Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

Chương 103



Sau khi biết mình mang thai, không chỉ Phó Gia Hiên, mà Cố Văn Quân cũng vô cùng cẩn thận trong việc ăn uống ngủ nghỉ của y.

Nữ nhân mang thai vốn đã rất khó khăn rồi, hiện tại đổi thành một nam nhân như y, quả thực là khó chồng thêm khó, làm việc gì cũng phải vô cùng thận trọng.

Thời gian gần đây cứ cách vài ngày là Cố Văn Quân sẽ để lão thần y bắt mạch cho y. Tần xuất gặp ngày càng nhiều, thời gian nói chuyện cũng dần tăng lên.

Cho nên Phó Gia Hiên rất nhanh đã phát hiện ra điểm kì lạ trên người vị thần y này.

Khi nói chuyện với Phó Gia Hiên, lúc nói quá mức hăng say, lão thần y sẽ sơ y nói ra mấy từ ngữ chuyên môn mang tính hiện đại.

Phó Gia Hiên tính ra cũng sống ở cổ đại gần hai mươi năm, cho nên đối với những từ ngữ vừa lạ vừa quen này có ấn tượng vô cùng rõ ràng.

Trong đầu Phó Gia Hiên lúc này nảy ra một suy đoán, tuy rằng rất khó tin, nhưng biết đâu lại thật sự như y nghĩ thì sao?!.



Hôm nay như thường lệ, sau khi dùng bữa trưa xong, Phó Gia Hiên liền đến tìm lão thần y xem mạch.

Hôm nay Cố Văn Quân bận việc quan trọng nên không đưa y đi được, cho nên Phó Gia Hiên định đi một mình, nhưng sau lưng lại nhiều ra thêm hai cái nữ hầu theo sát theo sau.

Thời tiết tháng sáu quá mức oi bức, cho nên lúc này lão thần y quả thực ngồi trong phòng không nổi nữa. Lão bắt một cái bàn dưới tán cây cổ thụ, vừa ăn bánh uống trà vừa phe phẩy chiếc phiến trong tay.

Phó Gia Hiên nảy ra một cái sáng kiến, y cho lui hai nữ hầu, sau đó chậm rãi bước đến ngồi xuống đối diện lão thần y.

“Lại tới xem mạch sao? Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Tình trạng của ngươi rất bình thường, cho nên cũng không cần mỗi ngày đều cất công chạy tới đây tìm ta như vậy đâu”.

Nhìn thấy người đến là Phó Gia Hiên, lão thần y cũng không hề bất ngờ. Nhưng là, tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì vẫn vươn ra bắt mạch cho Phó Gia Hiên.

Bắt mạch xong Phó Gia Hiên cũng không vội trở về ngay, trái lại tự rót cho mình chén trà, sau đó nhìn quanh một vòng, vờ như lơ đãng nói.

“Tiết trời tháng sáu quả nhiên oi bức đến phát hỏa, giá như ở đây có một cái máy lạnh thì tốt, ta có thể ở trong phòng cả ngày đọc sách chơi game”

Dường như người bên cạnh cũng có cái khao khát này giống với y, cho nên sau khi Phó Gia Hiên vừa dứt lời, bên tai liền đã ngay lập tức vang lên ý kiến tán đồng.

“Đúng vậy. Đột nhiên đến cái nơi không điện cũng chẳng có internet này…”. Nói tới đây, dường như phát hiện ra cái gì, lão thần y cả người cứng đờ, quay đầu lại đối diện với vẻ mặt mỉm cười hòa nhã của Phó Gia Hiên.

“Cậu cũng là…”. Lão thần y hai mắt trợn tròn, khó tin chỉ vào Phó Gia Hiên.

“Đúng vậy, chúng ta giống nhau”. Phó Gia Hiên mỉm cười, trong lòng vừa bất ngờ vừa vui mừng khi gặp được “đồng hương”.

Không ngờ trực giác của y luôn đúng như thế, hơn nữa còn thông qua vài ba câu nói đã có thể tìm ra chân tướng.

Ban đầu Phó Gia Hiên còn không thể xác định được người này có phải cũng giống như y hay không.

Nếu y đột nhiên lại hỏi mấy câu như “ngài cũng là người hiện đại xuyên đến đây hay sao?” thì cũng quá mức kì lạ rồi. Một là người ta sẽ nghĩ y có bệnh, hai là nghi ngờ y bị đoạt xá.

