Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 104



Lúc này, ở ngoài bí cảnh.

Các Trưởng lão chỉ nhìn thấy đoàn người Giang Ngư tiến vào chiến trường cổ, bị một làn sương trắng vây quanh, đi về phía trước hai bước, rồi nhắm mắt lại, đứng bất động ở tại chỗ.

Nếu không nhìn ra bị người động tay động chân thì không có khả năng, tất cả mọi người đều thót tim.

Nhậm Tông chủ bình tĩnh nói: “Trên người bọn họ đều có át chủ bài bảo mệnh, sẽ không làm thứ kia dễ dàng thực hiện được.”

Ông ta vừa dứt lời, gã áo đen lại lần nữa xuất hiện ở bên trong hình ảnh linh quang kính.

Gã đứng cách đám người Giang Ngư hơi xa, đứng ở ngoài sương trắng âm u nhìn chằm chằm đám người Giang Ngư.

Sau khi nhìn vài lần, gã chuyển tầm mắt “nhìn” mọi người ngoài linh quang kính.

“Từ ký ức ta nhìn thấy, các ngươi chắc chắn động tay động chân trên những người này.” Gã cực kỳ đắc ý cười: “Ta mới không chạm vào bọn họ.”

“Các ngươi gọi là người tu tiên đúng không? Để cho ta nhìn xem, các ngươi tự xưng là dũng sĩ vì chính nghĩa, thiện lương.”

Gã ta cổ quái cười nói: “Không biết, dũng sĩ chính nghĩa, thiện lương ở bên trong dục vọng giãy giụa sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?”

“Các ngươi muốn cùng nhau xem không?”

Tuy rằng gã đang hỏi, lại căn bản không cần câu trả lời, hình ảnh trên linh quang kính đột nhiên thay đổi.

Trên đài cao hoa lệ to lớn, hai đệ tử đang luận võ, dưới đài vô số gương mặt người vây xem mờ ảo.

Trưởng lão các tông nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt bình tĩnh, cũng không bất ngờ. Bọn họ đã dự đoán được đại khái thủ đoạn này, đơn giản là như tằm ăn lên tâm trí người, làm ra ảo cảnh cũng không hiếm lạ.

Nhậm Tông chủ đề ra một câu: “Chỉ là tỷ thí nội môn của Thái Hư Tiên Tông.”

Đây là ảo cảnh của một vị trong số mười hai đệ tử Thái Hư.

Sắc mặt Triệu Gia bình tĩnh, nắm chặt linh kiếm, nhìn “sư huynh” đối diện.

Hắn rất tỉnh táo nhớ rõ mình bị đưa vào chiến trường cổ, như vậy trước mắt tất nhiên là ảo cảnh, tất cả những thứ trước mắt chắc chắn là giả.

Nhưng hắn không kịp tự hỏi quá nhiều, sư huynh đồng môn ở đối diện đã giơ kiếm đánh lại đây.

Trận tỷ thí này xảy ra hơn một trăm năm trước. Lần đó, một Thái thượng Trưởng lão Thái Hư Tiên Tông muốn thu một đệ tử quan môn, rất nhiều đệ tử nội môn tranh đoạt suất này.

Chỉ kém một chiêu, Triệu Gia thua bởi sư huynh trước mặt.

Hắn cũng không bái nhập vào danh nghĩa Thái thượng Trưởng lão, mà là một đệ tử nội môn bình thường. Mà sư huynh vốn có thiên phú ngang với hắn, mấy năm trước đã thành công Độ Kiếp, tấn chức thành Hóa Thần Chân Quân.

Chuyện này cũng là tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hắn.

Chiêu thức đối diện quá mức quen thuộc, quen thuộc đến Triệu Gia thậm chí hoảng hốt, cho rằng thật sự về một trăm năm trước.

Hắn tất nhiên không chú ý tới, dưới chân đài luận võ, từng đợt sương xám nhè nhẹ như xúc tua dữ tợn, lôi kéo hắn, chui vào bên trong thân thể hắn.

