Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 139



Giang Ngư cũng sửng sốt. Nàng theo bản năng muốn rời đi, hạt đậu xanh nhỏ trong đan điền bỗng nhiên hưng phấn nhảy lên, truyền lại một loại ý niệm thân cận với nàng.

Cũng chỉ chần chờ trong chốc lát, cả người nàng dung nhập vào cột sáng, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người.

Chỉ còn lại có chùm sáng màu trắng để lại ý niệm trong đầu mọi người:

“Ta sẽ đưa nàng về.”

Giang Ngư lại lần nữa gặp được thế giới màu bạc thần kỳ kia.

Lần trước, ở chỗ này, nàng được bong bóng màu lam bao bọc du đãng trong thế giới yên tĩnh, gặp một “Giang Ngư” khác.

Lần này, bong bóng không động, nàng lẳng lặng chờ. Rất nhanh, trong thế giới màu bạc xuất hiện một luồng sáng.

Luồng sáng này cũng không loá mắt, theo lý mà nói với độ sáng này, ở trong thế giới màu bạc vốn nên là không dễ nhìn thấy.

Nhưng sự thật hoàn toàn tương phản, luồng sáng này vừa xuất hiện, rốt cuộc trong mắt Giang Ngư không nhìn thấy tồn tại khác nữa.

“Xin chào, Giang Ngư.”

Có một giọng nói vang lên ở chỗ sâu trong đầu nàng, Giang Ngư không phân rõ giọng nói này là nam hay nữ, là già hay trẻ.

“Ngươi là ai?” Giang Ngư nhìn luồng sáng kia: “Là ngươi đang nói chuyện à?”

Cùng với lúc nghe được giọng nói đó, hạt đậu xanh nhỏ trong đan điền của nàng trở nên nhảy nhót.

“Là ta! Ngươi có thể gọi ta là Thiên Đạo.”

Thiên Đạo?

Giang Ngư nghi ngờ, luồng sáng kia dường như hiểu nàng suy nghĩ gì, mảnh nhỏ hình ảnh thường nhân không thể biết vọt vào trong thức hải của nàng.

Vũ trụ vô ngần, vô số thời không sinh ra sinh mệnh, tự thành một giới.

Thương Lan Giới là một trong muôn vàn thế giới này.

Không giống với những thế giới khác, Thương Lan Giới có được ý thức thế giới cùng một vị thần Thập Phương.

Ý thức thế giới là “Linh” của thế giới này, không có sức chiến đấu, giống một “người ghi chép” của thế giới hơn. Mà thần Thập Phương lại là người bảo vệ thế giới. Thập Phương, vô lượng vô biên, là thế giới.

Thần Thập Phương của Thương Lan Giới có bản thể là một cây đại thụ cành lá mở ra đủ để bao trùm nửa thế giới này.

9000 năm trước, một trận sấm chớp mưa bão đủ để “diệt thế” buông xuống Thương Lan Giới.

Thiên Đạo và thần Thập Phương vốn có thể bàng quan. Sấm chớp mưa bão có thể diệt sạch tất cả sinh linh Thương Lan Giới, lại không thể hủy thế giới này. Bọn họ có thể chờ, chờ sau một vòng luân hồi, thế giới này lần nữa thai nghén ra sinh mệnh mới.

Nhưng thần minh không thể ngồi nhìn sự sống sinh sản từng thế hệ đến nay và thế giới đang dần dần náo nhiệt hóa thành bụi mù dưới sấm chớp mưa bão.

Thần Thập Phương hiến tế bản thân, chặn lại kiếp nạn lần này.

Từ đây Thiên Đạo mất đi đồng bạn duy nhất.

Quy Khư cũng để lại tai họa từ lúc đó.

Thiên Đạo là một người ghi chép công bằng. Mấy vạn năm qua, lần tư tâm duy nhất chính là sau khi thần Thập Phương biến mất, Thiên Đạo nghĩ mọi cách giữ lại một hạt giống cây, chờ một người có duyên.

Giang Ngư gần như trong nháy mắt nhớ tới một lần gặp mặt với “Giang Ngư của thế giới này”.

