Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 126



Xe ngựa dừng ở trước một tòa phủ đệ rộng rãi khí thế.

Giang Ngư còn chưa xuống xe, đã cảm nhận được vài luồng hơi thở cường đại từ trong phủ. Trong phủ, chỉ tu sĩ Kim Đan đã có không dưới mười vị.

Nàng cảm ứng không sai. Sau khi đi theo lão phụ nhân vòng qua vài con đường trong phủ đệ này, nàng gặp một đám người dường như đang tổ chức yến hội gì đó ở tòa nhà thuỷ tạ.

Giang Ngư liếc nhìn thấy có năm người trong đám người mặc trang phục đệ tử Thái Thanh. Bọn họ được một đám người vây quanh ở giữa, ý cười nhẹ nhàng, hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ loại đãi ngộ các vì sao vây quanh mặt trăng này.

Giang Ngư nhận ra một người trong số bọn họ, đúng là nữ tu tên Minh Đại, hàng năm như hình với bóng cùng Cơ Linh Tuyết.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới thân phận của Cơ Linh Tuyết hình như là Công chúa hoàng thất Đại Chu. Hiện giờ Thần Đô có điều khác lạ, về tình về lý, nàng ấy hẳn nên đi đến đây một chuyến.

Hơn nữa, từ trước đến nay Minh Đại đi theo nàng ấy.

Nhìn thấy Giang Ngư, mấy đệ tử Thái Thanh đều đến hành lễ.

“Bái kiến Ngư Trưởng lão.”

Những người khác đều mỉm cười đánh giá bọn họ.

Giang Ngư hỏi Minh Đại: “Cơ Linh Tuyết cũng đến à?”

Minh Đại hơi sửng sốt, mới chậm rãi nói: “Cơ Linh Tuyết à, đi hoàng cung gặp mặt người thân rồi.”

Giang Ngư ừ một tiếng, lại cảm thấy không quá thích hợp, nhìn Minh Đại: “Lần này các ngươi đến Thần Đô làm gì thế?”

Minh Đại cười nói: “Tất nhiên là đến vì dân chúng.”

Câu trả lời này không nghe ra vấn đề gì, Giang Ngư lại hỏi: “Vậy vì sao các ngươi ở chỗ này?”

Minh Đại nói: “Chủ nhân nơi đây hiếu khách, mời chúng ta đến đây tụ họp.”

Nàng ta nhìn chằm chằm Giang Ngư, ánh mắt lại chứa chút vô hồn đờ đẫn: “Chẳng lẽ không phải Ngư Trưởng lão cũng đi cùng chúng ta à?”

Trong lòng Giang Ngư nổi lên cảm giác nguy cơ, nàng vận chuyển linh lực theo bản năng, chuẩn bị lập tức ra tay một khi phát hiện không đúng. Nhưng Minh Đại chỉ nói câu kia rồi thôi sau đó nhìn chằm chằm Giang Ngư cười.

Cuối cùng Giang Ngư đã phát hiện loại cảm giác không khỏe khi mới tới đến từ đâu trong nhóm người ở nhà thuỷ tạ này. Trên mặt mỗi người đều có nụ cười y xì nhau.

Bất chợt nhìn thì không ra khác thường gì nhưng một khi trong lòng có hoài nghi, tỉ mỉ quan sát sẽ cảm thấy phi thường quỷ dị, phía sau lưng ớn lạnh.

Cảnh phim kinh dị gì thế này!

Giang Ngư thậm chí lập tức không phân rõ, đệ tử Thái Thanh ở trước mặt là đệ tử Thái Thanh thật hay là những người khác cải trang.

Ngay vào lúc nàng quyết định trốn chạy, Minh Đại bỗng nhiên nói: “Chủ nhân tới.”

Mọi người đều lộ ra dáng vẻ vui sướng tươi cười, nhìn về phía cửa nhà thuỷ tạ.

Lọt vào trong tầm mắt là một bộ áo bào tím đậm vô cùng hoa mỹ, đai lưng phác họa ra vòng eo uyển chuyển của nữ tử, nhìn lên trên nữa là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Người tu tiên có trí nhớ kinh người, huống chi người trước mắt này đã từng để lại cho nàng ấn tượng quá khắc sâu.

Một người đã từng muốn mạng của nàng.