“Ngươi thua! Từ đây, giữa các ngươi khác nhau như trời với đất.”

“Hiện tại, ngươi có cơ hội hoàn toàn mới.”

“Giết hắn, ngươi có thể thắng. Ngươi có thể thay thế hắn, trở thành đệ tử Thái thượng Trưởng lão.”

“Ngươi không bao giờ đau khổ giãy giụa ở cảnh giới Nguyên Anh nữa.”

“...”

Tiếng thì thầm bên tai như có ma lực, từng câu từng chữ khắc vào trong đầu hắn.

Sắc mặt Triệu Gia cũng dần hoảng hốt, dần mờ mịt, động tác trên tay lại càng thêm tàn nhẫn.

Hắn đã không nhớ rõ mình ở nơi nào, cũng không nhớ rõ trọng trách trên người mình. Trong đầu chỉ có tiếc nuối trăm năm trước kia.

Giết!

Trong lòng các Trưởng lão ngoài bí cảnh trầm xuống.

“Hắn trúng chiêu rồi.” Nhậm Tông chủ nặng nề thở ra một hơi: “Ảo cảnh này, chuyên tấn công điểm yếu nhất trong lòng người. Không dễ qua.”

Bọn họ kiến thức rộng rãi, không đến mức bởi vì loại ảo cảnh này mà đi giận chó đánh mèo đệ tử.

Gã áo đen kia nhìn thấy cảnh này, lại như nhìn thấy thứ gì cực thú vị, cười ha ha.

“Đây là nhân loại các ngươi, giả vờ đạo mạo trang nghiêm, chỗ sâu trong xương cốt, linh hồn còn không phải ác niệm đầy người à!” Gã say mê hít mũi: “Ghen ghét, không cam lòng, tham lam, sát niệm... Ồ!”

Gã thở dài: “Thật là mỹ vị.”

Gã vẫy vẫy tay, hình ảnh lập tức thay đổi.

Đây là câu chuyện của một tên đệ tử khác.

Trong hình ảnh, tên đệ tử kia lại ở nhân gian, trở thành Thành chủ một tòa thành trì ở nhân gian. Ngày ngày ngồi ở trên bảo tọa hoa mỹ, điên cuồng ăn máu thịt mà cấp dưới đưa đến bên miệng giống như một con dã thú mất đi lý trí.

Sư phụ hắn vừa hay cũng ở đây, thấy thế thở dài: “Ta nhặt được nó bên trong lưu dân. Lúc ấy nơi đó xảy ra động đất, xác nằm khắp nơi. Lúc ta thấy đứa nhỏ này, nó đang ôm một cái xương không hề có tí thịt nào mà gặm.”

Cho nên ảo cảnh mượn việc này mê hoặc hắn.

Hình ảnh lại thay đổi, rồi lại là một cảnh địa ngục khác.

Qua hết năm đệ tử Thái Hư Tiên Tông, thế mà không có một ai thoát ra từ bên trong ảo cảnh được!

Sắc mặt các vị Trưởng lão đã trở nên cực kỳ khó coi.

Thái Hư lấy ra mười hai đệ tử này, tất cả đều là tu vi Nguyên Anh đỉnh phong, thực lực đều ngang nhau, hiện giờ đã trúng chiêu một nửa, còn lại một nửa...

Các Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông lại lo lắng nhìn về phía Cơ Trường Linh.

Mấy ngày nay, Cơ Trường Linh và Giang Ngư vẫn không hề kiêng dè ở trước mặt mọi người. Tất cả mọi người biết tình cảm hai người bọn họ cực kỳ tốt.

Cũng không biết Ngư Trưởng lão...

Hình ảnh giữa không trung lại lần nữa thay đổi.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Là trước mắt sáng ngời đúng theo nghĩa đen, nhìn vài ảo cảnh âm u nặng nề, bất ngờ nhìn thấy bầu trời xanh mây trắng cỏ xanh dường như khói mù trong lòng cũng ít đi một ít.

