Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 142



Tiểu Ngọc Phong, Dược Phong.

Buổi chiều hôm nay, chương trình học luyện đan trung cấp của Tiểu Ngọc Phong mời Hóa Thần Chân Quân - Ngôn Nhạc Trưởng lão!

Tiền bối có tu vi và trải nghiệm như Ngôn Nhạc Trưởng lão đã không đảm nhiệm nhiệm vụ giảng bài nữa, chỉ ngẫu nhiên có thời gian rảnh mới ra chỉ điểm cho các đệ tử.

Đại điện đủ sức chứa mấy trăm người bị các đệ tử đến học chen đến chật ních. Ngoài đệ tử Tiểu Ngọc Phong vốn phải học môn này, không ít đệ tử các phong khác cũng mò mẫm đến đây học ké.

Loại chuyện này không hiếm thấy ở Thái Thanh Tiên Tông, cho dù là Trưởng lão tông môn hay là đệ tử cũng đều không bài xích.

Các Trưởng lão rất vui lòng nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi cố gắng tu hành, các đệ tử càng không thèm để ý. Có qua có lại, bọn họ cũng có học ké chương trình học của Trưởng lão khác. Chỉ cần đệ tử dự thính giữ quy củ, yên lặng, không quấy nhiễu giảng bài là được.

Trình Minh làm đệ tử Tiểu Ngọc Phong, rất may mắn được Ngôn Nhạc Trưởng lão gọi lên hỏi mấy câu, lại được Ngôn Nhạc Trưởng lão tự mình chỉ điểm luyện chế một lò đan dược, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ của đồng môn.

Một đệ tử Trúc Cơ Kỳ bình thường vậy mà có thể có cơ hội được tiền bối Hóa Thần Kỳ chỉ điểm, cũng chỉ có mấy đại tiên tông mới có thể bạo tay phóng khoáng như vậy.

Ngôn Nhạc Trưởng lão có gương mặt hiền từ, cũng là người có tính tình và kiên nhẫn tốt nhất trong số các Hóa Thần Chân Quân. Các đệ tử thích bà, cũng như không sợ bà cho lắm. Buổi học này kết thúc ở cuối giờ Thân, bởi vì có mấy đệ tử gan lớn lấy hết can đảm đến học hỏi nên kéo dài thêm ba mươi phút.

Đây đã là thời gian ngoài lớp học, nhưng lúc Hóa Thần Chân Quân giải đáp nghi hoặc, tùy ý chỉ điểm vài câu, cũng đủ làm mọi người được lợi không ít, cho nên không một đệ tử nào nỡ rời đi.

Mãi đến khi có đệ tử, không biết ở góc nào, nói một câu: “Hôm nay Thiện Đường của Linh Thảo Viên có bữa tối!”

Xôn xao!

Đệ tử vốn lề mà lề mề không nỡ đi lập tức kích động.

Vẻ mặt không ít người rối rắm, do dự nên tiếp tục nghe Ngôn Nhạc Trưởng lão dạy luyện đan hay là đi Linh Thảo Viên xem có thể cướp được một suất dùng bữa hay không.

Đệ tử đang hỏi Ngôn Nhạc Trưởng lão cũng ngẩn ngơ, thoáng động tâm nhưng rất nhanh lại kiên định. Bữa tối của Linh Thảo Viên thì chưa chắc đã cướp được nhưng Ngôn Nhạc Trưởng lão đang đứng sờ sờ trước mắt. Vẫn là Ngôn Nhạc Trưởng lão quan trọng!

Nhưng mà đệ tử này vừa xây dựng tâm lý xong, trước mắt nhoáng lên, trong ngực đã rơi xuống một miếng ngọc giản trơn bóng.

Giọng mang cười của Ngôn Nhạc Trưởng lão truyền đến: “Ôi, Thiện Đường của Tiểu Ngư Trưởng lão vậy mà mở vào hôm nay, ta phải nhanh đi chiếm chỗ mới được. Đáp án mà ngươi muốn, ta đã viết vào ngọc giản, cẩn thận đọc kỹ, còn có gì không hiểu thì đi hỏi Hằng Tĩnh Trưởng lão của các ngươi, cứ nói là ta dặn.”

