Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 18: Thẩm Đông bị câm



Thẩm Đông sống hai mươi lăm năm, tuy rằng chẳng có bao kế hoạch hay mong đợi gì với cuộc đời mình, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày sẽ ngồi bên trong đồn công an nghe cảnh sát tra hỏi.

Giờ hắn chỉ mong mình có thể biến thân được như Tào Mộc, biến thành cá, biến thành chó, cho dù có biến thành gà cũng được, chỉ cần có thể để mình không bị cảnh sát nhìn chằm chằm nữa là được.

Thật ra, cảnh sát cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi bọn họ, người này sao lại ngã xuống sông, tại sao ở dưới nước lâu vậy cũng không lên, nhân tiện giáo dục hắn, điều động đội phòng cháy chữa cháy vớt nửa ngày cũng không thấy ai, cuối cùng người này lại leo lên từ thượng du như thể một người chẳng liên quan, hành vi lãng phí tài nguyên công cộng này rất đáng lên án.

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, Thẩm Đông ngay cả một câu cũng không nói ra được, người này chỉ là muốn ngâm dưới nước, cho nên đứng ngay bên cạnh biển “Ở đây cấm bơi lội” nhảy xuống sông?

Người này nhảy xuống nước rồi sẽ biến thành một con cá, cho nên không ai tìm được cậu ta? Đã vậy, con cá này còn không biết những người này đang tìm nó, thế nên nửa tiếng sau mới thong thả biến lại thành người lên bờ?

“Cậu là người câm à?” Cảnh sát nhìn Thẩm Đông không chịu nói một chữ, bất lực hỏi.

Thẩm Đông cảm thấy mình chắc chắn là điên rồi.

Hắn gật đầu với cảnh sát.

“Cậu còn thuận theo thật cơ đấy!” Người cảnh sát thở dài, “Lúc bọn tôi đến hiện trường, có người qua đường nói trước đó hai người các cậu đứng trên bờ nói chuyện, nói xong rồi cậu ta mới nhảy xuống sông!”

“Thủ ngữ.” Thẩm Đông nói xong hai chữ này chỉ muốn đập đầu chết trước bàn.

“Cậu…” Cảnh sát đã bị chọc giận cho cười rồi, chỉ vào hắn nửa buổi vẫn không nói nên lời, cuối cùng liền chỉ vào Tào Mộc bên cạnh: “Cậu là người trong cuộc, cậu nói đi, cậu không phải cũng là người câm đấy chứ?”

“Không phải.” Tào Mộc thật thà trả lời.

“Vậy thì được, nhảy xuống sông làm gì?” Cảnh sát cầm bút lên nhìn cậu.

“Nóng quá.” Tào Mộc trả lời rất thản nhiên.

Thẩm Đông liên tục nhìn chằm chằm cậu, từng giây từng phút chuẩn bị nếu như Tào Mộc phun ra thêm gì đó hắn sẽ nhào tới đập cảnh sát ngất xỉu.

“Nóng quá?” Cảnh sát sửng cồ lên, “Nóng quá thì về nhà bật điều hòa lên, không thấy chữ “không được bơi lội” to đến vậy à!”

“Tôi không biết chữ.”

“…Cậu chưa đi học bao giờ à!”

“Chưa mà.”

“…Được thôi, vậy nghĩa là cậu chỉ muốn bơi, không phải muốn tự sát, đúng không?”

“Tự sát?” Tào Mộc sửng sốt, mặt mê man như thể đang tìm hiểu xem cái từ “tự sát” này có nghĩa gì, cuối cùng cậu nhìn qua Thẩm Đông, nhỏ giọng hỏi, “Tự sát nghĩa là gì?”

Cảnh sát nổi giận, không chờ cho Thẩm Đông trả lời liền quát, “Tự sát chính là không muốn sống nữa nên đi chết!”

“Tôi từ đầu đã, đã nói cậu ấy không, không…phải tự sát rồi, mà.” Thẩm Đông bóp trán, chuyện này từ lúc đầu có người báo cáo Tào Mộc bơi lội ở đây tới tận lúc vẫn luôn không tìm được người xuống nước nên biến thành giải cứu, Thẩm Đông vẫn nói không ai tự sát cả, nhưng đáng tiếc là Tào Mộc vẫn chẳng hề xuất hiện, kể cả như không có ai tự sát cũng có thể là có người bị chết chìm….

