Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 145



Sáng sớm đầu mùa xuân, tia nắng ban mai màu vàng xuyên qua cửa sổ lưu ly màu sắc rực rỡ, dịu dàng hôn lên đôi môi của người đang ngủ say.

Linh Thảo Viên nhiều hoa cỏ. Vài năm trước, người ở Linh Thảo Viên hoặc là lão tiền bối uy nghi kinh người từ từ già đi hoặc là đệ tử tạp dịch buồn bực thất bại. Chim thú trong đây ở lâu tất nhiên có thêm vài phần nhạy bén so với dã thú bên ngoài, rất có ánh mắt, tất nhiên hiểu được không đi quấy rầy bọn họ.

Hiện tại đã khác rồi.

Từ khi Ngư Trưởng lão vào ở, không khí Linh Thảo Viên như thoải mái hơn rất nhiều.

Sau khi thức tỉnh huyết mạch Thần Nông, Giang Ngư trồng ruộng linh thảo, linh khí ngày càng kinh người. Thú nhỏ gan hơi lớn đã sớm đến ăn vạ, nhát gan hơn cũng không thắng nổi sức hấp dẫn của linh khí, buổi tối to gan thò qua hít ké chút linh khí.

Tính cách chim bay vốn hoạt bát, hơn nữa phượng hoàng ở đây mấy ngày, hơi thở phượng hoàng hấp dẫn nhóm chim bay tới gần theo bản năng.

Sau khi phát hiện tính Giang Ngư cực tốt không bài xích chúng nó đến gần, đám chim bay bèn dìu già dắt trẻ an gia ở khu rừng gần tiểu lâu.

Nhưng dù chúng nó có hoạt bát thì cũng vô cùng hiểu chuyện.

Biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Ngư, buổi tối chưa bao giờ ầm ĩ, sẽ chỉ vào lúc mặt trời dâng lên sáng sớm mỗi ngày dùng giọng trong trẻo kêu gọi Giang Ngư rời giường.

Hôm nay Ngư Trưởng lão cũng bị đánh thức trong tiếng hót vui sướng của chim sơn ca.

Giang Ngư khẽ híp mắt trong ánh nắng vàng, thích ý duỗi người.

Từ khi đi vào thế giới này, trở thành tu sĩ, thân thể của nàng vẫn luôn duy trì ở trạng thái hoàn mỹ nhất. Ốm đau, mất ngủ, rụng tóc... Mấy nỗi lo mà người phàm hay gặp không bao giờ sẽ tìm đến nàng.

Xuân hạ thu đông, mặc kệ là tuyết rơi đêm đông hay là ngày giông tố ầm ầm mùa hè, nàng đều có thể cực nhanh tiến vào mộng đẹp, có được giấc ngủ an ổn cực kỳ thoải mái.

Vì thế mỗi một ngày đều sẽ tỉnh lại trong mộng đẹp, sau đó đón một ngày mới vui sướng.

Nàng nằm trong chăn mềm mại dùng lông tơ Sí Nhật Diễm Thú chế thành, trộm lười trong chốc lát, chậm rì rì mà nghĩ, ừm, kế hoạch hôm nay là...

Hôm nay hình như không có kế hoạch gì!

Nàng đứng dậy từ trên giường, trong nháy mắt xuống đất, áo ngủ mềm mại trên người lập tức đổi thành thường phục dễ bề ra cửa hoạt động.

Tiểu lâu mở cửa sổ ra, mấy tinh linh hoa nhỏ có đôi cánh nhỏ nửa trong suốt xôn xao từ ngoài cửa sổ bay vào, vây quanh nàng, trong trẻo chào hỏi với nàng: “Ngư Ngư đại nhân, buổi sáng tốt lành!”

Giang Ngư dùng đầu ngón tay nhéo một đám linh lực nhỏ, lần lượt đút cho từng đứa ăn: “Buổi sáng tốt lành.”

Đám tinh linh hoa cỏ này khác Tiểu Tử, chúng nó là tinh linh hấp thu linh khí và tinh hoa ánh trăng của Linh Thảo Viên mà sinh ra linh trí.

