Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 114



Sau cái nồi, Giang Ngư lại lục tục móc ra bếp lò, xẻng đảo đồ, thìa và một loạt đồ làm bếp.

Các đệ tử thấy nàng lấy ra một đống đồ kỳ quái, sôi nổi ghé mắt.

Y tu cũng kỳ lạ hỏi: “Những thứ này là cái gì?”

Giang Ngư đưa thần thức vào Bạch Ngọc tiên cung, dễ như trở bàn tay lấy ra thảo dược vừa rồi giải độc đan cần.

Bấm tay niệm thần chú, nhóm lửa, đổ nước, rửa sạch linh thảo.

Giang Ngư giải thích: “Ta không thể trơ mắt ngồi ở chỗ này nhìn Nhan sư tỷ càng ngày càng suy yếu. Không phải ngươi đã nói à? Thế gian có phương pháp nấu thuốc trị liệu, nhỡ đâu nấu ra linh dược, cũng có tác dụng thì sao?”

Y tu nhìn nàng một cái, nhưng không ngăn lại. Thân là một Y tu, nàng ấy rất hiểu tâm trạng mặc dù hy vọng xa vời, cũng phải dùng hết biện pháp, cứu lại tính mạng của người bệnh.

Nấu một phần canh linh thảo cũng không tổn thất thứ gì, nên cứ mặc Giang Ngư làm thôi.

Thật ra trong lòng Giang Ngư cũng không nắm chắc, nàng nhìn đan phương, trên đan phương miêu tả dùng số lượng linh thảo, hoàn toàn là số lượng để luyện chế đan dược, dùng để nấu nước thuốc hình như hơi nhiều quá.

Nàng đành phải tự mình ước lượng thả vào.

Nàng dám thử như vậy là vì linh thảo mà giải độc đan của Bích Lân Vương Xà cần thật sự ít được lưu ý, hơn nữa tác dụng chỉ có một. Số lượng lớn linh thảo ở trong Bạch Ngọc tiên cung gần như không có công dụng gì khác.

Trong quá trình nàng nhóm lửa nấu canh, Y tu lại cho Nhan Xán và Tiểu Hồng dùng viên đan dược.

Ăn vào đan dược, sắc mặt Nhan Xán thoạt nhìn đã tốt hơn một chút.

Trong lòng Y tu nhẹ nhàng thở ra, nhưng viên Thanh Độc Đan cũng không giữ được quá lâu, rất nhanh sắc mặt Nhan Xán lại tiếp tục xám xịt.

Nàng ấy không kiềm được tính thời gian, những Luyện Đan Sư đó rời đi chưa đến một canh giờ đấy. Còn dư lại chín canh giờ, thật sự là...

Chóp mũi bỗng nhiên truyền đến mùi đắng.

“Thu sư tỷ, làm phiền tỷ giúp ta nhìn một cái.” Giang Ngư múc một bát nước thuốc màu xanh nhạt từ trong nồi ra, đưa cho Y tu: “Chén nước thuốc này có thể sử dụng không?”

Nước thuốc nóng hổi nhưng không có vấn đề gì với tu sĩ, Y tu cũng không rảnh lo về cái này.

Nàng ấy nhận lấy nước thuốc, sắc mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm nó, như cái bát có thể nở hoa vậy.

Thấy thế, trong lòng Giang Ngư thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Thu sư tỷ, làm sao vậy?”

Y tu tên là Thu Liên Tố dùng vẻ nghiêm túc nhìn bát thuốc trong tay, lại nhìn về phía Giang Ngư với vẻ tìm tòi nghiên cứu, nói: “Không thích hợp.”

Giang Ngư không rõ nguyên do: “Không thích hợp cái gì?”

Thu Liên Tố hỏi nàng: “Ngươi có cảm nhận được linh khí từ trong bát thuốc này không?”

“Có chứ.” Giang Ngư tự nhiên gật đầu, nước thuốc đều là linh thảo nấu ra, linh khí đầy đủ chẳng lẽ không phải bình thường à?

Thu Liên Tố cầm một cái muỗng, múc một muỗng, đưa vào trong miệng nếm một ngụm.