Muội muội của Cơ Linh Tuyết, thiếu nữ tàn nhẫn độc ác. Theo lời Cơ Linh Tuyết nói, sẽ bị nàng ấy tự tay đánh gãy chân, cũng trông giữ cả đời.

Nhưng hiện tại nàng ta không những không gãy chân, càng có một loại khí thế kẻ đứng trên thỏa thuê đắc ý, rõ ràng cũng không bị giam lỏng trông giữ.

Càng làm người ta bất ngờ là lần gặp mặt trước, người còn hơi thở pha tạp không thể tu luyện, lúc này bất chợt đã là một tu sĩ Kim Đan.

Hiện tại, Giang Ngư không khỏi có một loại cảm giác nếu Cơ Linh Tuyết thật sự đi hoàng cung thì sợ là giờ phút này tình hình sẽ không quá tốt.

Cơ Tử Nghi nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, nhếch môi lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Ngư Trưởng lão, đã lâu không gặp.”

Ngay vào lúc người này xuất hiện, Giang Ngư đã cảm nhận hơi thở trên người nàng ta. Rất kỳ quái, không giống như mùi vị mấy mấy thứ ở Quy Khư trước kia gặp được. Nhưng Giang Ngư cảm thấy giữa bọn chúng có quan hệ.

Nàng cau mày: “Chủ nhân của nơi này là ngươi? Ngươi dẫn ta đến đây là muốn làm cái gì?”

Cơ Tử Nghi ở ngồi xuống vị trí trên cùng, lập tức có người đến rót trà cho nàng ta, là Minh Đại.

Tuy rằng không cực kỳ hiểu đến tận cùng, nhưng lấy sự hiểu biết của Giang Ngư về cô nương này thì nàng ta không phải là loại người sẽ làm chuyện này.

Cảm giác quái dị trong lòng Giang Ngư càng mạnh, hỏi: “Ngươi đã làm gì với bọn họ? Cơ Linh Tuyết đâu?”

Cơ Tử Nghi cười một cách cổ quái, nhìn Giang Ngư: “Ngươi biết không? Sau khi ngươi tiến vào trong này, bên ngoài có rất nhiều tu sĩ muốn xông tới. Quả nhiên, ngươi rất quan trọng đối với người nơi này.”

Giang Ngư không tỏ ý kiến.

Cơ Tử Nghi còn nói thêm: “Ngươi có muốn làm giao dịch với ta không?”

Nàng ta tự chỉ vào mình: “Ngươi xem, lần trước gặp mặt, ta còn chỉ là phế nhân không thể tu luyện. Nhưng hôm nay, mới ngắn ngủi mấy tháng, ta đã trở thành tu sĩ Kim Đan.”

“Không bao lâu nữa, ta rất nhanh sẽ tấn chức Nguyên Anh, Hóa Thần...” Nàng ta cười một tiếng sung sướng, một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Giang Ngư, mang theo hương vị mê hoặc: “Nếu ngươi hợp tác cùng ta, những thứ này lập tức sẽ thuộc về ngươi.”

Giang Ngư không dao động: “Miễn! Tuy rằng ta không phải người tu luyện nhiều thành tài giỏi, nhưng ta cũng biết, tốc độ như vậy thì tai hoạ ngầm cũng cao như lợi ích.”

Cơ Tử Nghi cười nhạo một tiếng, như là cực kỳ khinh thường với cách nói của nàng.

Nhưng thấy Giang Ngư không có hứng thú, nàng ta lại thay đổi cách nói.

“Ta tra quá khứ của ngươi. Chẳng qua ngươi lỡ tay làm bị thương người tỷ tỷ kia của ta ở đại bỉ tiên môn, tông môn của ngươi đã phế bỏ tu vi của ngươi, trục xuất ngươi.” Nàng ta khẽ nói: “Tông môn máu lạnh như thế, ngươi cần gì ở lại đó nữa chứ?”

Giang Ngư tò mò nói: “Vậy nếu là các ngươi, ta làm chuyện giống như vậy, các ngươi sẽ làm thế nào?”

Cơ Tử Nghi nói với vẻ đương nhiên: “Ngươi là khách quý của chúng ta, mặc kệ ngươi làm cái gì, đều là đối phương hẳn nên chịu.”