“Giang Ngư, ta nói là Giang cô nương, nàng chính là người có duyên mà ngài tìm à?”

“Không, là ngươi.”

“Từ trên người nàng ấy, ta cảm nhận được một năng lượng đặc thù. Ta giao hạt giống cây cho nàng. Sau đó ta mới hiểu ra lực lượng kia cũng không thuộc về nàng ấy, mà là ngươi. Giang Ngư ở một thế giới khác.”

Giang cô nương đã từng kể một vài việc với Giang Ngư, nói sau khi nàng ấy chết, linh hồn nấp trong một hạt giống, nhìn thấy Thương Lan Giới rơi vào rối loạn, các đại tiên môn tổn thất thảm trọng, phàm nhân càng ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Đó là một tương lai cực kỳ thảm thiết.

Thiên Đạo nói đó là chuyện vốn nên xảy ra trong tương lai.

Nhưng trước khi tất cả xảy ra, Thiên Đạo phát hiện Giang Ngư. Một người có dung mạo, mệnh cách giống Giang cô nương, đến cả dao động linh hồn đều giống nhau như đúc, nhân loại ở thế giới khác.

Hai cô nương mệnh cách giống nhau, một người ở trong tiên môn bị “Yểm” mê hoặc, hàm oan mà chết; một người bị liên lụy vì công việc cường độ cao, chết đột ngột vào lúc tuổi xuân tươi đẹp.

Hai thế giới, một nơi bởi vì ma vật Quy Khư mà rơi vào hỗn loạn, một nơi bởi vì linh khí sống lại trật tự tan vỡ.

Trong nháy mắt giao giữa sống và chết kia, hai người trao đổi vận mệnh, tương lai cũng bắt đầu thay đổi.

“Ta cảm nhận được một lực lượng rất mạnh, rất đặc thù ở bên trong linh hồn của ngươi. Dường như nó đến từ một vị thần minh rất mạnh. Đúng là lực lượng này làm đồng bạn của ta thức tỉnh.”

Giang Ngư suy đoán lực lượng thần minh đặc thù trong cơ thể nàng mà Thiên Đạo nói, đại khái là đến từ tín ngưỡng Thần Nông đại thần từ tộc của nàng ở kiếp trước.

Nàng “nhìn” hạt đậu xanh nhỏ trong đan điền của mình, à, hiện tại nó đã là một chạc cây nhỏ có vài cái lá cây.

Chạc cây nhỏ có lẽ vì cảm nhận được hơi thở của bạn tốt mà cực kỳ sinh động, đang hưng phấn lăn lộn ở bên trong linh phủ đan điền của Giang Ngư.

Thật sự là rất khó tưởng tượng, nó lại là một vị thần minh.

Giang Ngư không kiềm được dùng linh lực nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá con xinh xắn của nó.

Hạt đậu xanh nhỏ cho rằng Giang Ngư đang chơi với mình, cực kỳ phối hợp để nàng sờ, còn sung sướng cọ lên xúc tua bằng linh lực của nàng.

“Thân thể của hắn mai một, mà nay mượn lực của ngươi thức tỉnh, tương đương bắt đầu lại từ đầu.”

Luồng sáng do Thiên Đạo biến ảo lẳng lặng nổi trên không trung. Hạt đậu xanh nhỏ dường như cảm nhận được điều gì, động tác lăn lộn dừng lại, nghi hoặc ngửa đầu dùng ý niệm đụng vào hơi thở mà nó cực kỳ yêu thích kia.

Đáng tiếc, hiện tại nó còn phải ở nhờ trong đan điền của Giang Ngư, sao có thể sờ được một luồng sáng?

Giang Ngư cảm thấy Thiên Đạo cố ý đưa mình đến chỗ này, chắc chắn không đơn giản vì nói một chút chuyện xưa thế này.

Thiên Đạo biết suy nghĩ trong lòng nàng, ngay sau đó, bong bóng màu lam vờn quanh Giang Ngư lao nhanh xuyên qua không gian màu bạc. Thẳng đến phía trước, không gian màu bạc vỡ ra khe hở màu đen, tốc độ của bong bóng không đổi vọt vào.

