Cá Mặn Không Muốn Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Để tôi dỗ AD team mình cái đã.”

_

“Không nghĩ tới cả đời này còn có thể hưởng thụ cảm giác được cậu SP cho nha.” Sau khi vào giao diện ván đấu, Lão Bàn nhìn tiểu yêu tinh bám theo sau lưng mình, ngữ khí tràn ngập cuộc sống này không còn gì hối tiếc, cảm động nói: “Nghĩ kỹ lại thì, tôi không nghĩ cậu cam lòng chịu đóng vai anh hùng nhu nhược như vậy.”

“Ừm, C nhường cho Carry (*) thì hơn, tôi chơi thử tướng khác một chút.” Lâm Độc Nghệ đáp lại, cậu chọn một vị trí có tầm nhìn tốt ở đường giữa để gắn mắt, bắt đầu đi sang phần sông, SP phải nói là vô cùng chu đáo. Tất cả các phần đường có khả năng bị chiếm lấn đều đã được gắn mắt để quét tầm nhìn.

(*) Các tướng ở giai đoạn đầu yếu hơn các tướng khác, tuy nhiên sẽ mạnh hơn ở cuối game nếu có được nguồn tài nguyên dồi dào.

Hành động này khiến tâm tình Lão Bàn vơi bớt lo lắng, cảm thấy vô cùng hài lòng, lại nghĩ đến lời Lâm Độc Nghệ vừa nói, đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu: “Không đúng nha, có bữa nào cậu không chơi C đâu, định dùng SP cướp đầu người hả?”

Lâm Độc Nghệ: “Cái gì của mình thì là của mình, không phải của mình thì cưỡng cầu cũng không được.”

Câu trả lời quá đỗi mập mờ khiến Lão Bàn càng thêm bối rối: “Làm nghề nào yêu nghề đó mới được coi là thiếu niên tốt. Bất cứ lúc nào cũng phải nhận rõ được vị trí của mình.”

Lâm Độc Nghệ: “Hì hì.”

Lão Bàn: “...Hình như cậu đang giễu cợt tôi.”

Lâm Độc Nghệ: “Yên tâm đi, không có.”

Hai người tuy rằng thích giỡn, tuy nhiên thao tác tay so với người khác lại lưu loát hơn.

Lão Bàn treo trái tim ông lão lên, rất nhanh liền bùng nổ: “Bé hỗ trợ ơi, tui yêu cậu ghê luôn ó!”

Lâm Độc Nghệ: “Tôi lớn hơn cậu, gọi anh.”

Lão Bàn: “Anh One~!”

Game đối chiến online 5V5 MOBA được chia thành hai đội đỏ và xanh, trong ván này, họ được sắp xếp ngẫu nhiên vào đội đỏ.

Phong cách đi rừng của phe xanh rõ ràng hung hãn hơn, bằng việc chọn những tướng có khả năng dọn lính nhanh hơn, ý đồ đương nhiên là muốn xâm chiếm toàn bộ phần rừng ngay giai đoạn đầu của game.

Lâm Độc Nghệ nắm bắt chính xác thời gian đối phương xuất hiện, sau đó ngay lập tức ping map (*) cho Lão Bàn.

(*) Đại loại như ghim một vị trí nào đó trên map í, cơ mà chỉ đồng đội nhìn thấy được thui.

Hai người vốn đã quen với mối liên kết Mid - JG nên đã ngầm hiểu ý nhau, trực tiếp ngồi xổm quăng chiêu, lấy đi mạng của JG lẫn SP đối phương.

【Ngày rằm quấy cơm (Lưỡi Kiếm Ác Mộng) đã giết Yêu cái đẹp (Rìu Rừng).】

【Ngày rằm quấy cơm (Lưỡi Kiếm Ác Mộng) đã giết Tặng tui cho cậu nha (Hy Sinh Giữa Ngày Hè).】

【First blood!】

【Doube kill!】

Lấy được mạng đầu có thể tăng cường kinh tế, hơn nữa là hai mạng liên tiếp, JG già béo trực tiếp phất lên tại chỗ.

