.'

Một bên tình cũ cùng ơn nghĩa, một bên tình mới, cô nên chọn gì cho phải, ngay lúc này cô thật sự muốn mình không tồn tại nơi đây nữa.

Cô cúp máy xong thì lại nhận được một cuộc gọi khác, là số của Uông Nhã, dạo này đã không liên lạc gì rồi, giờ cô ta gọi rốt cuộc là có chuyện gì.

- 'Có chuyện gì sao?' Cô lạnh nhạt nói.

Bên kia Uông Nhã im lặng một lúc mới lên tiếng:'Tiểu Khiết, tôi xin lỗi vì đã dành Lý Nhiệm Kỳ với cô, nhưng cũng chỉ vì tôi yêu anh ấy, tôi thừa nhận lúc đầu tôi tiếp cận anh ấy vì gia sản Lý gia nhưng hiện tại, tôi đã thật sự yêu anh ấy, cô có thể...'

- 'Nhường Lý Nhiệm Kỳ cho cô phải không?' Tiểu Khiết không đợi cô ta nói xong đã tiếp lời.

Uông Nhã nhỏ giọng 'ừ' một tiếng, Tiểu Khiết cười lạnh, Uông Nhã cũng thật ngu ngốc, Lý Nhiệm Kỳ đã từng phản bội cô cũng có nghĩa là anh ta sau này cũng sẽ phản bội cô ta, vậy mà cô ta còn yêu người đàn ông đấy nữa.

- 'Bố mẹ anh ta hôm nay về rồi, nếu có chuyện gì muốn nói thì cô cứ đến đây nói thẳng, còn nữa, Lý Nhiệm Kỳ là con người không phải đồ vật và yêu cầu tôi nhường lại, nếu đủ can đảm cứ bám lấy anh ấy của cô đi, tốt nhất đừng để anh ta đến tìm tôi nữa.'

Nói xong cô cúp máy, thật sự cô mong cô ta có thể đến Lý gia làm ầm lên một trận, như vậy việc hủy hôn của cô càng thuận tiện hơn, cô có thể...làm tất cả những gì cô muốn rồi.

Bên này, Trần Gia Kiệt lái xe vào đường cao tốc, bỗng nhiên anh cảm thấy nhức đầu kinh khủng, các khớp tay trắng bệnh, anh khó nhọc lái xe hết đường cao tốc, đậu xe ven đường, khó khăn tìm lọ thuốc, chết tiệt, thuốc ở trên xe đã hết, giờ chỉ có ở nhà nhưng ở đây với nhà anh cách nhau khá xa. Trần Gia Kiệt ôm đầu như trấn an cơn đau, khuôn mặt tái nhợt, lúc này miệng anh nếm được vị tanh tanh, ở mũi lại có dòng nước lạnh chảy ra, Trần Gia Kiệt đưa tay chạm lên mũi, một dòng máu đỏ thẩm chảy ra mạnh mẽ, mắt anh mờ dần, mọi thứ trở nên rất mơ hồ. Anh lấy điện thoại ra tìm số của Giản Tử Hạo.

- 'Hạo, giúp mình với...'

Nhà Lý gia, Tiểu Khiết bấm chuông cửa, lúc này quản gia ra mở cửa cho cô.

- ' Tiểu Khiết, về rồi sao? Dạo này con ở đâu vậy, lão gia và phu nhân về rồi, con hãy nói hết uất ức trong lòng bao lâu nay ra đi, nào vào trong đi.'

Cô mỉm cười nhìn quản gia, ở Lý gia, ai cũng đối xử tốt với cô cả, e lần này hủy hôn sẽ để lại ấn tượng xấu với mọi người. Từ lúc anh rời đi đến giờ, trong lòng cô luôn nóng như lửa đốt, cô muốn gọi điện cho anh nhưng nghĩ mới xa anh chưa đầy một tiếng vậy mà gọi điện rồi, với lại tình hình hiện tại không hay cho lắm.

- 'Chị, em nhớ chị quá.' Một cô bé khoảng 17 tuổi chạy vào ôm lấy cô, cô bé tên là Tiểu Hi, em gái của Lý Nhiệm Kỳ, người mà ngày trước cô từng cứu mạng.

- 'Cha, mẹ.' Tiểu Khiết đứng dậy chào hỏi bố mẹ Lý, một tay ôm Tiểu Hi. Lý Nhiệm Kỳ đang xách vali vào nhà, thấy cô khuôn mặt anh rạng rỡ hơn hẳn.

- 'Tiểu Khiết.'