Nói hết lời, Ngôn Nhạc Trưởng lão đã hóa thành một luồng linh quang, chớp mắt biến mất ở trong mắt các đệ tử.

Mọi người ngây người trong chốc lát mới tỉnh hồn:

“Đi mau! Đi mau! Thiện Đường Linh Thảo Viên đã mấy ngày không mở, hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người!”

“Ngôn Nhạc Trưởng lão vậy mà cũng tranh với chúng ta.”

“Ngôn Nhạc Trưởng lão thì đã sao? Lần trước ta còn ở gặp được Thanh Huyền Chân Quân ở chỗ đấy đấy!”

“... Không phải lần nào Thanh Huyền Chân Quân cũng ở đó à? Ai mà không biết ngài ấy là đạo lữ của Ngư Trưởng lão. Trước đó bên Kiếm Phong còn có đệ tử chuyên môn rình Thanh Huyền Chân Quân ở Thiện Đường, bị đuổi thẳng về cấm đến Thiện Đường mười năm.”

“Đáng đời!”

“Lấy tu vi của Hóa Thần Chân Quân e là giờ phút này Trưởng lão đã đến Linh Thảo Viên rồi nhỉ?”

“Cũng may, bằng kinh nghiệm của ta, bữa tối ở Linh Thảo Viên không sớm như vậy. Chúng ta vẫn có hy vọng.”

“...”

Bây giờ rốt cuộc Giang Ngư cũng không còn lấy danh của Dược Phong nữa mà chính thức trở thành Trưởng lão chủ sự của Linh Thảo Viên, là kiểu có quyền lên tiếng lớn hơn cả Ninh Thuần Trưởng lão.

Hiện giờ đã qua lúc gặp Thiên Đạo hơn hai tháng.

Trong hai tháng này, các đại tiên môn lục tục bình ổn thanh trừ dịch bệnh, phản động ở các nơi trong thế giới phàm nhân xong quay về tông môn.

Trong lúc này, bên trong tiên môn còn tiến hành một lần xử lý, liệt kê hết ra hành vi phạm tội của Liễu Diệp Tông và mấy môn phái cấu kết với mây đen.

Nhưng Giang Ngư không tham dự vào chuyện “náo nhiệt” này. Nàng sớm về Linh Thảo Viên, vạn phần vui sướng dỡ xuống tất cả gánh nặng, vui vẻ ngủ một giấc không biết trời đất là đâu như lời nàng đã nói.

Ngủ một giấc đến tỉnh, nàng phát hiện mình đột nhiên nổi tiếng toàn Tu Tiên Giới.

Đầu tiên là bởi vì nàng “có biểu hiện vô cùng dũng mãnh” trong chiến trường cổ đại bỉ tiên môn.

Trong truyền thuyết, Ngư Trưởng lão của Thái Thanh Tiên Tông ngộ ra một con đường luyện đan hoàn toàn mới. Nàng kết hợp thuật luyện đan và nấu thuốc của thế giới phàm nhân, phát minh ra một loại nước thuốc hiệu suất cực nhanh mà hiệu quả lại kinh người.

Đây chính là bản lĩnh đủ để khai tông lập phái!

Sau khi biết Giang Ngư ở Linh Thảo Viên, Linh Thảo Viên hoang vắng lập tức trở nên hấp dẫn!

Cũng may tông môn sớm có chuẩn bị, nói rõ nguồn gốc bản lĩnh của Ngư Trưởng lão và thiên phú thần thông của nàng do huyết mạch Thần Nông mang đến, người thường không thể tập được. Hơn nữa Ngư Trưởng lão thích yên tĩnh, không thích quá nhiều người quấy rầy. Mà Ngư Trưởng lão cần dùng khoảng lớn linh thổ ở Linh Thảo Viên để gieo trồng linh thảo.

Tóm lại là, không được mang theo mục đích này kia đi quấy rầy sự thanh tịnh của Ngư Trưởng lão.

Thứ hai là bởi vì bản lĩnh có thể gieo trồng “linh thảo thần kỳ” của nàng, dẫu sao cũng không giấu được, từ Thái Thanh Tiên Tông truyền đến tai các tông môn khác.

Đây cũng là bản lĩnh đỉnh cao mà tất cả Luyện Đan Sư không thể từ chối!