Giang Ngư nhún vai: “Ngươi xem, đây là lý do mà ta từ chối ngươi. Nhân loại chúng ta có câu nói là đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Theo như quê ta gọi là tam quan không hợp, không có cách nào làm bạn.”

“Còn nữa, nếu ngươi muốn mượn sức ta, làm phiền thu lại ác ý trong mắt ngươi lúc cùng ta nói chuyện.” Giang Ngư ghét bỏ nói: “Quả thực sắp tràn ra rồi.”

Cơ Tử Nghi biến sắc, cười lạnh: “Xem ra ngươi nhất định phải đối nghịch với chúng ta.”

Giang Ngư cũng rất kỳ lạ. Rõ ràng vị trước mặt này, vẻ mặt lúc nói chuyện hận không thể lập tức giết chết mình, vì sao vẫn luôn nhịn không động thủ, nhất quyết phải nói nhiều lời vô nghĩa với mình như vậy.

Nàng đang cân nhắc, bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn. Giang Ngư thấy được một ánh kiếm sáng như tuyết, cùng lúc đó nhiệt độ không khí cả tòa thuỷ tạ giảm mạnh, nước xuân gợn sóng trên mặt hồ thậm chí bắt đầu kết băng.

Giang Ngư vui vẻ, sư huynh tới.

Trên mặt Cơ Tử Nghi hiện lên một luồng khí đen, từ trong tay áo bay ra một mặt kính vẽ nhật nguyệt xoay vòng, lấy một loại tốc độ quỷ mị lôi kéo Giang Ngư cùng nhảy vào.

Cơ Trường Linh vội vàng chạy tới, chỉ tới kịp nhìn thấy bóng dáng Giang Ngư cùng với kết giới thông đạo sắp đóng cửa. Chàng không chút do dự nhảy theo vào.

Lúc Giang Ngư bị kéo vào, chỉ kịp cảm nhận cái tay đang túm lấy mình kia.

Thật lạnh! Thậm chí không giống người sống.

*

Giang gia là nhà giàu số một ở thành Kính Hoa, ba năm trước đây sinh một tiểu nữ nhi như hoa như ngọc. Trước đó Giang phu nhân sinh ba đứa con trai, đến trung niên mới được một cô con gái nên vô cùng vui mừng.

Người ngoài chỉ biết, tiểu thư Giang gia này có nhũ danh, tên Tiểu Ngư.

Từ nhỏ Giang Tiểu Ngư đã được nuôi lớn trong vại mật. Vợ chồng Giang lão gia có thể nói cưng chiều đến cực điểm với nữ nhi cưng này. Trong nhà phàm là có thứ gì tốt, trước nay đều đưa đến chỗ nàng trước, chờ nàng chọn xong rồi mới lại để những người khác chọn.

Nghe đồn có một lần, Giang phu nhân mang nàng đi phủ Thành chủ làm khách. Giang tiểu thư và công tử phủ Thành chủ cãi nhau, Giang tiểu thư đánh công tử nhà Thành chủ một cái, mình cũng bị đẩy ngã xuống đất, lòng bàn tay xước chút da. Bởi vì tí da xước này, từ trước đến nay Giang phu nhân khôn khéo, lần đầu ở lạnh mặt bên ngoài, không nể mặt Thành chủ, mang theo hài tử ở yến hội đi thẳng về nhà.

Giang gia yêu con gái như mạng, bởi vậy có tiếng ở thành Kính Hoa.

Theo lý mà nói, biện pháp cưng chiều như vậy, vô ý một cái sẽ dễ dàng chiều ra một đại tiểu thư vô pháp vô thiên ăn chơi trác táng. Nhưng Giang Tiểu Ngư lại lanh lợi được nhiều người thích, yêu kiều lại không ngang ngược, ai thấy đều không thể không thích nàng.

Chớp mắt, Tiểu Ngư của Giang gia đã bảy tuổi.

Đây là một ngày rất bình thường, tháng sáu, trời hơi nóng.

Nàng ghé vào lan can ở vườn trong nhà xem cá vàng, đàn cá vàng màu vàng kim béo núc ních này bị nuôi quen, cực kỳ ngốc, vừa thấy có người ở phía trên bèn chậm rì rì tụ ở bên nhau, ngửa đầu chờ đút ăn.