Hiện giờ Giang Ngư là chủ của Linh Thảo Viên, chúng nó tất nhiên thuộc về tinh hoa cỏ cây của Linh Thảo Viên.

So với Tiểu Tử sinh ra đã thân cận với Giang Ngư, đám tinh linh hoa cỏ này, lúc mới ra đời kính sợ Giang Ngư nhiều hơn là thân cận.

Nhưng trên người Giang Ngư có huyết mạch Thần Nông, trên người tự mang theo hơi thở làm nhóm Tiểu Hoa Linh khát vọng thân cận. Rất nhanh chúng nó từ câu nệ trở nên hoạt bát, hiện giờ thậm chí xung phong nhận việc, thay thế công việc của nhóm con rối trở thành quản gia nhỏ của tiểu lâu.

Nhóm Tiểu Hoa Linh được đút no linh lực, khuôn mặt một đám đỏ bừng, làm việc càng thêm ra sức.

Lúc Giang Ngư dùng một thuật thanh khiết chú cho mình, hai Tiểu Hoa Linh đã dọn dẹp xong giường đệm của nàng, hai Tiểu Hoa Linh khác, một đứa cầm chổi phiên bản mini, một đưa giơ chổi lông gà bản mini, trong khoảnh khắc dọn dẹp nhà ở của nàng sạch sẽ chỉnh tề.

Còn có một quản gia nhỏ đang lau đi trên sương sớm dính lên cửa sổ đêm qua.

Cuộc sống này quả thực là quá thoải mái, à, không đúng, là quá sa đọa!

Mới vừa ra khỏi tiểu lâu, đối diện là một bạn nhỏ béo tròn vọt đến.

Giang Ngư cực kỳ thuần thục duỗi tay ra ôm cục cưng đen như than đá vào trong ngực: “Tiểu Hắc, hôm nay dậy sớm vậy?”

Bé mèo căn cốt bình thường, hiện giờ đã tu hành đến có thể nói tiếng người.

Nó nhỏ giọng nói: “Buổi tối đi phơi ánh trắng với Hàn Lộ tỷ tỷ một lúc.”

Đối với linh thú mà nói, ánh trăng có thể trợ giúp cho việc tu hành.

“Ngư Ngư, buổi sáng tốt lành!” Đỉnh đầu truyền đến tiếng vui vẻ của Tiểu Tử.

Đôi tay Tiểu Tử ôm một cái cốc còn cao hơn cả mình, bên trong đựng chất lỏng màu vàng nhạt xinh đẹp.

Cô bé ôm cái cốc đến trước mặt Giang Ngư, hiến vật quý: “Ta đã hái thật nhiều mật hoa cho ngươi, pha nước linh trà. Uống rất ngon đó.”

Sau khi đưa cốc cho Giang Ngư, cô bé quay đầu rời đi, rất nhanh lại thở hổn hển cầm theo hộp đồ ăn lớn hơn mình rất nhiều, “cạch” một cái đặt ở trên bàn.

“Hàn Lộ tỷ tỷ làm bữa sáng, Ngư Ngư ăn!”

Vào mùa đông năm trước, Hàn Lộ đã nghênh đón thời kỳ thành niên của nó, hóa hình thành thiếu nữ tóc bạc mắt hồng, diện mạo giống Giang Ngư hai phần.

Hình thái hóa hình của Văn Thú sẽ bị cảnh vật xung quanh ảnh hưởng, có thể thấy được nó thật sự rất thích Giang Ngư.

Tiểu Hắc mềm như bông nằm trong ngực Giang Ngư, vốn dĩ trông mong nhìn hộp đồ ăn, nghe vậy nhấn mạnh: “Là chúng ta và Hàn Lộ tỷ tỷ cùng nhau làm bữa sáng!”