Ngay sau đó, bọn họ thấy rõ ràng người trong ảo cảnh.

“Là Ngư Trưởng lão Thái Thanh Tiên Tông!”

“Đây là đang làm gì?”

Đan Lân nhìn thấy hình bóng quen thuộc, không kiềm được nói: “Đó là ta!”

Trong hình ảnh, Giang Ngư không mặc trường bào Trưởng lão trang nghiêm kia, mà là một bộ váy dài màu hồng phấn nhẹ nhàng xinh đẹp, dưới người lót thảm, ngồi ở trên cỏ.

Một con hạc trắng dáng người duyên dáng dựa vào bên cạnh nàng, nói muốn ăn cá.

Ở chỗ xa hơn một chút, tiên quân áo trắng đang thả diều.

Các vị Trưởng lão nhìn cảnh nhẹ nhàng thích ý này, một đám lại không nhịn được đưa tầm mắt về phía Cơ Trường Linh khoanh tay đứng đó.

Nhìn không ra, Thanh Huyền Chân Quân lạnh lùng nghiêm túc như vậy thế mà còn biết thả diều á?

Gã áo đen cũng thấy được cảnh này, ý cười trên mặt gã ta khựng lại dường như rất khó hiểu liếc Giang Ngư một cái.

Hai mắt gã ta nhíu lại, các Trưởng lão thấy những ảo cảnh đó, sương xám mà các đệ tử không nhìn thấy từ mặt cỏ lan tràn ra muốn chui vào người Giang Ngư.

… Lại không tìm được chỗ vào.

Gã áo đen sửng sốt: “Ý thức nàng không có sơ hở? Sao có thể!”

Lời này vừa nói ra, các Trưởng lão ngoài bí cảnh cũng vô cùng kinh ngạc.

Nhìn từ đủ loại thủ đoạn mà ma vật này dùng, nó nói “ý thức”, đại khái là thứ giống với đạo tâm như các tu sĩ thường gọi.

Những đệ tử Thái Hư Tiên Tông trước đó, đúng là bởi vì đạo tâm có sơ hở, mới có thể bị ác niệm nhân chỗ yếu mà vào, bị cuốn vào bên trong ảo cảnh không thể tự kiềm chế.

Tu sĩ là người, người có lòng phàm, lòng có sơ hở, mới là hiện tượng bình thường.

Nhưng ma vật này lại bị khóa, nó không tìm thấy sơ hở đạo tâm của Giang Ngư.

Nhậm Tông chủ bừng tỉnh nói: “Khó trách các ngươi coi trọng nàng đến thế.”

Các Trưởng lão Thái Thanh: “...”

Thật ra hoàn toàn không phải chuyện như vậy, bọn họ cũng lần đầu tiên biết đạo tâm của Giang Ngư không hề có sơ hở.

Nhưng mà hình như cũng không có gì có thể giải thích, cứ như vậy đi.

Bọn họ yên tâm thoải mái nhận ánh mắt hâm mộ đến từ khắp mọi nơi.

Bên trong hình ảnh, thật ra Giang Ngư cũng rất buồn rầu.

Nàng rất tỉnh táo, biết tất cả trước mắt đều là giả.

Nhưng nàng... không biết phải làm thế nào mới có thể ra ngoài!

Nàng chỉ có thể ngồi ở trên cỏ nghĩ cách, vừa rồi nàng đã thử dùng linh lực công kích, thử đi qua chỗ bên cạnh mặt cỏ, thậm chí thử cắt đứt dây diều trong tay “sư huynh”.

Đều vô dụng.

Nhìn cảnh tượng này, gã áo đen dường như không muốn tin tưởng mình không tìm thấy sơ hở của Giang Ngư, vì thế, Giang Ngư rất nhanh phát hiện thân thể mình có biến hóa.

