Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 110



Giang Ngư đã hiểu được thực đơn của hạt đậu xanh nhỏ không giống bình thường lập tức cảnh giác hỏi: “Cái gì ăn ngon?”

Hạt đậu xanh nhỏ nói với nàng, chính là những sương xám mà mình từng ăn kia.

Giang Ngư biết những sương xám đó lợi hại. Nàng nhìn quanh bốn phía, lấy thị lực của tu sĩ Kim Đan cũng không thể nhìn thấy gì khác thường.

“Tiểu Lục, ăn ngon ở nơi nào?”

Hạt đậu xanh nhỏ không trả lời ngay mà như đang quan sát gì đó.

Một lát sau, nó rất hưng phấn tỏ vẻ: “Nơi nào cũng có!”

Nó mất một lúc để nói cho Giang Ngư, bốn phương tám hướng đều là sương xám, rất nhiều rất nhiều.

Giang Ngư thầm rùng mình t: “Ngươi có thể chắc chắn không?”

Hạt đậu xanh nhỏ khó hiểu, nhưng mùi hương đồ ăn cực kỳ chân thật từ bốn phương tám hướng bay đến bên nó.

Giang Ngư hỏi nó sương xám ở chỗ nào nhiều nhất, cách bọn họ gần nhất. Hạt đậu xanh nhỏ chỉ về phía bắc.

Giang Ngư không trì hoãn, tìm được mấy vị đệ tử mình khá quen phụ trách đoàn đội trước mắt.

Bọn họ phân biệt là Triệu Gia, Đông Sư Vân, còn có Tình Miểu - đệ tử Dược Phong.

Giang Ngư nói cho bọn họ: “Ta dùng phương pháp đặc thù cảm ứng được sương xám ở bên trong bí cảnh gia tăng, dường như ngoài chỗ chúng ta ra, cả tòa bí cảnh đều đã bị sương xám bao phủ.”

“Ta lo lắng cho những đệ tử khác.” Giang Ngư không biết người áo đen muốn làm gì, nhưng nàng biết ảnh hưởng của sương xám với tu sĩ.

Dựa theo lời hạt đậu xanh nhỏ, nơi nơi đều trở nên cực thơm, độ dày sương xám cao hơn trước kia rất nhiều.

Vậy đệ tử rơi vào sương mù sẽ gặp phải cái gì?

Giang Ngư không úp úp mở mở, lập tức nói ra tính toán của mình: “Bốn phía đều là sương xám, đậm đặc nhất là ở phía bắc. Ta muốn sang bên đó.”

Nàng nói như vậy, ba người tất nhiên không ý kiến. Hơn nữa trong lòng bọn họ nghĩ giống Giang Ngư: Chỗ sương xám đậm nhất, có phải đại biểu cho đệ tử bị nhốt ở bên trong cũng càng nhiều không?

Năng lực ba người cực mạnh. Rất nhanh mấy ngàn đệ tử, mỗi mười người tạo thành một tiểu đội, cùng nhau đi về hướng Giang Ngư chỉ.

Tu sĩ tốc độ nhanh, đi khoảng nửa canh giờ, không cần Giang Ngư nói, tất cả mọi người đều thấy được đất trời xám xịt nơi xa.

Trời và đất bị sương mù màu xám mênh mang nối với nhau, bên trong không thấy rõ được gì cả.

Nhưng mặc dù không nhìn thấy gì cả, mọi người vẫn có thể cảm nhận được, ác ý như thực chất làm người ta khó chịu đếm không hết ở nơi đó.

Giang Ngư đạp linh khí phi hành bay đến giữa không trung, muốn điều tra tình hình sương xám một chút, thuận tiện hỏi hạt đậu xanh nhỏ một câu, có thể ăn được bao nhiêu.

Hạt đậu xanh nhỏ còn chưa kịp trả lời, đáy mắt Giang Ngư đã sáng lên một luồng ánh sáng vàng.

Đồng tử của nàng co lại, hộ thuẫn linh lực xanh mơn mởn che ở trước người. Cùng lúc đó, quanh người nàng có vài luồng linh quang sáng lên, bắn nhanh vào trong sương xám chặn ánh sáng vàng lại.

Có người đánh lén!

Mọi người còn chưa kịp dò hỏi Giang Ngư, bên trong sương xám đã liên tiếp lóe ra mấy bóng dáng, cùng với sát ý đi thẳng về phía Giang Ngư!

Các đệ tử đều biết tuy rằng Ngư Trưởng lão của Thái Thanh Tiên Tông có bản lĩnh rất lợi hại nhưng lại không am hiểu đánh nhau nên rối rít ngăn người tới.

Trong lúc giao đấu, trong đệ tử truyền đến tiếng hô kinh ngạc:

“Chu sư huynh?”

“Nhu Vân sư tỷ, các ngươi làm sao vậy?”

Giang Ngư nhìn sang, thấy sắc mặt mấy người này đờ đẫn, bên trong hai mắt tràn ngập sương xám, biết ngay e là bọn họ đã trúng sương xám mê hoặc, giờ phút này đã không nhận biết người khác.