Mà quan trọng hơn, trước đó Lão Bàn đã để ý tới một chi tiết, vào thời khắc mấu chốt nhất, Lâm Độc Nghệ đã kịp thời ngăn lại mọi sát thương công kích của đối phương, khiến cho team bạn đành phải từ bỏ cơ hội thu hoạch cống hiến to lớn.

Càng nghĩ càng thấy đẹp mắt, Lão Bàn lại giở giọng điệu không khác gì tra nam rẻ tiền nói: “Không biết khi nãy đứa nào cứ lải nhải miết, còn muốn cướp đầu người của tôi nữa, chuyện khác không nói, đúng sai tùy cậu quyết đó.”

“Tôi nói rồi mà, cái gì của cậu vẫn là của cậu.” Lâm Độc Nghệ không đưa ý kiến, liếc qua vị trí của từng đồng đội trên bản đồ, sau đó ping ngay vào một chỗ.

Tướng SP mà cậu sử dụng trong ván đấu này là Quang Minh Triệu Hoán Sư, một yêu tinh nhỏ nhắn trong bộ quần áo huỳnh quang màu xanh lá cây, sau khi sử dụng kỹ năng thứ hai, tiểu yêu tinh cùng thanh niên béo mập bên cạnh tăng tốc, lao thẳng đến vị trí đã được đánh dấu.

Càng đến gần, sương mù chắn tầm nhìn trong rừng cũng dần dà tan biến.

JG đối phương vừa mới sống lại từ suối vàng đang khịt mũi sờ soạng đám quái hoang nhỏ đến đáng thương, vừa mới ngẩng đầu lên đã tận mắt nhìn thấy bộ đôi hung ác tang thương bệnh hoạn phi thẳng vào mặt mình.

Mỗi ngày, trong hẻm núi (*) sẽ phát sinh hàng ngàn, hàng vạn hình ảnh kinh điển, ví như rẽ góc gặp ngay chân ái chẳng hạn.

(*) Hẻm núi được chia thành 3 đường: Đường trên, đường giữa, đường dưới.

Quang Minh Triệu Hoán Sư nghĩa là “Trợ thủ mềm”, tức thân thể mỏng manh, không cần đánh, dưới tình huống bình thường, thường đứng phía sau đồng đội cung cấp các loại buff như máu hoặc gia tốc.

Kết quả là lúc chạm mặt nhau, tiểu yêu tinh mỏng manh này bạt mạng chạy thẳng về phía JG, buộc đối phương phải ném ra kỹ năng khống chế vừa kịp CD (*) lên người mình.

(*) Cool Down: Hồi chiêu.

Sau khi thành công khiến JG đối phương phải tung ra kỹ năng khống chế chính xong, Lâm Độc Nghệ mất một lượng máu, nhường lại khoảng trống cho JG của mình lên đánh.

Quá trình qua đi cũng khó mà lường được như khi nó đến, phất cánh tay áo chẳng lấy một gợn mây.

Mắt nhìn màn hình tiếp tục chuyển đen, JG đội xanh trực tiếp khóc to: 【Team đâu, rừng có người kìa.】

Mid: 【Không sao, không sao, bên tôi chiếm thế.】

AD: 【Bên tôi cũng OK, cậu đừng lên nữa là được.】

Đáng tiếc, về việc có nên qua rừng gặt đầu người hay không, không phải việc mà JG đội xanh có thể định đoạt.

Một khi Lão Bàn đã đảm nhận vị trí JG, hắn luôn có một nguyên tắc rất rõ ràng: Phải là JG duy nhất trên map. Tất nhiên, tiền đề “duy nhất” là phải bức chết JG của đối phương, khiến cậu ta hoàn toàn rút lui khỏi ván đấu.

Đây vốn dĩ là phong cách đi rừng hung ác, chưa kể có được SP tận tâm như Lâm Độc Nghệ: mắt liếc tai nghe cộng thêm khả năng hỗ trợ từ mọi hướng, ván đấu này lại càng như cá gặp được nước.