Cảm giác nặng nề truyền đến, nàng cúi đầu thấy làn da trắng nõn trơn bóng của mình mất đi ánh sáng và hơi nước, trở nên khô già.

Trước mắt không biết khi nào xuất hiện một cái gương, để nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình vào giờ phút này: Già nua, khô quắt, xấu xí, tóc khô khốc hoa râm chật vật xõa ở sau đầu.

Giang Ngư:?

Nàng hơi tức giận: “Làm gì đấy? Ngươi làm ảo cảnh nhốt ta thì cũng thôi đi, thế mà còn thất đức như này!”

Còn chơi công kích tinh thần!

Nàng thử dùng linh lực biến mình về trẻ trung, nhưng hình như không làm được, nhưng tin tức tốt là linh lực có thể dùng.

Thấy nàng tức giận, gã áo đen lộ ra nụ cười thành công. Tức giận là tốt, tức giận thì càng dễ dàng có sơ hở.

Nhưng mà Giang Ngư không cho gã cơ hội này.

Nàng thử rất nhiều lần, sau khi ý thức được mình không có cách nào khôi phục dáng vẻ trẻ tuổi xinh đẹp, ngồi ở tại chỗ thở dài hai cái, sờ soạng đĩa mứt ăn một hơi nửa đĩa.

Gã áo đen:?

Ăn xong mứt ngon, Giang Ngư hồi về nửa máu. Nàng lại lần nữa xem mình trong gương, lần này cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, thậm chí hứng thú bừng bừng nghiên cứu với kính.

“Ngũ quan này đúng là còn có thể nhìn ra chút dáng vẻ của ta, chẳng lẽ đây là dáng vẻ của ta khi về già à?”

Nàng nhìn lúc lâu, phủ định: “Không có khả năng! Cho dù ta là một bà lão, vậy chắc chắn cũng là một bà lão xinh đẹp.”

Vì thế tiếp theo, ở ngoài bí cảnh, các Trưởng lão mấy trăm tông môn lớn nhỏ nhìn Giang Ngư bắt đầu dùng linh lực sửa soạn cho mình.

Thay đổi bộ váy áo màu xanh ngọc bích, lại chải đầu tóc rối bù, búi thành búi tóc tinh xảo, còn từ túi trữ vật lấy ra hai cây trâm ngọc bích có đầu trâm hình nước cực tốt cài cho mình, phối hợp với quần áo.

Cuối cùng, thậm chí còn tự trang điểm đơn giản cho mình.

Nhìn dáng vẻ khí sắc bà lão trong gương rõ ràng đẹp hơn nhiều, Giang Ngư miễn cưỡng vừa lòng: “Lúc này mới ra dáng chứ.”

Nàng ngửa đầu khinh bỉ với không trung: “Tuy rằng không biết ngươi là cái thứ gì, nhưng thẩm mỹ của ngươi thật sự quá kém.”

Gã áo đen: “...”

Gã ta tức giận đến ngã ngửa, ánh mắt ác độc đánh giá Giang Ngư. Sau một lát, cảnh tượng trước mắt Giang Ngư lại thay đổi.

Bên cạnh tiên quân áo trắng khí chất ôn hòa đang thả diều có thêm một cô gái váy trắng xinh đẹp xuất trần khác.

Hai người trai tài gái sắc, giống như đôi bích nhân trời đất tạo nên.

“Đây là đạo lữ của ngươi hả? Ta không tin nữ tử nhân loại nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn có thể thờ ơ.” Gã từng xem ký ức không ít người, tự nhận hiểu biết rất sâu về người của thế giới này.

Lách… tách.

Các vị Trưởng lão yên lặng đưa tầm mắt xuống, thấy dưới chân Cơ Trường Linh, sàn bằng đá xanh cứng rắn vô cùng có thể để tu sĩ Nguyên Anh toàn lực công kích không vỡ, tản ra từng vết rạn.

Bọn họ còn chưa nhìn ra Giang Ngư phản ứng thế nào, dù sao Thanh Huyền Chân Quân thoạt nhìn thật sự rất tức giận.