“Vậy tự sát tôi còn cởi áo làm gì?” Tào Mộc hỏi cảnh sát.

Cảnh sát hít vào một hơi, trông như thể đang nén giận, nén một lúc mới nói tiếp: “Được rồi, vậy xuống nước xong cậu đi đâu, nhiều người xuống tìm giải cứu như thế, sao cậu lại trốn không chịu ra?”

Thẩm Đông rất hồi hộp, hắn không biết Tào Mộc sẽ nói ra gì nữa.

Tào Mộc cau mày suy nghĩ một lúc: “Chắc là tôi bơi đi xa quá, không biết có người đang tìm tôi.”

Thẩm Đông liền thở phào nhẹ nhõm, câu trả lời này cũng coi như hợp lý.

Tào Mộc hẳn là ăn ngay nói thật, Thẩm Đông biết cậu biến thành cá rồi sẽ bơi như điên trong bồn tắm, trong sông không có thứ gì ngăn cản, nếu không phải mình còn đang ở trên bờ sông, người này có khi còn có thể chạy được tới đầu nguồn.

Nửa tiếng sau, hai người bọn họ cuối cùng cũng đi ra được đồn công an, dằn vặt một lúc này, trời đã chạng vạng tối.

Thẩm Đông kéo Tào Mộc không thèm để ý tới phương hướng đi một mạch, đi gần mười phút mới ngừng lại, hắn sợ cảnh sát chốc nữa lấy lại tinh thần rồi lại đuổi theo đòi thẻ căn cước của hai người bọn họ, vậy thì thật sự phiền phức.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc sờ lên cánh tay Thẩm Đông, “Xin lỗi.”

“Sao?”

“Tôi không biết sẽ thành ra như vậy,” Trong giọng nói của Tào Mộc có lẫn dè dặt từng li từng tí, “Vừa nãy anh khó chịu lắm phải không?”

“Không sao,” Thẩm Đông cười, hắn vừa nãy có hơi sống không bằng chết thật, nhưng vẫn vui vẻ vì lúc Tào Mộc khó chịu lại có con sông ngay cạnh, nếu lần tới gặp phải tình huống như vậy, kể cả có kinh động cảnh sát đặc công hắn cũng phải cho Tào Mộc xuống nước, “Nhưng mà, tôi nói, nói với cậu, sau này không được gây chú ý, như vậy, cứ lặng lẽ đi xuống, là được.”

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Đói không, đưa cậu đi ăn cơm.” Thẩm Đông sờ bụng, hắn đã hơi đói.

“Đói, ăn gì?” Tào Mộc lập tức hứng thú, Thẩm Đông cả một đường đi tới đây đều dẫn cậu ăn đủ thứ khác nhau, hiện giờ cậu tràn ngập hứng thú với việc đi ăn.

“Không biết, đi rồi xem.”

Hai người đi được nửa con đường, Tào Mộc đột nhiên chỉ vào một nhà hàng kiểu tây nói một câu: “Chỗ này đi, có vẻ thơm lắm!”

Thẩm Đông nhìn qua trang trí của ghế ăn: “Được, đi rút, tiền đã.”

“Tại sao?” Tào Mộc cả một đường tới đây mới là lần đầu nghe thấy Thẩm Đông nói phải đi rút tiền.

“Không đủ tiền.” Thẩm Đông không biết giá cả hiện giờ của những nhà hàng kiểu Tây trông có vẻ rất sang chảnh này là bao nhiêu, nhưng hắn cũng không có ý định tiết kiệm tiền, cơ hội đi như bây giờ sau này chưa chắc đã có được, tiền tiêu sạch là xong.

Có dằn vặt trải qua ở đồn cảnh sát trước đó, lúc chọn món, Thẩm Đông cảm thấy áp lực nhẹ hơn bình thường không ít, cách lấy độc trị độc có tính cưỡng chế này cũng coi như có vài hiệu quả.

Sau khi gọi hai phần beefsteak, Thẩm Đông nhìn qua Tào Mộc, lại gọi thêm một cái pizza, suy nghĩ xong lại gọi thêm một phần cánh gà.