Bóng tối đánh úp lại.

Mặc dù lấy thị lực tu sĩ Nguyên Anh của Giang Ngư hiện giờ, nàng phải làm quen một lúc lâu mới có thể nhìn trong không gian kỳ quái âm u này.

Nàng thấy được từng đám vũ khí màu xám và đám mây màu đen, cơn lốc giống lưỡi dao sắc bén còn hơn cả ám khí, vật thể không rõ du đãng ở bên trong hư không. Chúng nó có thể là mấy miếng đá vụn, cũng có thể là một trang sách màu vàng hoặc là một đoạn mũi đao đứt gãy.

Cách bong bóng màu lam đậm, Giang Ngư đều có thể cảm nhận được nguy hiểm làm nàng sởn tóc gáy ở bên ngoài kết giới.

Nàng rất khẳng định nếu không có sản phẩm bong bóng của Thiên Đạo, mình ở chỗ này sẽ bị gió xé nát, sống không qua nổi một chớp mắt.

“Nơi này là...”

Trong âm thanh bình tĩnh của Thiên Đạo dường như xuất hiện chút dao động ở chỗ này. Giang Ngư kỳ dị cảm thấy mình nghe ra một chút sung sướng trong đó.

“Ta chuẩn bị một ít đồ ăn cho hắn.”

“Cắn nuốt chúng nó, lực lượng của hắn có thể khôi phục không ít, không cần ở nhờ trong đan điền của ngươi nữa.”

Giang Ngư còn đang nghi hoặc “chúng nó” là chỉ ai, hạt đậu xanh nhỏ ngửi được mùi đồ ăn đã chủ động nhảy lên.

Lúc này, Giang Ngư không nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên, nàng thấy được rõ ràng pháp tướng đại thụ khổng lồ trên đỉnh đầu kia, cao có thể đến vòm trời, tráng lệ đến như có thể chống ra toàn bộ không gian u ám trước mắt.

Vô số cành lá từ trên người nó sinh trưởng ra, bay về phía sương xám và mây đen tụ ở bên nhau.

Giang Ngư nghe được tiếng kêu thảm thiết.

Rốt cuộc nàng đã thấy rõ một đám mây đen khổng lồ, đều không phải là một đám mây hoàn chỉnh chân chính, mà là từng đóa mây.

Nhưng đám mây này đúng là dị tộc Quy Khư xâm lấn Thương Lan Giới.

Giang Ngư từ trên người cây lớn cảm nhận được lực lượng vô cùng thuần tịnh.

Tinh lọc.

Thiên Đạo mới vừa nói thần Thập Phương vốn là vô địch ở thế giới của mình. Mà thiên phú của hạt đậu xanh nhỏ dường như là chuyên môn khắc chế những oán khí dục vọng của ma vật.

Hạt đậu xanh nhỏ nhớ rất rõ cái tốt của “mẹ”, sau khi tinh lọc hấp thu những oán khí đó thì không quên để ra một bộ phận năng lượng mà trước mắt tu vi của Giang Ngư vừa hay có thể tiêu hóa, đưa cho nàng ăn.

Giang Ngư cảm thấy sau khi hạt đậu xanh nhỏ làm hành động này, luồng sáng cách đó không xa kia dường như liếc mình một cái.

… Kiểu như không quá thân thiện.

Nàng hơi sững lại, thử thăm dò: “Tiểu Lục, tự ngươi ăn đi. Hiện tại tu vi của ta đã đủ rồi, càng cần củng cố nữa.”

Tiểu Lục không nghĩ nhiều. Mẹ không cần, nó cũng tự nhiên thu lại.

Quả nhiên, cảm giác không thân thiện quái lạ kia đã biến mất.

Giang Ngư: “...”

Nàng thật sự không muốn khinh bỉ, nhưng đường đường là Thiên Đạo thế mà keo kiệt đến vậy à?