Trong vòng chưa đầy sáu phút, hắn đã trực tiếp đẩy cho JG đối phương biến về suối vàng bốn lần, gần như hoàn toàn chiếm lĩnh phần rừng của đội bạn.

Các đồng đội khác của đội xanh cũng từng có ý định kéo sang hỗ trợ, tuy nhiên Lâm Độc Nghệ và Lão Bàn phối hợp quá mức ăn ý, lúc lao lên thì điên cuồng, hung hãn, ỷ vào Lâm Độc Nghệ có kỹ năng tăng tốc, bất lợi một phát là chạy biến luôn.

Sau vài lần bao vây mà không thu được kết quả gì, ngược lại kinh tế các đường bị lãng phí rất nhiều, vì vậy bên xanh chỉ có thể từ bỏ ý định giao chiến với bộ đôi JG - SP này.

Có lần Mid và AD của đội xanh chửi hăng đến mức gần như làm nổ luôn mic của hệ thống.

Giọng nữ hệ thống: “Cố lên, chúng ta có thể thắng!”

Giọng nữ hệ thống: “Cố lên, chúng ta có thể thắng!”

Giọng nữ hệ thống: “Cố lên, chúng ta có thể thắng!”

...

JG đội xanh: “...”

Cố cái quần á, đối với loại game xếp hạng không cần kinh nghiệm như này, thằng nào không thắng thằng đó là phế vật!

Về cơ bản, những người được ghép cặp trong ván đấu cấp thấp đều là những game thủ quá đỗi bình thường.

Khi chơi game, tất nhiên cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất, cho dù đồng đội có chơi tốt đến đâu, nếu không có kinh nghiệm chơi game, vẫn sẽ rất dễ bị sa ngã, vì vậy, bất kể lợi hay hại trong lúc giao tranh, không chỉ có JG đối phương, mà ngay cả AD bên đỏ rõ ràng cũng có tâm lý bùng nổ.

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Sứ Đồ): Ghê tởm bộ đôi chúng mày vãi, SP đéo gì mà cứ bám JG suốt, chờ đến cuối game, AD mà phế xem thử hai thằng mày giải quyết thế nào.】

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Sứ Đồ): Ngày nào cũng phải một cân hai, bố ớn lắm rồi đấy.】

【Vương tử ưu sầu Balala (Huyết Chi Sứ Đồ): Không muốn chơi nữa, bỏ phiếu đi?】

Nói xong, hệ thống liền hiện ra một bảng bỏ phiếu đầu hàng.

Thật ra Lâm Độc Nghệ cũng chú ý AD nhà mình đang dốc sức thi đấu, dù sao SP đối phương sớm đã bỏ JG lại, suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn bám theo AD.

Cả hai đều mang những tướng tương đối mạnh, xem qua ID game, hai người này hẳn là một cặp, phối hợp đều rất ăn ý, gần như đè nặng áp lực hết cho trụ đường dưới.

Lão Bàn không ngần ngại bấm ô “từ chối” bỏ phiếu đầu hàng.

Hít hít chóp mũi: “Chậc chậc, áp lực ghê... Suýt nữa quên đồng đội ở cấp thấp, tí qua giúp cậu sau.”

Ở ván đấu này, AD của bọn họ chơi Huyết Chi Sứ Đồ, là chất tướng mạnh về cuối game, bởi vì cả Lâm Độc Nghệ lẫn Lão Bàn hoàn toàn không có ý định để ván đấu này đi vào giai đoạn cuối, mà chủ yếu tập trung gank đường giữa và đường trên, cho nên thật sự có cảm giác như đang để đồng đội tự mình chống đỡ vậy.

Lâm Độc Nghệ ping map: “Không cần, JG đối diện sắp lên lại rồi, cậu cứ ở đây đi, sẵn giúp bên mình đẩy trụ hai.”