Nàng nói: “Lúc này bọn họ đã mất đi thần trí, các ngươi chế ngự bọn họ, trói lại.”

Lại nói với Triệu Gia: “Bọn họ dường như hướng về phía ta. Nói vậy, người sau lưng biết ta có thể đối phó sương xám.”

Vậy không thể tiếp tục trì hoãn.

“Mấy vị, nhờ các ngươi một chuyện.” Giang Ngư nói: “Ta đứng ở chỗ này đối phó với sương xám, làm phiền các ngươi thay ta hộ pháp.”

Quá trình hạt đậu xanh nhỏ hấp thu sương xám, tốt nhất nàng không bị quấy rầy.

Sắc mặt mấy người Triệu Gia nghiêm nghị: “Ngư Trưởng lão yên tâm.”

Bọn họ biết được nặng nhẹ, sương xám là uy hiếp lớn nhất với các đệ tử trước mắt. Mà Giang Ngư có thể đối phó sương xám, tất nhiên là người quan trọng nhất.

Giang Ngư không cần phải nhiều lời nữa. Trước đó nàng hỏi hạt đậu xanh nhỏ rằng mình có cần đi đến trung tâm sương xám không, hạt đậu xanh nhỏ tỏ vẻ không cần.

Nó đã sớm nóng lòng muốn thử rồi!

Được Giang Ngư cho phép, có thể bắt đầu ăn, hạt đậu xanh nhỏ vui vẻ lăn một vòng ở đan điền của Giang Ngư.

Đám người Triệu Gia vây quanh Giang Ngư thấy bên cạnh Giang Ngư nổi lên một cơn gió. Gió kia vờn quanh cạnh Giang Ngư, dần dần hình thành một xoáy nước nho nhỏ ở đỉnh đầu của nàng.

Giang Ngư ngẩng đầu tò mò nhìn cảnh này. Chỉ có nàng biết, đây cũng không phải do mình làm mà là hạt đậu xanh nhỏ làm ra.

“Ta chuẩn bị ăn đây.” Hạt đậu xanh nhỏ rất nghiêm túc thông báo với ‘mẹ’.

Giang Ngư cũng rất nghiêm túc cho phép: “Được! Ngươi bắt đầu đi.”

Vừa dứt lời, xoáy nước kia đột nhiên to lên.

Sương xám ở nơi xa như bị triệu hoán mãnh liệt, không chịu khống chế hội tụ trên đỉnh đầu Giang Ngư.

Thần kỳ là đệ tử hộ pháp vây quanh Giang Ngư lại không có chút cảm giác nào.

Lúc này Giang Ngư còn trợn tròn mắt, nàng nhìn rõ xoáy nước cắn nuốt lượng lớn sương xám như nuốt chửng.

Nhưng rất nhanh nàng không còn thời gian rảnh để chú ý đến những thứ này, sương xám đi qua thân thể của nàng, sau khi được hạt đậu xanh nhỏ nuốt vào, chuyển hóa là năng lượng tinh thuần bị nó hấp thu.

Mà quá trình này không phải là một giọt nước cũng không lọt, một bộ phận năng lượng cực nhỏ rơi rụng ra ngoài lập tức chảy vào bên trong thân thể Giang Ngư.

Cũng không biết những sương xám đó là thứ gì, năng lượng sau khi được hạt đậu xanh nhỏ luyện hóa, còn bá đạo hơn linh lực bình thường quá nhiều.

Cảm nhận được năng lượng không giống linh lực kia, Giang Ngư không thể không nhắm mắt, chuyên tâm luyện hóa chúng nó.

Thấy nàng nhắm mắt nhập định, đám người Triệu Gia càng thêm không dám dễ dàng thả lỏng. Từng người đứng ở phương vị khác nhau, chặt chẽ bảo vệ Giang Ngư ở trong đó.

Trong lòng bọn họ cũng đang âm thầm kinh hãi: Cũng không biết Ngư Trưởng lão làm thế nào được, nàng hấp thu toàn bộ nhiều sương xám như vậy, không biết có thể bị cắn trả không?

Động tĩnh lớn như vậy, gã áo đen tất nhiên đã nhận ra.

Gã đã sớm biết nhân loại này có thể đối phó sương xám, nhưng gã không ngờ Giang Ngư lại có thể nuốt vào nhiều năng lượng tiêu cực như vậy.

Gã là chủ nhân của sương xám nên biết rõ hơn bất kỳ kẻ nào, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc lốc xoáy trên đỉnh đầu Giang Ngư đã hút đi bao nhiêu sương xám.

Số lượng lớn như này…

Gã từng được một phần tình báo của nhân loại. Nếu dùng sương xám này ở trên người phàm nhân không thể tu luyện, khống chế người của cả một thành vậy là đủ rồi.

Cho dù là tu sĩ, một mình nàng sao có thể tiêu hóa nhiều năng lượng tiêu cực như vậy?

Chỉ trong chốc lát suy tư này, sương xám đã tiêu tan một khoảng lớn.