Giang Ngư quả nhiên bị hấp dẫn ánh mắt.

Hai người kia áo trắng bay bay nắm tay đi đến gần nàng.

“Cơ Thanh Huyền” nói với nàng: “Sư muội, thật xin lỗi. Ta nhận ra Ngọc Nhược mới là người mà ta thương chân chính.”

Giang Ngư cũng không tức giận, nàng chỉ cảm thấy buồn cười.

Chủ nhân ảo cảnh này, là chủng loại chập mạch nào thế? Vì sao lại cho rằng, loại cấp bậc khiêu khích này có thể làm nàng tức giận?

“À không sao.” Nàng cười tủm tỉm nói.

Hai người dường như không bất ngờ với phản ứng của nàng. Nàng ta khiêu khích liếc Giang Ngư một cái, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy tay “Cơ Thanh Huyền”, thò lại gần làm ra vẻ muốn hôn “Cơ Thanh Huyền”.

“Ầm!”

Vụn gạch bay ra, phạm vi mấy chục mét quanh Cơ Thanh Huyền bị kiếm khí vô hình chém đến hỗn độn.

“Khụ khụ khụ.” Nhậm Tông chủ khuyên nhủ: “Chỉ là ảo cảnh, ma vật kia cố ý muốn làm người ta tức giận. Thanh Huyền Chân Quân chớ có mắc mưu của nó.”

Tuy rằng ông ta đang khuyên người nhưng trong lòng cũng cảm thấy không ổn.

Làm người đứng xem, Cơ Thanh Huyền đều tức giận như này, huống chi Giang Ngư nhìn ngay tại chỗ?

Nếu Ngư Trưởng lão thật tức giận lộ sơ hở, mới là mục đích của ma vật kia rồi.

Ông ta đưa mắt nhìn lên, trong lòng trầm xuống: Quả nhiên, tươi cười trên mặt Giang Ngư đã biến mất, chân mày cau lại.

Mặc dù biết người trước mặt đều là giả, nhưng nhìn đối phương dùng thủ đoạn ghê tởm này, Giang Ngư không thể không thừa nhận mình đúng là bị ghê tởm rồi.

Nàng hừ một tiếng, nhắm mắt lại, xoay đầu, miệng lẩm bẩm.

Không chỉ người ở ngoài bí cảnh, gã áo đen cũng muốn biết nàng đang nói gì, hình ảnh theo tâm ý kéo gần, rốt cuộc mọi người nghe rõ nàng đang nói gì:

“Sét đâu mau tới đánh chết đôi cẩu nam nữ này, sét đâu mau tới đánh chết đôi cẩu nam nữ này...”

Gã áo đen càn rỡ cười to: “Người si nói mộng! Đây là ảo cảnh mà ta chế tạo, chỉ có ta mới có thể khống chế tất cả...”

Ầm ầm!

Cột sét màu tím từ vạn dặm trời quang rơi xuống, như ý chém đôi “tình nhân áo trắng” ghê tởm kia thành mảnh vụn, ánh sét chói mắt chiếu sáng khắp không trung, cũng chiếu sáng khuôn mặt buồn cười của gã áo đen.

Giang Ngư kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thuận tiện phát hiện thân thể của mình từ bà lão dần dần biến trở về dáng vẻ thanh xuân.

Nàng giật mình nhìn sấm sét còn xoay quanh ở không trung, khiếp sợ: “Ta lợi hại như vậy á?”

Một khi đã như vậy, nàng nhớ ra cái gì, lớn tiếng nói: “Thuận tiện chém luôn ảo cảnh ghê tởm này cho ta!”

Sấm sét như ý rơi xuống, mọi thứ trước mắt như mặt gương, răng rắc răng rắc, nứt thành mảnh nhỏ ở trước mặt nàng.

Nàng ra ngoài.

Cổ họng gã áo đen trào lên vị tanh, một ngụm máu tươi phun ra.