Lão Bàn bất an liếc nhìn thân ảnh dường như đang có ý định dâng đầu cho team bạn: “Nhưng mà...”

Lâm Độc Nghệ tiếp lời: “Đừng lo, tôi đi dỗ AD team mình cái đã.”

“Dỗ… dỗ á?” Lão Bàn suýt thì sặc, “Tụi mình quen biết lâu như vậy còn chưa nghe cậu nói được câu tử tế nào, cậu mà cũng biết dỗ người á?!”

Lâm Độc Nghệ không nói lời nào.

Trong màn hình, tiểu yêu tinh áo xanh nhanh nhẹn vỗ đôi cánh nhỏ xinh, bắt đầu tăng tốc, vui vẻ phi nước đại xuống khu vực đường dưới.

AD và SP của đội xanh đương nhiên cũng nhìn thấy một thân ảnh hiện ra trong tầm nhìn, nhưng họ căn bản hoàn toàn không để ý.

Dù sao ván đấu đã tiến triển đến mức này, bọn họ gần như đập tan cả đường dưới, nên dù cho SP có béo tốt đến đâu, thì AD cũng đã phế rồi, còn có thể uy hiếp được sao?

Xem như Lâm Độc Nghệ hoàn toàn không tồn tại, đối phương vẫn tiếp tục ép trụ hung hãn như trước.

Tuy nhiên, ngay sau đó, họ liền phát hiện ra có điểm gì đó không ổn.

Khoan nha, tại sao kỹ năng của tướng SP lại đau đến mức này?

AD đội xanh cuối cùng cũng chịu nhìn qua trang bị của Quang Minh Triệu Hoán Sư, suýt nữa cắn lưỡi: “ĐM, hết năng lượng rồi hả?”

SP cũng có dự cảm không lành, nhìn thấy lượng máu của cả hai không ổn, vội vàng ra hiệu rút lui.

Tuy nhiên, đã không còn kịp nữa rồi.

Giọng nữ hệ thống: “Phát động giao tranh!”

Khi tín hiệu giọng nói của hệ thống vang lên, Lâm Độc Nghệ lập tức bấm tăng tốc.

Thả xuống hai kỹ năng giảm tốc liên tiếp chính xác vào đối phương, đồng thời sử dụng chiêu lớn mở ra một đường dịch chuyển, trực tiếp kéo AD của mình về sau, thấy AD sắp cạn máu liền thả thêm một kỹ năng “trị liệu”, lúc sắp bị trụ đánh chết thì lượng máu cũng tăng trở lại.

AD đứng phía sau thậm chí còn không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, sau một đợt tấn công tổng, cậu ta liên tiếp lấy được hai đầu người.

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Sứ Đồ) đã giết Tặng đầu nè (Thánh Bắn Cung Bắn Tỉa).】

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Sứ Đồ) đã giết Tặng tui cho cậu nha (Hy Sinh Giữa Ngày Hè).】

【Double Kill!】

Cũng vì Huyết Chi Sứ Đồ là chất tướng mạnh về giai đoạn cuối game, chủ yếu dựa vào chiêu thường để đánh, cho nên trang bị của nó trong game bình thường vốn đã chậm, hơn nữa ở ván này còn bị áp chế từ đầu đến cuối, tình huống hiện tại quả thực có thể bị coi là phế vật.

Ngay cả bản thân cậu ta cũng chưa nghĩ đến, dưới tình huống khó khăn như vậy, mình vẫn có thể quét được liên tiếp hai mạng người.

Sửng sốt một lúc lâu, tâm tình tức giận đột nhiên lại tươi tỉnh hẳn lên.

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Đồ Sứ): Hay! Đáng lẽ phải vỗ béo tôi từ lâu rồi mới phải chứ!】

【Tận hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn (Quang Minh Triệu Hoán Sư): Vui không?】

AD: “...”

Lời này, nghe cứ quái quái thế nào ấy?