Giang Ngư vội vàng hỏi: “Thu sư tỷ, thế nào? Cái này không có độc chứ? Có thể đút cho Nhan sư tỷ và Tiểu Hồng uống không?”

Sắc mặt Thu Liên Tố cổ quái.

Nàng ấy không xác định cảm giác của mình có đúng hay không, nhưng vừa rồi nàng ấy nếm một ngụm thuốc này, mặc kệ có tác dụng hay không, tóm lại uống xong không đến mức tạo thành thương tổn gì với một người và một thú nằm trên đất kia.

Một khi đã như vậy, nàng ấy dùng một tay mở miệng Nhan Xán, một tay khác bưng thuốc sang, dứt khoát lưu loát rót xuống cho người ta.

Giang Ngư cũng chưa kịp phản ứng, thuốc đã được rót xong rồi.

Nàng ngẩn ngơ, vội vàng nói: “Thu sư tỷ, đây là ta nấu bừa, sẽ không...”

“Sẽ không.” Thu Liên Tố biết nàng muốn hỏi gì, bình tĩnh nói: “Tình hình trước mắt của hai người này, mặc dù có chút độc, cũng không qua được độc của Bích Lân Vương Xà trong cơ thể bọn họ.”

Giang Ngư thầm nói: Tuy rằng như vậy nhưng ngươi làm thế kia, có phải cũng quá tùy ý rồi hay không?

Thu Liên Tố hỏi nàng: “Mấy loại thảo dược này, chỗ ngươi có còn không?”

“Có.” Giang Ngư gật đầu: “Còn khá nhiều.”

Thu Liên Tố bèn nói: “Đợi chút, mượn bếp lò ngươi của dùng một tí. Ta cũng muốn thử nấu nước thuốc này xem.”

Giang Ngư:?

Nàng đầy nghi vấn, Nhan Xán nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất bỗng nhiên có động tĩnh.

Chỉ thấy sắc mặt nàng ấy đau đớn, tứ chi run lên như gặp đau đớn gì đó.

Thân là Y tu, loại thời điểm này Thu Liên Tố phản ứng càng nhanh hơn Giang Ngư. Nàng ấy đưa một tay ra nắm lấy cổ tay Nhan Xán, tập trung một lúc, lại lần nữa lộ ra vẻ cổ quái lúc trước, muốn nói lại thôi.

Giang Ngư không có tâm tư đoán suy nghĩ của nàng ấy, hỏi thẳng: “Thu sư tỷ, Nhan sư tỷ...”

Nhan Xán nằm trên mặt đất bỗng nhiên ho khan vài tiếng, khóe miệng nàng ấy tràn ra máu màu đen nhánh mang theo ánh xanh lục.

Thấy nàng ấy hộc máu, Giang Ngư không dám tùy tiện chạm vào nàng ấy, quay đầu nhìn Thu Liên Tố.

Thế nhưng Thu Liên Tố cũng đang nhìn nàng, dùng một loại sắc mặt cực kỳ quái lạ.

“Bát nước thuốc mà ngươi nấu kia, dược tính đi vào đang rửa sạch độc tố trong cơ thể nàng ấy.”

Giang Ngư vui vẻ: “Thật vậy chăng?”

Thu Liên Tố gật đầu: “Ta sẽ ở chỗ này, quan sát tình huống của nàng ấy. Ngươi cũng đút cho con linh thú kia một bát đi.”

Biết được bát thuốc có hiệu quả, giọng điệu Giang Ngư nhẹ nhàng không ít: “Nếu bát thuốc ta nấu có tác dụng, vậy độc của Nhan Xán sư tỷ sẽ được khống chế, không tiếp tục xuất hiện di chứng nghiêm trọng chứ?”

Thu Liên Tố “ừ” một tiếng: “Trước mắt xem ra đúng vậy.”

Nàng ấy không nói là nàng ấy cần quan sát tác dụng của bát thuốc kia với độc của rắn, lại xác định phương án trị liệu tiếp đó. Nếu hiệu quả của bát thuốc này tốt, có khi không cần dùng giải độc đan tốn mười mấy canh giờ nữa.