“Tiểu thư, mặt trời chói chang như này, người về phòng đi, chờ muộn chút nữa hãy ra ngoài.” Nha hoàn Trân Châu cầm dù che ánh mặt trời thay nàng, vẻ mặt đau khổ: “Nhỡ đâu phơi nắng bị thương ở chỗ nào, phu nhân sẽ đau lòng chết mất.”

Nàng vừa nói vừa nhìn tiểu thư nhà mình, tiểu cô nương mặc váy mới màu hồng rực rỡ như ráng chiều, chất liệu bên ngoài là gấm Yên Vân ngàn vàng khó mua, mời tú nương tinh tế nhất thành Kính Hoa chế thành quần áo. Một cái váy như vậy đổi thành bạc ước chừng có thể làm một nhà bình thường tiêu dùng mười năm.

Đây là tiểu thư được sủng ái nhất trong nhà giàu số một ở thành Kính Hoa.

Giang Tiểu Ngư vốn ghé vào lan can mơ màng sắp ngủ, nghe vậy ngáp nhỏ một cái, mơ màng giang hai tay với Trân Châu: “Ôm một cái.”

Trân Châu bèn đón người vào trong lòng, tiểu thư mềm mại, thơm ngào ngạt còn ngọt hơn mật đường.

Đây lại là một lần cuối cùng Giang Tiểu Ngư làm tiểu thư ở Giang gia.

Nàng ngủ trưa đến một nửa, đã bị Trân Châu vội vàng đánh thức, đi theo nàng đến viện của cha mẹ ở đằng trước.

Nàng thấy được một tiểu cô nương tuổi tác xấp xỉ mình.

Tiểu cô nương mặc áo vải thô áo gai, trong mắt rưng rưng, cách đám người xa xa đối diện với nàng.

Thật ra chuyện ngày đó, Giang Tiểu Ngư đã không nhớ rõ lắm.

Chỉ nhớ rõ trong phòng có rất nhiều người, cực kỳ ầm ĩ. Nàng nghe được mẫu thân khóc, vội vàng thò lại gần, lại bị đẩy ra, ngã ở trên mặt đất.

Từ nhỏ tiểu cô nương lớn lên ở trong vại mật, lần đầu tiên cảm nhận được nhiều ánh mắt lạnh nhạt, ác ý như vậy.

Bắt đầu từ ngày đó, tiểu thư Giang gia đổi người.

Quần áo châu báu của nàng tất cả đều biến mất, người cũng bị đuổi ra, ở cùng một chỗ với những tiểu nha hoàn trong phủ mới mua vào.

Nàng nghe các nàng nói, nàng không phải tiểu thư Giang gia, nàng là một kẻ trộm, trộm thân phận và địa vị của người khác.

Ngày đó tiểu nữ hài tìm tới cửa kia mới là tiểu thư Giang gia chân chính.

Có lẽ con người luôn có vài thói hư tật xấu, tiểu thư ngày xưa cao cao tại thượng trở thành tiểu nha hoàn thô sử, còn không bằng mình. Lúc này nếu có thể đến giẫm một chân thì dường như mình cũng trở nên cao quý.

Giang Ngư phát hiện những nha hoàn gã sai vặt cực kỳ tốt, tươi cười đầy mặt với mình ngày xưa, hóa ra còn có thể hư như vậy.

“Tiểu Ngư, nha đầu chết tiệt kia, người đâu? Bổ củi xong chưa? Nếu chậm trễ bữa tối, coi chừng da của ngươi!” Một bà tử cao lớn vạm vỡ nhìn xung quanh một vòng, không thấy người, rống lên một câu.

Trong một góc chui ra bóng dáng nho nhỏ, trong trẻo đáp: “Đã bổ xong, Lý ma ma, ta phát hiện một con mèo nhỏ.”

Bàn tay nho nhỏ của tiểu cô nương ôm một chú mèo con không lớn hơn tay nàng bao nhiêu, hai đôi mắt tròn xoe không khác nhau, mắt trông mong nhìn chằm chằm nàng.

Lý ma ma đang tức giận cứng lại, nhìn chằm chằm đôi mắt to trong trẻo mang theo chút nhảy nhót kia, vậy mà sầu khổ thở dài.

Cô nương này thật vô tâm.