“Ăn ở đây không dùng đũa.” Tào Mộc chờ cho nhân viên phục vụ đi rồi liền nhỏ giọng nói.

“Ừ,” Thẩm Đông cười, “Tay phải cầm dao, tay trái cầm dĩa.”

“Ơ, tại sao? Tôi cầm dao tay trái không được à?” Tào Mộc khoa tay, “Tôi thấy tôi cầm dao tay trái dễ hơn.”

“Vậy thì cầm tay trái.”

“Được.”

Beefsteak rất hợp khẩu vị Tào Mộc, Thẩm Đông mới ăn chưa được mấy miếng, Tào Mộc đã ăn hết nửa tảng.

“Ăn ngon không?” Thẩm Đông chỉ bánh pizza, “Ăn thử cái này đi.”

“Ăn ngon,” Tào Mộc cắm mặt ăn, “Nhưng mà sau này đừng ăn cái này nữa.”

“Tại sao?”

“Tôi mới vừa nhìn thực đơn, những món này đều đắt hơn bình thường anh dẫn tôi đi ăn, số ở đây là ba chữ số.” Tào Mộc cắn một miếng pizza, “Hết tiền rồi là phải đi về đúng không.”

Thẩm Đông cười vui vẻ, hắn không ngờ Tào Mộc sẽ chú ý tới thực đơn: “Cũng không phải bữa nào cũng ăn, không, không sao.”

Tào Mộc cười, tiếp tục ăn, ăn vài miếng, cậu liền ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ: “Tôi cầm dĩa tay trái trông kỳ lạ lắm à?”

“Hả?” Thẩm Đông không hiểu ý cậu, “Không lạ, còn, còn không cho người ta thuận tay trái à.”

“Phía sau anh có một người,” Tào Mộc nói rất nhỏ, “Cứ luôn nhìn tôi.”

“Vậy à?” Thẩm Đông giật mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Người trong nhà hàng cũng không nhiều, vị trí của bọn họ khá khuất, Thẩm Đông quay đầu lại, phía sau chỉ có một người đàn ông đang ngồi.

Người này trông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất chú ý, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, có lẽ là cảm nhận được Thẩm Đông quay đầu lại, thế nên cũng ngẩng đầu lên.

Lúc nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Đông, anh ta cũng không tránh né, rất thản nhiên cùng Thẩm Đông nhìn nhau, còn cười.

Thẩm Đông quay đầu lại, người này trông có vẻ không có ý xấu gì, nhìn Tào Mộc hẳn là vô tình thôi, Tào Mộc ngồi mặt đối mặt với người này, vừa ngẩng đầu lên là gần như có thể chạm mặt.

“Không sao cả, ăn đi.” Thẩm Đông nhìn đồ ăn trên bàn, cũng chẳng còn lại bao nhiêu, Tào Mộc là có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn no rồi cũng phải qua một lúc mới phát hiện ra được.

“No rồi.” Tào Mộc sờ bụng, mặt rất mãn nguyện.

Trở về chỗ ở, Tào Mộc vặn nước đầy bồn tắm xong liền nằm trên giường lăn qua lăn lại, Thẩm Đông tiếp tục nghiên cứu bản đồ, suy nghĩ xem mai nên đi đâu, còn phải canh đúng thời gian Tào Mộc bốc lửa nữa.

“Ngày mai chúng ta còn đến bờ sông không?” Tào Mộc hỏi.

“Không, chúng ta đi, đi…” Thẩm Đông nhìn vùng đất bên trong vòng tròn, cuối cùng dùng bút chỉ, “Thủy cung.”

Thủy cung không xa bờ sông, rất nhiều nước, hơn nữa còn có đủ loại cá, Thẩm Đông không biết Dư Tiểu Giai liệu có ý nghĩ rằng thi thoảng sẽ đến thăm đồng loại của mình hay không, nhưng đây là mục tiêu gần nhất hắn tìm được trước mắt.

“Thủy cung?” Tào Mộc nhảy xuống giường, chạy tới bên cạnh nhìn bản đồ.

“Bên trong có nhiều cá lắm.”

“Cá thì có gì hay mà xem, anh muốn xem cá thì tôi biến thành cho anh xem.”