Cho nên Phó Gia Hiên mới khéo léo lồng ghép một ít từ ngữ hiện đại trong câu nói vừa rồi.

Nếu lão thần y là người cổ đại, chắc chắn sẽ nghi hoặc hỏi lại xem y đang nói đến cái gì. Còn nếu thật sự là người hiện đại, thì sẽ giống như vừa rồi, ngay lập tức đồng tình với y.



Gần đây Cố Văn Quân phát hiện, cứ rảnh rỗi là Phó Gia Hiên sẽ chạy đến chỗ lão thần y, hơn nữa xem mạch xong còn không lập tức quay về, trái lại hôm nào cũng nán lại tán gẫu thật lâu.

Còn Phó Gia Hiên sau khi gặp được “đồng hương”, quả nhiên tâm tình vô cùng vui vẻ. Hơn nữa từ miệng của lão thần y, y còn biết được vài cái bí mật động trời.

Thứ nhất, không phải ở hiện đại không có đàn ông có thể mang thai, mà để tránh làm cho dân chúng đồn đoán lung tung, các hạng mục nghiên cứu liên quan đều là bảo mật quốc gia.

Và tất cả những tình nguyện viên tham gia nghiên cứu, tất cả đều là đồng tính nam đang mang thai.

Thứ hai, lão thần y tên thật là Tống Vũ, năm nay chỉ mới hai mươi tám chứ không giống như vẻ ngoài đã bảy tám chục tuổi của hiện tại.

Còn vì sao hắn biết chuyện cơ mật của quốc gia ấy à? Cái này thì đơn giản, bởi vì hắn là bác sĩ nghiên cứu chính cho thí nghiệm này.

Và Tống Vũ còn khác biệt với y ở chỗ, hắn không phải là hồn xuyên, mà là cả thân lẫn hồn đều cùng lúc xuyên tới nơi này.

Nói cách khác, lão thần y của hiện tại là do hắn dịch dung ra, sau khi đem lớp mặt nạ kia cởi bỏ, hắn vẫn là Tống Vũ của năm hai mươi tám tuổi.

Nếu lúc này Cố Văn Quân có ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, người này chẳng phải là thiếu niên đã chỉ đường cho hắn khi đó hay sao?.

Tống Vũ kể, khi hắn mới đến đây, dùng bộ mặt thiếu niên non choẹt đi cứu người.

Khi đó hắn mặc y phục của hiện đại, cho nên cả người trông vừa kỳ quặc vừa không đáng tin cậy. Thân nhân của người bệnh chẳng những không cho hắn chữa bệnh, trái lại còn vừa mắng vừa chửi đuổi hắn đi.

Hắn đường đường là thiên tài y học cấp quốc gia được người người săn đón, vậy mà xuyên đến đây lại liên tục bị người người hắc hủi.

Sau đó Tống Vũ mới biết, đại phu ở đây đa phần đều là những người có tuổi. Bởi vì người ở đây tin tưởng theo quan niệm nhiều tuổi thì sẽ có nhiều kinh nghiệm, không hề tin vào cái gọi là tuổi trẻ tài cao gì đó.

Tống Vũ vẫn cố chấp dùng gương mặt hai mươi tám tuổi đi chữa bệnh cứu người, nhưng là mạch của bệnh nhân còn chưa bắt tới liền đã bị thân nhân của người ta đuổi trở về.

Cứ liên tục như vậy, Tống Vũ mất hết kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn muốn theo nghiệp cũ chữa bệnh cứu người, cho nên không thể không hóa trang một chút.

Nhưng là, đã hóa trang thì hóa trang cho tới. Chẳng phải mấy người đều tin càng nhiều tuổi kinh nghiệm chữa bệnh càng phong phú hay sao?

Được rồi, Tống Vũ hắn liền dứt khoát biến thân thành một cái lão già, để xem xem mấy người còn dám khinh thường hắn nữa hay không!.

Sự thật chứng minh, vẻ bề ngoài chính là quan trọng như thế đó.

Sau khi Tống Vũ dịch dung biến mình thành một lão già, sự nghiệp đại phu lên như diều gặp gió. Không ít người ngàn dặm chạy tới đây cầu hắn, danh tiếng thần y cũng từ đó vang xa.

Chỉ là, người bệnh thì nhiều vô kể, nhưng Tống Vũ thì chỉ có một thân một mình. Sau đó, hắn quyết định chỉ chữa những căn bệnh lạ, còn bệnh thông thường thì để bọn họ tìm đại phu bình thường đi mà chữa trị.