Tuy rằng có tông môn chống đỡ, người ngoài không dễ dàng vào được, nhưng Giang Ngư vẫn lục tục nhận được đưa tin và thư tín đến từ các đại tiên môn. Mặc kệ có cơ hội hay không đều muốn có quan hệ tốt với nàng. Nếu có thể biết được một vài bí quyết gieo trồng linh thảo thì càng tốt quá!

Nhưng bí quyết này, Thái Thanh Tiên Tông “ở gần quan được ban lộc” đã sớm có các Trưởng lão thử rồi.

Cho ra kết luận vẫn là: Đây là bản lĩnh chỉ thuộc về Giang Ngư, không liên quan gì đến kỹ năng. Tất cả đều là thiên phú, không học nổi.

Hỏi tiếp nguồn gốc là lực lượng huyết mạch Thần Nông.

Thứ ba, là khoảng thời gian trước, mây đen phá hủy đại bỉ tiên môn, nhiễu loạn trật tự thế gian, còn mê hoặc rất nhiều tông môn, nghe nói cuối cùng vẫn dựa vào Ngư Trưởng lão giúp đỡ mới giải quyết được.

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Thái Thanh Tiên Tông không lộ ra chút tin tức nào với bên ngoài.

Nhưng có người lộ ra Thái Thanh từng hẹn gặp Chưởng môn các đại tiên môn cùng thương nghị việc này, mà những Chưởng môn kia xong việc đều lộ ra vẻ cực kỳ cảm kích Ngư Trưởng lão.

Có thể thấy được việc này không phải đồn bậy đồn bạ.

Rất nhiều người suy đoán việc này tất nhiên không phải Ngư Trưởng lão giải quyết bằng vào tu vi Nguyên Anh được, sợ vẫn bằng vào bản lĩnh từ huyết mạch Thần Nông đặc thù của nàng.

Cho nên, mấy tháng gần đây, theo danh tiếng vang dội của Giang Ngư còn có một cái tên - Thần Nông thị.

Vị Thần Nông thị này đặc biệt là thần thánh phương nào, nhìn hết điển tịch toàn Thương Lan Giới cũng chưa bao giờ xuất hiện cái tên này.

Nhưng Ngư Trưởng lão tự xưng truyền thừa lực lượng huyết mạch của ông ấy, lại có nhiều bản lĩnh kinh người.

Đáng tiếc, một vị thần minh thế giới khác, mặc cho bọn họ lật xem điển tịch, đau khổ tìm kiếm thế nào thì đều không có được kết quả.

Việc này, cũng bởi vậy trở thành một vụ án treo của Tu Tiên Giới.

*

Về chuyện chính.

Giang Ngư ngủ no rồi chuyện đầu tiên là tuần tra lãnh thổ của mình, là hơn một ngàn mảnh linh điền kia.

Linh thổ được linh mạch ngầm tẩm bổ mấy tháng, càng thêm đen bóng, vừa đến gần có thể nhận thấy được linh khí bức người.

Hiện giờ tu vi của Giang Ngư tăng cao, lại từng chính mắt gặp Thần Nông thị, năng lực cảm nhận với thổ địa khắc sâu hơn nhiều. Nàng nhìn thấy đất đai phì nhiêu như vậy, lập tức không khống chế được trồng kín một vòng.

Tiểu Hắc... Trước đó tiểu phượng hoàng không theo đến Thần Đô. Nhưng trong một tháng Giang Ngư được Thiên Đạo mang đi, hắn hiển nhiên vô cùng nôn nóng, mời hết tiền bối trong tộc ra hỗ trợ tìm người.

Lần này tin tức Giang Ngư trở về truyền ra, hắn lập tức chạy đến, xác nhận Giang Ngư không có việc gì.

Giang Ngư nhìn thấy hắn, quay đầu nhìn cái giá nghỉ chân trong viện mà nàng chế tạo cho Đan Lân, vẻ mặt hiểu ra: “Lúc ấy ta đã nói sao một con mèo như ngươi lại thích nhào vào lễ vật của Đan Lân. Ta cho rằng ngươi ghen, hiện tại ngẫm lại hóa ra ngươi thật sự thích.”

Tiểu phượng hoàng phồng má, hiển nhiên không muốn nói đến đoạn lịch sử đen tối này: “Đã qua rồi, ngươi có thể đừng nhắc lại không?”