【Vương tử u sầu Balala (Huyết Chi Đồ Sứ):...Cũng được, không hẳn.】

【Tận hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn (Quang Minh Triệu Hoán Sư): Tiếp tục theo tôi, lát nữa làm cậu vui vẻ.】

Bản thân Lâm Độc Nghệ từng chơi ở vị trí xạ thủ, tất nhiên cậu biết rất rõ, tình huống nào mới là phê pha nhất.

Hơn nữa, đối với loại người chơi C này, điều họ thích nhất chính là cảm giác hồi hộp khi tiến vào quá trình thu hoạch, và tất nhiên, không có món quà gì tốt hơn “đầu người” cả.

Lão Bàn bên này giúp phe ta chiếm được một đợt ưu thế mới, sau khi đẩy thành công trụ thứ hai, đang định sang hỗ trợ Mid, khóe mắt liếc thấy tình huống của người chơi đường dưới, không khỏi nhỏ giọng chậc lưỡi: “Hái đầu người để dỗ AD đồ ha, mặc kệ cậu đó. Anh One biết chơi ghê, gãi đúng chỗ ngứa, sau này ai mà là đối tượng của cậu chắc sẽ bị ăn sạch bách luôn cho coi.”

Lâm Độc Nghệ trực tiếp mở chế độ gặt hái đầu người ưa thích của AD, hơn nữa thao tác tiến hành cũng tương đối thuận buồm xuôi gió.

SP nhỏ chạy tới chạy lui trong hẻm núi, trực tiếp làm AD theo sau bị déjà vu đến hoa mắt.

Lão Bàn nhìn xong, không mấy vui vẻ, trực tiếp làm ngơ, Lâm Độc Nghệ chỉ vào vị trí bên sông: “Chuẩn bị cướp chúa tể, cậu chung không?”

Lão Bàn: “Lúc nào cũng sẵn sàng!”

Lâm Độc Nghệ lời ít ý nhiều: “Lên.”

Kỳ thực phản ứng của đội xanh vốn đã rất nhanh, nhưng Lâm Độc Nghệ đã gắn sẵn mắt rải rác khắp các vị trí xung quanh, khả năng kiểm soát tầm nhìn vô cùng chuẩn xác.

Người chơi cấp thấp hiển nhiên không biết phải đi vòng qua mắt, cũng không rõ tình huống chia đội hình của đội đỏ ra sao, ngược lại, tướng phe mình vừa xuất hiện đều bị đối phương thấy rõ.

Do đó, tận dụng ưu thế rõ ràng về tầm nhìn, trận chiến thống trị khu vực hang rồng đánh một đợt, đổi ba mạng.

Nhờ có buff của Lâm Độc Nghệ, đội đỏ nhanh chóng ép cao, trận đấu kết thúc ở phút thứ 24.

Đúng như dự đoán ban đầu, giai đoạn giữa được thuận lợi giải quyết, cũng không kéo lê đến phút thứ 45 của giai đoạn cuối ván đấu.

Đây là trận đấu vòng loại cuối cùng giữa hai đội để xác định cấp độ sau khi reset, một hàng chữ Victory xuất hiện giữa màn hình máy tính, biểu tượng “Vàng Ⅰ” cũng theo đó hiện lên.

Trong kênh thoại, giọng nói Lão Bàn tràn trề cảm xúc: “May là ngày thường cậu không đánh SP, nếu không nha, đám người trên bảng xếp hạng SP kia có khi cũng bị áp đảo luôn rồi... Hay là sau này tụi mình thử lại bộ đôi JG - SP hông? Cơ mà SP top 10 hiện tại là ai thế, hehehe, nếu chơi thêm nhiều trận có khi cũng chen vào được đó.”

Lâm Độc Nghệ nói: “SP không thuận tay lắm, còn JG sau này tôi sẽ chơi thử.”

Lão Bàn, người hiện đang xếp thứ 8 xếp hạng JG, đột nhiên trở nên cảnh giác: “Aizz! Không cần kiểm tra sức nặng của thuyền nhỏ chan chứa hữu nghị giữa chúng ta đâu. Có tin là bây giờ tôi biểu diễn cho cậu xem một cú lật Thomas 360 độ (*) luôn hông?”