Nhưng Thiên Đạo như vậy dường như có nhiều thêm chút hơi thở con người, hơi thở làm người ta không tự giác rời xa đã tan đi không ít.

Giang Ngư hỏi: “Đám mây đen đó chính là ma vật muốn xâm lấn Thương Lan Giới à?”

Thiên Đạo trả lời khẳng định.

Giang Ngư vui vẻ: “Vậy chúng nó đều ở chỗ này nhỉ? Chẳng phải tiên môn bên kia sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều à?”

“Không sai.”

Tâm trạng của Giang Ngư lập tức rất tốt, cũng không cảm thấy ở chỗ này buồn tẻ nữa. Có thể thoải mái giải quyết họa lớn của thế giới, nàng ở chỗ này bao lâu chẳng được.

Nàng mang theo một loại ánh mắt từ ái, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục gặm tiệc đứng, thậm chí còn nói một câu: “Ăn từ từ thôi, đều là của ngươi, đừng vội.”

“…”

“Giang Ngư, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Giang Ngư sửng sốt, một đoạn tin tức tiến vào thức hải của nàng.

Thiên Đạo nói với nàng, Tiểu Lục hấp thu xong một đợt năng lượng này sẽ đủ trưởng thành để có thể rời khỏi đan điền của nàng, độc lập tồn tại.

Nhưng đầu tiên, Tiểu Lục rất thích nàng. Thứ hai, ngày đó Giang Ngư thức tỉnh lực của Thần Nông, sức sống khổng lồ đánh thức Tiểu Lục đồng thời Tiểu Lục ở lại trong đan điền của Giang Ngư, đảm đương nhiệm vụ làm “Kim Đan”.

Nếu Tiểu Lục rời đi, nàng sẽ không có lo lắng gì về tính mạng, nhưng “Kim Đan” ở phía trung tâm mất đi, cảnh giới của nàng sẽ lùi về Kim Đan, hơn nữa sau này không thể tiếp tục tu luyện.

Thiên Đạo cho nàng một lựa chọn khác.

Định ra khế ước với Tiểu Lục. Trước khi Tiểu Lục hoàn toàn sống lại, khôi phục lực lượng, tạm giữ chức vụ “Thần Thập Phương” của Thương Lan Giới.

Chờ đến khi Tiểu Lục trở về bản thể, thần Thập Phương có thể tạo lại Kim Đan thay nàng, thậm chí nàng có thể kế thừa một phần lực lượng thần minh.

Nghe là căn bản không cần do dự lựa chọn.

Thiên Đạo cũng không cảm thấy Giang Ngư sẽ do dự, đứa ngốc đều biết nên chọn thế nào.

Nhưng Giang Ngư do dự, nàng hỏi: “Nếu ta chọn phương án hai, ta cần phải làm gì?”

“Thần Thập Phương, cùng ta phù hộ phương thiên địa này.”

Giang Ngư lại hỏi: “Ta vẫn là Giang Ngư ư? Ta có thể ở Linh Thảo Viên, ở bên sư huynh, trồng linh thảo nuôi thú cưng chứ?”

“…”

Thiên Đạo dường như rơi vào trong trầm mặc.

Một lát sau.

“Thân là thần minh, không nên có quá nhiều liên lụy với thế tục.”

Trước mắt Giang Ngư nhoáng lên, “xem được” chỗ mà thần minh hẳn nên ở.

Nàng lập tức tỏ vẻ: “Nhưng ta không phải thần minh, ta chỉ là người làm công.”

“... Không được.”

Giang Ngư dứt khoát lưu loát: “Ta đây chọn phương án một.”

Thiên Đạo dường như rất nghi hoặc, ý niệm này truyền lại trong đầu Giang Ngư.

Giang Ngư cười nói: “Thiên Đạo, ngươi có biết ta đi vào thế giới này lâu như vậy đoạn thời gian nào là vui sướng nhất không?”

“Là lúc vừa tới.”

“Ta có đất, có phòng ở, nuôi một con mèo, gặp được một con hạc trắng xinh đẹp, có đầy một túi trữ vật hạt giống chờ ta trồng.”