“Không, không phải, cậu muốn mà,” Thẩm Đông uống một ngụm nước, “Nếu như cậu rời khỏi biển rất nhiều năm rồi, cậu có muốn, muốn đi xem cá…khác không?”

Tào Mộc trầm tư: “Lâu như vậy, tôi có khi nào sẽ quên mất cá khác không, sẽ muốn sao?”

“Chị cậu liệu có, muốn không,” Thẩm Đông định nói chị cậu biết nhiều chuyện như vậy, biết đâu lại nghĩ không giống cậu thì sao.

“Sẽ đấy, chị ấy thích chơi với các con cá khác lắm.” Tào Mộc cố hết sức nhớ lại, “Cá hề trước đây chị thân nhất, hoa văn trên người giống quần lót lắm, loại tam giác ấy…”

Thẩm Đông nhịn cười, liếc mắt nhìn cậu: “Đường màu trắng của cậu…cũng giống lắm.”

“Không thể nào, giống à? Tôi không nhìn thấy,” Tào Mộc cúi đầu nhìn mình một lúc mới nhớ ra giờ mình không phải là cá, “Giống thật à? Ông nội tôi bảo hoa văn tôi đẹp lắm mà, sao lại giống quần siệp được?”

“Của cậu giống quần lót tứ giác.” Thẩm Đông tiếp tục trêu cậu.

“Tôi muốn xem! Anh xem hộ tôi!” Tào Mộc gào xong liền lao vào buồng tắm.

Thẩm Đông nghe thấy tiếng gào của Tào Mộc nhảy vào trong bồn tắm, đứng trong phòng khách cười vui vẻ nửa buổi, lúc chậm rãi đi vào phòng tắm, cá hề nhỏ còn đang liều mạng đập đôi vây ngực, trông có vẻ rất vội vàng.

“Xem hộ cậu nào,” Thẩm Đông cười, đưa tay vớt cậu từ trong bồn tắm ra, đặt trong tay, “Đừng có lộn xộn, cậu trơn lắm, rơi xuống đất không chịu trách nhiệm.”

Cá hề nhỏ ngoan ngoãn không hề di chuyển, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi.

“Tự cậu nhìn đi.” Thẩm Đông đưa nó tới trước gương, chỉ hoa văn màu trắng trên người nó.

Cá hề bé quơ quơ vây ngực, Thẩm Đông cũng không biết cậu có thấy rõ không, cho nên liền chuyển qua một bên khác quay vào gương: “Nhìn thêm bên này đi.”

Biểu diễn xong cả hai bên, Thẩm Đông thả lại cậu vào trong bồn tắm.

Cá hề nhỏ trôi không động đậy trong bồn tắm một lúc mới biến thành viên sủi, Thẩm Đông ngồi xổm bên cạnh bồn tắm chờ Tào Mộc đi ra liền hỏi một câu: “Nhìn rõ không?”

“Nhìn rõ,” Tào Mộc giơ tay lên miêu tả, “Hoa văn của tôi thẳng mà, không giống quần lót!”

“Cậu xem đi,” Thẩm Đông lục lọi trong túi, tìm được một cái quần lót tứ giác của mình, “Giống không.”

Tào Mộc nhìn chằm chằm quần siệp một lúc lâu, rồi chỉ vào Thẩm Đông: “Anh lại trêu tôi, hôm nay trên đường bao nhiêu con gái mặc váy ngắn cũn cũng không phải giống vậy à!”

“Ai bảo cậu, dễ trêu như thế.” Thẩm Đông cười vui vẻ.

“Nói Lắp Tử.” Tào Mộc nói xong liền quay đầu bỏ chạy.

Thẩm Đông đuổi theo đạp một cái lên mông cậu: “Cậu muốn ăn đòn à.”

Quyết định hành trình ngày mai là đi tới thủy cung xong, Thẩm Đông cởi áo nằm dài trên giường, cả người đều thả lỏng, liền cảm giác chân hơi mỏi, hôm nay đúng là hành hạ cả ngày.

“Anh mệt không?” Tào Mộc nằm sấp bên cạnh hắn, cầm điều khiển từ xa đổi kênh nghịch.