Tiểu Hắc thật đã an gia ở Linh Thảo Viên, Linh Thảo Viên thanh tĩnh an nhàn thích hợp với một con mèo nhỏ hơn ở là Tức Sơn toàn tộc thần điểu.

Vẻ mặt Giang Ngư thất vọng, tiếc hận nói: “Ta vốn đang nghĩ ngươi không dùng được lâu đài nhỏ, ta chuẩn bị đi tìm Chung sư huynh luyện chế một giá nghỉ chân lớn hơn nữa coi như quà tặng cho ngươi. Nếu ngươi nói không cần, vậy bỏ đi...”

Phượng hoàng lập tức trợn tròn mắt: “Ai nói ta không cần?”

Vừa dứt lời, hắn lập tức bắt gặp đôi mắt mang cười của Giang Ngư.

Tiểu phượng hoàng hiểu ra mình lại bị lừa, thẹn quá hóa giận, hừ lớn một tiếng, xoay người.

Nhưng nữ nhân không có lương tâm này không đi qua dỗ nó mà lại vuốt cằm trêu chọc: “Ui da, tiểu Hạo Đồng nhà chúng ta đẹp quá, tức giận càng xinh đẹp.”

Còn vừa lẩm bẩm nhớ lại quá khứ, nói khó trách lúc trước ngươi vừa tới Linh Thảo Viên, mỗi ngày buồn bực không vui sống không còn gì luyến tiếc, chắc là chưa thể tiếp nhận được chênh lệch lớn như thế.

… Khả năng còn có ngoại hình chênh lệch.

Giang Ngư vừa nói cũng không quên rót nước, kêu oan hộ Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc rất đẹp đó. Đen tuyền vừa ngốc vừa cưng, thật sự đáng yêu mà.”

Thời gian như nháy mắt quay về dáng vẻ của năm ngoái, khi Giang Ngư vừa đến thế giới này.

Mỗi ngày chăm hoa trồng cây, nuôi một bé mèo con, còn có một cô con gái hạc trắng, một thỏ lớn siêu cấp dịu dàng và Tiểu Hoa Linh nhát gan dính người.

Không đúng! Hiện tại còn hoàn mỹ hơn so với lúc ấy một ít.

Nàng còn có thêm một đạo lữ tiên quân giá trị nhan sắc cao tính tình tốt dịu dàng, có thân thể tu vi càng cao và không có thương tổn bệnh tật.

Sống ngày tháng thanh thản quá lâu rồi lại muốn tìm chút việc cho mình làm.

Sau khi cả nhà bàn bạc, Giang Ngư xây một tòa nhà ăn nhỏ ở một chỗ rìa ngoài cùng Linh Thảo Viên.

Trong tiên môn không cần nhà ăn, Giang Ngư không định làm bà chủ chăm chỉ.

Nhà ăn của nàng không có thời gian mở cố định, không có đồ ăn cố định, mở ra hoàn toàn nhìn vào tâm trạng của bà chủ.

Nếu muốn mở thì mang theo một nhà già trẻ hưng phấn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mài dao soàn soạt, nay tiệc yêu thú, mai canh dược thiện, tiếp theo có lẽ nhà ăn sẽ biến thành tiệm trà sữa, chỉ bán trà linh thảo mát lạnh.

Giang Ngư không định coi nhà ăn nhỏ như một phần sự nghiệp, toàn là hứng thú yêu thích, cũng không ngờ sẽ được yêu thích như vậy…

Lần đầu tiên khai trương, đệ tử Thái Thanh nghe tin tức mà đến đã vây chật như nêm cối, lần đầu tiên Giang Ngư thấy cảnh này còn cực kỳ hưng phấn, chủ động tăng ca.

Nhưng cá mặn siêng năng chỉ có một lần. Sau khi thỏa mãn niềm vui được hoan nghênh khi mình là đầu bếp, Ngư Trưởng lão thành thạo bắt đầu đình công, mặc các đệ tử thuyết phục thế nào, không muốn mở thì không mở.

… Trừ khi ngươi có lông xù xù.

Ngư Trưởng lão được nhóm Tiểu Hồng vây quanh chật như nêm cối, ngọt ngào lại buồn rầu nghĩ điều này.