Có được câu trả lời khẳng định, tâm trạng Giang Ngư rất tốt đút cho Tiểu Hồng một bát thuốc.

Trong lúc đó, Nhan Xán lại nôn ra một vũng máu.

Tiểu Hồng không hộc máu, có lẽ do thân thể linh thú không giống tu sĩ. Uống xong nước thuốc không lâu, trên người Tiểu Hồng cháy lên ngọn lửa màu đỏ đậm, có từng đợt từng đợt sương mù màu đen nhè nhẹ theo ngọn lửa rời khỏi thân thể nó, phiêu tán ở trong không khí, hóa thành tro tàn.

Ngoại hình linh thú không nhìn ra thay đổi gì, nhưng trên người Nhan Xán lại cực kỳ rõ ràng. Sau khi nôn ra máu hai đợt, màu than chì trên khuôn mặt nàng ấy tan đi bằng mắt thường có thể thấy được, môi cũng không còn màu xanh lục đậm làm cho người ta sợ hãi như trước nữa.

Dù cho không thạo nghề y, Giang Ngư cũng có thể nhìn ra đây rõ ràng là dáng vẻ chuyển biến tốt.

Tiếp đó, nàng vừa nhìn Nhan Xán và Tiểu Hồng, vừa thỉnh thoảng xử lý nhóm người bệnh bị đội tuần tra nâng về.

Sau khoảng một canh giờ, Thu Liên Tố lại để nàng bưng hai bát thuốc đút thêm lần nữa.

Giang Ngư nấu một nồi to, không nói nhiều, mười mấy bát thì vẫn có.

Nàng múc hai bát, cùng Thu Liên Tố mỗi người một bát đút cho hai người bệnh.

Thu Liên Tố chờ hai người uống xong, dùng linh lực kiểm tra tình hình thân thể của cả hai, một đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Giang Ngư: “Theo xu thế này, qua mỗi canh giờ đút cho cả hai một bát, đút thêm ba lần nữa là có thể trừ gần hết độc tố.”

Đầu tiên Giang Ngư vui vẻ, rất nhanh ý thức được ánh mắt Thu Liên Tố khác lạ.

Nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận khác lạ chỗ nào, Thu Liên Tố đã giữ tay nàng lại!

Xưa nay vị Y tu này lạnh lùng không nói nhiều, giờ phút này một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm lập loè ánh lên sáng ngời: “Ngư Trưởng lão, hiện giờ ngươi hẳn không có việc gì nhỉ? Chúng ta nói chuyện về nước thuốc này đi!”

Nước thuốc?

Thu Liên Tố thoạt nhìn thật sự khác thường, Giang Ngư lặng lẽ lùi ra sau một bước: “Nước thuốc, có gì mà nói đâu.”

Thu Liên Tố nhìn ra nàng không được tự nhiên, ý thức được phản ứng của mình hơi quá độ, khụ một tiếng.

Thật ra vừa rồi lúc Giang Ngư nấu linh thảo, nàng ấy ở ngay bên cạnh. Nàng ấy đã nhìn rõ động tác của Giang Ngư.

Nàng ấy nói: “Ngư Trưởng lão, mượn bếp lò của ngươi dùng một chút.”

Sau khi được Giang Ngư đồng ý, đầu tiên nàng ấy múc nước thuốc còn dư lại trong bát ra, lại rửa sạch sẽ nồi.

Nàng ấy nói với Giang Ngư: “Ngư Trưởng lão, ta học từng bước vừa rồi của ngươi, lại nấu một nồi nước thuốc. Làm phiền ngươi ở bên cạnh nhìn, ta làm không đúng bước nào thì nhắc nhở ta một tiếng.”

Giang Ngư: “...”

Thấy sắc mặt nàng chần chờ, Thu Liên Tố hỏi: “Có chỗ nào không tiện à?”

Giang Ngư: “Thật ra không phải không tiện, mà là vừa rồi ta cũng làm bừa ra nước thuốc kia, tùy tiện làm thôi.”

Nàng lộ ra một nụ cười xấu hổ không mất lễ phép: “Có lẽ không có bước cố định gì.”