“Vẫn được, chủ yếu là lâu rồi, không đi, đi bộ như thế.” Thẩm Đông giật chân, “Còn vào đồn cảnh sát một lần nữa.”

Tào Mộc suy nghĩ một lúc, đột nhiên trở mình, hôn một cái lên bụng hắn: “Đỡ hơn không?”

Nụ hôn này khiến Thẩm Đông sững sờ một giây xong liền cảm thấy bắp thịt cả người chỉ trong một chốc đã lấy bụng làm tâm điên cuồng co lại thành một cục, sau đó nhanh chóng xoắn lại dùng sức văng mạnh ra.

“Tôi, cũng không phải mỏi bụng.” Thẩm Đông vỗ về đầu Tào Mộc, khống chế mình không dùng một chưởng đập Tào Mộc xuống.

“Chân mỏi à? Tôi giúp anh xoa bóp đi,” Tào Mộc ngồi dậy, “Có lúc tôi mỏi sẽ tự bóp cho mình.”

Thẩm Đông không từ chối, thật ra, nếu như không phải là muốn tránh cho mình trông quá giống lưu manh chết đói bảy năm, hắn đã sớm chủ động yêu cầu, bóp chân có tính là gì, nếu mọi thứ đều làm theo tính tình mình, hắn đã sớm xong xuôi thời kỳ ám muội này.

“Cậu thường tự mình bóp à?” Thẩm Đông nhận ra kỹ thuật bóp chân của Tào Mộc cũng không tệ, nặng nhẹ rất thích hợp.

“Ừ, có lúc bơi xa quá sẽ mỏi.” Tào Mộc cười.

“Mỏi còn, còn bơi xa thế.”

“Không phải cố ý, có lúc bơi được nửa thì quên mất ấy, sau đó bơi ngược lại, chờ tới lúc nhớ ra bơi về đã xa lắm rồi.”

“Đó cũng là đuôi mỏi chứ, chân lại mỏi à? Cá…không, không có chân.”

“Đuôi sẽ mỏi,” Tào Mộc liếc mắt nhìn hắn, “Biến về thành người là mỏi chân.”

Thẩm Đông cười, nhắm mắt lại, nằm chưa được mấy phút đã mơ màng, chờ tới lúc hắn tỉnh lại, nhận ra Tào Mộc vẫn đang ngồi bên cạnh hắn, tay vẫn đang nắm trên đùi hắn, mặt quay về phía tivi xem kênh nông nghiệp đang dạy bạn câu cách câu cá.

“Xem cái này làm gì,” Thẩm Đông nhanh chóng cầm điều khiển từ xa qua đổi kênh, giờ này cũng không có phim hoạt hình, hắn đành phải tìm một kênh đang chiếu trẻ em ở vườn trẻ nhảy cùng thầy cô, “Xem nhảy đi.”

“Không sao,” Tào Mộc cười, “Trước đây tôi từng gặp người đi câu rồi.”

“Ngốc như vậy mà không bị câu mất à?” Thẩm Đông vỗ lên tay cậu, “Đừng bóp nữa, nằm đi, tôi bóp cho cậu.

“Ừ,” Tào Mộc nằm xuống, suy nghĩ một lúc liền trở mình nằm sấp, “Phía sau chân mỏi… Tôi chưa bị câu bao giờ, nhưng bị thuyền câu cá đâm phải rồi.”

Thẩm Đông mới vừa chạm tay lên chân cậu, nghe thấy câu này liền nhớ lại vết sẹo cũ trên lưng cậu: “Sao lại đâm phải?”

“Ở phía sau cái thuyền kia có một thứ gì đó xoay rất nhanh, hôm đó tôi bơi quá gần mặt nước, lúc thuyền lái qua tôi không tránh nên bị đập một cái,” Tào Mộc nghiêng mặt, dựa lên gối, “Đau gần chết.”

“Vết, vết sẹo trên lưng cậu?” Thẩm Đông bóp đùi cậu, chân Tào Mộc sờ lên rất có cảm xúc.

“Ừ, ông nội tôi bảo tôi bị đâm ngất xỉu đi, lúc ông nội tìm được tôi còn đang trôi trong nước,” Tào Mộc cười nhắm mắt lại, “Dễ chịu thật.”

“Đâm ngất đi dễ chịu lắm à.”