(*) Thomas là con xe lửa tu tu xình xịch mặt trắng bóc á mấy ba =)))) Còn cú lật Thomas 360 độ chắc là cái bánh xe nhiều màu á.

“Tôi giỡn mà.” Lâm Độc Nghệ lười biếng cười hỏi: “Chơi tiếp không?”

“Không được, bên tôi có chút việc.” Lão Bàn động đậy, giống như có người đang tìm hắn, nhanh chóng hủy bỏ trạng thái tổ đội, “Lần sau đánh tiếp.”

Lâm Độc Nghệ: “Được.”

Lão Bàn có chút áy náy: “Cậu chơi thêm chút đi, đừng cách tôi xa quá là được. Anh em tốt kèn trống có nhau, nắm chặt tay nhau, đứa nào lên Vương Giả trước là chó, hiểu chưa?”

Lâm Độc Nghệ: “...Hiểu rồi.”

Lúc này, Lão Bàn mới hài lòng offline.

Lâm Độc Nghệ tùy tiện xem lại chiến tích ván đấu vừa rồi, đồng thời cũng thoát khỏi chế độ tổ đội.

Cậu không vội vào đội.

Liếc mắt nhìn qua bình giữ nhiệt, có thể nhìn thấy nước trà bên trong bất tri bất giác đã cạn hết, dưới đáy chỉ còn sót lại mấy quả kỷ tử đỏ tươi, thơm nức.

Trà kỷ tử là một sự kết hợp hoàn hảo trên thế giới.

Từ trước đến nay, mỗi lần Lâm Độc Nghệ chơi một ván game, cậu không chỉ đánh đối thủ đến tàn phế, đặc biệt còn tiêu hao rất nhiều nước ấm.

Cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, Lâm Độc Nghệ định bụng rót thêm một bình rồi quay lại uống tiếp.

Kết quả là vừa mới đứng dậy, cậu liền phát hiện ra, không biết từ khi nào đã có một người đứng phía sau mình.

Cậu không chú ý, suýt nữa ngoài ý muốn đụng trúng người ta, cũng may được người nọ nhanh tay lẹ mắt túm lại, sau đó cơ thể mới dần dà đứng vững.

Cũng vì động tác này, khoảng cách giữa hai người càng bị rút ngắn.

Lâm Độc Nghệ ngửi thấy mùi nước hoa trên người đối phương.

Hương vị rất nhẹ, nhưng lại đầy tính cao cấp.

Hơi sửng sốt một chút, cậu liền ngước mặt lên.

___

Tác giả có chuyện muốn nói:

Công nào đó chua ngoa: Nghe nói vợ tương lai đi dụ dỗ người khác?

——

Game đối chiến online 5V5 MOBA hiện đang có mặt trên thị trường, chỉ tham khảo lại một chút. Vì vấn đề bản quyền nên tui không được phép dùng các tựa game hiện có. Kỹ năng cụ thể của các tướng trong quyển này chủ yếu là hư cấu, có thể thay thế, cơ mà cố gắng đừng quá lạm dụng nhá ~

___

Nhím:

(*) Tạm Biệt Khang Kiều (再别康桥) - Từ Chí Ma.

“Phất cánh tay áo chẳng lấy một gợn mây”, thật ra chỗ này tui chỉnh lại cho hợp câu văn í, còn bản V để ở dưới mấy bà đọc thử nhen ₍๐•ᴗ•๐₎

Từ Chí Ma - “Thi sĩ lãng tử nhưng đa đoan”

Mùa thu năm 1922, nhà thơ Từ Chí Ma từ Anh trở về nước, quyết định ly dị với vợ là Trương Ấu Nghi. Ông đã phụ lòng vợ, từ biệt Khang Kiều (London - Anh), về nước chỉ để tiếp tục theo đuổi Lâm Huy Nhân.