Trong lòng gã áo đen đang nhỏ máu, đây là gã trăm cay ngàn đắng thu thập từ trong hư không, tất cả ở chỗ này!

Đám người Triệu Gia bỗng nhiên nghe được một tiếng rít.

Âm thanh này như là yêu thú nào đó phát ra, bị lực tinh thần khổng lồ bao lấy vang lên bên tai mỗi người ở trong bí cảnh.

Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy những sương xám cuồn cuộn kia như bị ra lệnh gì đó, điên cuồng quay tròn.

Vô số bóng dáng từ bên trong sương xám lao ra, duy nhất giết về phía Giang Ngư không bị sương xám vây quanh được các đệ tử bảo vệ.

Tất cả người bị sương xám mê hoặc, đều nhận mệnh lệnh duy nhất: Giết nàng.

Ban đầu, đám người Triệu Gia còn có thừa lực.

Mấy ngàn đệ tử chia làm từng nhóm thay phiên ngăn cản công kích đến từ những người bị mê hoặc, một bộ phận khác chuyên môn canh giữ ở bên cạnh Giang Ngư.

Người có chậm nữa thì cũng có thể nhìn ra tầm quan trọng của Giang Ngư. Những đệ tử bị mê hoặc đó như điên rồi, liều mạng chịu vết thương trí mạng cũng muốn lấy tính mạng của Giang Ngư.

Nếu không phải Ngư Trưởng lão làm chúng nó bị thương căn cơ, sao sương xám lại điên cuồng như thế?

Lúc đám người Triệu Gia sơ sơ ý thức được điểm này thì vô cùng hưng phấn.

Nhưng rất nhanh, bọn họ ý thức được, mình vui sớm rồi.

Ngay từ đầu đúng là không nhiều người lắm, chỉ có mấy chục người nhào đến. Nhưng không bao lâu, lục tục không ngừng có đệ tử bị kêu gọi từ chỗ xa hơn chạy tới.

Người bị nhốt ở bí cảnh chiến trường cổ, có khoảng năm vạn đệ tử!

Người vây công bọn họ rất nhanh từ mấy chục, đến mấy trăm, đến hơn một ngàn...

Đám người Triệu Gia còn không thể đánh chết bọn họ, chỉ có thể cố gắng đánh ngất trói lại, không khỏi bó tay bó chân.

“Người bị thương lui ra, dùng đan dược dưỡng thương trước!” Triệu Gia la lớn: “Đừng cố chống, tiếp theo còn phải đánh nữa.”

Hắn nhìn về phía Giang Ngư, nàng hoàn toàn không biết gì cả với bên ngoài, đang hết sức chăm chú đối phó những sương xám đó.

Triệu Gia cắn răng: “Không cần tiếc rẻ linh khí phù triện đan dược, quyết không thể để cho bọn họ tiếp cận Ngư Trưởng lão.”

Vì sao những đệ tử đó biến thành dáng vẻ này? Đúng là bị sương xám khống chế.

Nếu lần này Giang Ngư thất bại, bọn họ cũng sẽ như những đệ tử này, bị sương xám bao phủ, dần dần bị mê hoặc, mất đi ý chí của bản thân.

Ở ngoài bí cảnh.

Chuyện phát triển cũng vượt qua dự đoán của các Trưởng lão.

Tất cả mọi người không nghĩ tới, Giang Ngư vậy mà có thể một mình đối phó với nhiều sương xám như vậy, ép mấy thứ kia đến nước này.

Tông chủ Thái Hư lại lần nữa dò hỏi: “Hồng Quang Trưởng lão, Ngư Trưởng lão...”

Ông ta lại bị một giọng trong trẻo cắt ngang: “Nàng hấp thu nhiều đồ vật dơ bẩn như vậy, sẽ không có việc gì chứ?”

Là tiểu phượng hoàng.

Hắn đang nhìn chằm chằm linh quang kính, sắc mặt lo lắng không che giấu chút nào.

Sau khi hỏi xong, hắn cũng nhìn về phía Hồng Quang Trưởng lão: “Các ngươi để nàng vào nơi nguy hiểm này, nhất định có thể bảo đảm an toàn của nàng, có phải không?”

Hồng Quang Trưởng lão: “...”

Vốn là như vậy.

Hắn cho Giang Ngư Bạch Ngọc tiên cung, lại cho một món chuẩn Tiên Khí có thể đột phá phong tỏa không gian, thiếu chút nữa làm Tông chủ Thái Hư hiểu lầm Giang Ngư là vị tiền bối nào của Thái Thanh chuyển thế.

Có thể nói, Hồng Quang Trưởng lão có thể bảo đảm đồ mình cho, đủ để dưới bất kỳ tình huống ngoài ý muốn gì cũng bảo vệ được an nguy của Giang Ngư.

Nhưng tình hình trước mắt, thật sự không ở bên trong tính toán của hắn.

Những sương xám đó là đồ đến từ ngoài đại lục Thương Lan. Mấy thứ này cho dù là Tôn giả Độ Kiếp cũng không dám nói giải được.

Đứa nhỏ này, sao dám nói nuốt là nuốt chứ?