“Tôi bảo là anh bóp tôi rất dễ chịu.”

“Dễ chịu thì cậu ngủ đi.” Thẩm Đông vỗ lên mông cậu.

Xoa bóp chẳng mấy chốc, Thẩm Đông đã nghe thấy hô hấp của Tào Mộc chậm đi, chắc là đã ngủ.

“Tào Mộc,” Hắn tắt tivi đi, nằm xuống cạnh Tào Mộc, “Ngủ rồi à.”

Tào Mộc không trả lời, cũng không nhúc nhích, trông có vẻ như đã ngủ rất sâu.

Thẩm Đông chăm chú nhìn cậu một lúc, lại gần rất cẩn thận mà hôn lên khóe miệng cậu một cái, vốn là định hôn thêm một cái, mà cảm giác cứ tiếp tục như vậy có lẽ sẽ phát triển theo chiều hướng không thể nào khống chế được, ngày hôm nay đã mệt thật rồi, nếu phát triển thật, hắn sợ vừa ngủ sẽ ngủ thẳng tới chiều mai, do dự mấy giây, hắn chọn một biện pháp lưng chừng, ôm ngủ thôi.

Đồng hồ sinh học của Tào Mộc sớm một tiếng so với Thẩm Đông, mỗi lần Thẩm Đông tỉnh dậy, Tào Mộc đều không ở trên giường nữa.

“Tào Mộc.” Thẩm Đông mở mắt, việc đầu tiên làm chính là gọi cậu, cứ lo lắng thằng nhóc này sẽ xảy ra chuyện gì đó trong lúc hắn ngủ, tuy hắn cảm thấy, với năng lực làm quen vẫn luôn khiến hắn bất ngờ của Tào Mộc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Sáng sớm ở đây ngay cả chim cũng không có.” Tào Mộc từ ban công trở vào phòng khách.

“Cũng có, nhưng ít,” Thẩm Đông chậm rãi xoay người, “Đây là thành phố lớn, không giống trên đảo.”

“Tôi không thích nơi này lắm,” Tào Mộc nhíu mày, “Chị tôi sao lại ở đây lâu như vậy mà không về nhỉ?”

“E là nơi này có thứ gì đó cô ấy thích,” Thẩm Đông không muốn sáng ra đã thảo luận đề tài khiến người ta không vui lắm này, “Tôi đi mua đồ ăn sáng, muốn ăn gì?”

“Để tôi đi mua,” Tào Mộc rất tích cực mặc áo vào, “Ở dưới tầng đúng không? Hôm qua tôi thấy có quán ăn, tôi biết mua mà.”

Thẩm Đông cầm tiền, tính toán trong lòng xem Tào Mộc đi xuống tầng mua đồ ăn sáng cần thời gian chừng nào, có xác suất bao nhiêu phần trăm là cậu sẽ quên mất mình phải làm gì trong khoảng thời gian này.

“Anh đừng nghĩ nữa,” Tào Mộc cầm tiền trong tay hắn đi, “Trí nhớ tôi không tốt cũng đâu phải chỉ là ngày một ngày hai, nếu tôi quên mất thật, cũng sẽ không đi lung tung, tôi sẽ ở ngay tại chỗ, nhớ ra rồi mới đi.”

“Mua ngay dưới tầng đi, đừng đi, đi xa.” Thẩm Đông dặn dò cậu.

“Ừ,” Tào Mộc mở cửa ra ngoài, lại quay đầu về cười với hắn, “Kể cả không nhớ được phải đi mua đồ ăn sáng, tôi cũng nhớ được anh đang ở trên tầng mà.”

Thẩm Đông thu dọn bản đồ và sổ trên bàn qua một bên, ngồi trên ghế xem tin tức địa phương buổi sáng, muốn nhìn xem liệu có linh cảm gì đó rằng bọn họ sẽ tìm được Dư Tiểu Giai hay không.

Chưa tới mười phút, cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Đông đứng lên mở cửa, nhanh vậy?

“Nhanh…” Thẩm Đông mở cửa, còn một chữ bị kẹt trong cổ họng chưa nói ra được, người đứng ngoài cửa tức khắc đã khiến hắn nghi ngờ rằng đêm qua mình ngủ không ngon.