Thu Liên Tố nghiêm túc nói: “Ngươi nấu nước thuốc thành công, vậy đã nói rõ ngươi làm đúng. Cho dù chỉ có một lần, trình tự vừa rồi ngươi làm là bước đi chính xác.”

Được rồi! Không lay chuyển được loại cao thủ học thuật nghiêm cẩn này, Giang Ngư đành đồng ý.

Nàng bèn nhìn Thu Liên Tố chuẩn bị cho nước giống nàng vừa rồi, số lượng chủng loại linh thảo giống như đúc, theo các bước nàng nấu thảo dược, bắt đầu nấu thuốc.

Các bước nấu thuốc không có gì để nói. Giang Ngư càng thêm cảm khái trí nhớ của tu sĩ: Vừa rồi Thu Liên Tố chỉ ở bên cạnh nhìn, còn vẫn luôn chia sự chú ý ra chăm sóc người bệnh. Vậy mà tất cả các bước nàng tiến hành nấu thuốc, thậm chí số lượng dùng, đều nhớ rõ rành mạch.

Nàng không kiềm được xuất thần: Nếu đám tu sĩ này đến kiếp trước của nàng, chẳng phải là mỗi người đều là thần đồng đã nhìn là không quên được à?

Mùi đắng quen thuộc truyền vào chóp mũi nàng.

Thu Liên Tố nhìn một nồi nước thuốc màu xanh nhạt kia, lộ ra vẻ mặt “Quả nhiên là vậy”.

Nàng ấy múc một bát, uống một ngụm, lại cầm bát đưa cho Giang Ngư.

Giang Ngư nhận lấy, còn chưa uống đã phát hiện ra chỗ khác lạ: Tuy rằng ngửi mùi gần giống nhau, nhưng so sánh với một nồi nước thuốc trước đó nàng nấu, linh khí bên trong chén thuốc này loãng đến gần như có thể bỏ qua.

Nàng giật mình nói: “Rõ ràng là đồ giống nhau, phương pháp giống nhau.”

Thu Liên Tố tiếp lời: “Nhưng ta không có cách nào dùng biện pháp đơn giản như vậy, có thể làm ra thuốc giải độc Bích Lân Vương Xà.”

Lúc làm xong nồi nước thuốc này, Thu Liên Tố thậm chí thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Từ khi nếm được nồi nước thuốc của Giang Ngư, trong đầu nàng ấy vẫn luôn nhớ đến một chuyện: Nếu các loại linh thảo có thể nấu thành đơn giản vậy lại mang theo hiệu quả đặc thù của linh dược, vậy phải đặt hàng ngàn hàng vạn Luyện Đan Sư ở Thương Lan Giới ở chỗ nào đây?

Hiện tại, vài vị Luyện Đan Sư đang luyện chế giải độc đan cho Nhan Xán, còn đang hết sức chăm chú luyện đan đấy.

Nàng ấy nhìn về phía Giang Ngư, cười nói: “Nói vậy đây là bản lĩnh độc môn của Ngư Trưởng lão.”

Vẻ mặt Giang Ngư mờ mịt.

Nàng biết, ngoài gieo trồng linh thảo, mình còn có bàn tay vàng rất lớn, chính là dùng linh thảo do chính mình trồng nấu ăn sẽ có được hiệu quả cực kỳ đặc thù.

Nhưng nấu nước thuốc như này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Vừa rồi, nàng thật sự không cách nào trơ mắt nhìn Nhan Xán sư tỷ suy yếu dần, mới nghĩ theo biện pháp nấu thuốc bắc thử một lần.

Giờ phút này, bị Thu Liên Tố đánh thức, phản ứng đầu tiên của Giang Ngư cũng không phải vui mừng vì phát hiện mình có thêm bàn tay vàng lợi hại, mà là...

Xong đời!

Nhiều người đang nhìn kìa!

Còn có linh quang kính, người xem càng nhiều!

Lúc này nàng còn chưa ý thức được sự thần kỳ của nước thuốc mình nấu, nhưng bản năng cảm thấy năng lực này nếu lộ ra sẽ không tốt cho mình lắm.

Hoặc là nói không tốt lắm với cá mặn một lòng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện bí cảnh rồi về Linh Thảo Viên dưỡng lão.