“Ồ? Các ngươi làm những gì thế?” Giang Ngư mở hộp đồ ăn ra, phát hiện bên trong có ba tầng. Tầng một là bốn món ăn tinh xảo, tầng hai là một cái bánh bao núng nính đáng yêu, tầng dưới chót là một bát cháo thơm ngào ngạt dùng linh lực hâm nóng.

“Thật phong phú.”

Tiểu Tử nói: “Tiểu Hắc hỗ trợ nhóm lửa, ta rửa sạch đồ ăn!”

“Vậy Tiểu Tử và Tiểu Hắc thật chăm chỉ!”

Giang Ngư ăn xong bữa sáng tình yêu mà nhóm nhóc con làm cho mình rồi đi thăm linh điền của mình.

Đã qua mười năm kể từ loạn Quy Khư, tu vi Giang Ngư từ Nguyên Anh sơ kỳ bay nhanh tăng lên Nguyên Anh hậu kỳ, đi vào một trạng thái cực kỳ ổn định.

Mười năm, số lượng linh điền của nàng đã mở rộng gấp mấy lần. Bây giờ liếc mắt một cái nhìn qua, mặc dù lấy thị lực tu sĩ cũng không nhìn thấy giới hạn bình nguyên linh thảo xanh mướt.

Ở trung tâm phía trên Linh Thảo Viên mênh mông có một đám mây trắng cực kỳ khổng lồ.

Đám mây này là pháp khí mà Chung Tử Hưng luyện chế cho Giang Ngư. Bây giờ Giang Ngư không cần một ngày hai lần làm linh vũ cho linh điền nữa, chỉ cần tích đủ linh lực vào đám mây. Đám mây sẽ dựa theo thời gian cố định tự động làm linh vũ. Lấy tu vi trước mắt của Giang Ngư, “nạp điện một lần” cho đám mây có thể dùng hơn nửa tháng.

Nhưng ngày thường, nàng vẫn càng thích tự mình làm linh vũ.

Loại cảm giác làm mưa làm gió này, nói thế nào nhỉ, có lẽ tu sĩ bản thổ Thương Lan Giới đã tập mãi thành thói quen, nhưng cho dù Giang Ngư đã ở đây mười năm, cũng vẫn cảm thấy... mới lạ lại thích thú.

Lúc Giang Ngư làm linh vũ, cho dù Tiểu Tử, Tiểu Hắc, hay là “nhóm quản gia nhỏ” ở tiểu lâu đều nhảy nhót chạy ra.

Ngoài chúng nó, còn có nhóm thú con biết thói quen của Giang Ngư, sớm ngồi canh ở gần linh điền Linh Thảo Viên, đều trông mong lăn ra.

Đám sóc con, thỏ con béo ú lông xù xù còn chưa tính, thậm chí Giang Ngư thấy được một con sói đen xen lẫn trong nhóm thú ăn cỏ, co móng rút cổ giả vờ mình là một con lông xù xù tròn vo.

Ai mà không biết Ngư Trưởng lão thích dáng vẻ này chứ. Sói đen thật tiếc mình không đủ đáng yêu.

Bọn nó đều rất hiểu chuyện sẽ không giẫm vào phạm vi linh điền, nhưng dù là một chút linh vũ bắn ra cũng đủ cho nhóm thú con này được lợi không ít.

Linh vũ kết thúc, nhóm thú con ôm móng vuốt, cực kỳ hiểu nhân tính chắp tay với Giang Ngư rồi vội vàng chạy vào bên trong núi rừng.

Chờ đến buổi chiều, Giang Ngư nghỉ ngơi đến giờ ngọ tỉnh lại, sẽ phát hiện ngoài cửa chất đống hoa tươi quả dại vân vân…, đều là cảm tạ đến từ nhóm thú con.

Thông thường sau khi ngủ trưa, Ngư Trưởng lão không làm việc đàng hoàng sẽ ngồi ở dưới tàng cây, lật xem một vài quyển tàng thư của Thái Thanh Tiên Tông, hoặc là thoại bản mới nhất bán chạy ở bên ngoài.

Nhưng gần đây Ngư Trưởng lão có yêu thích mới.

Trong ngực nàng ôm mèo con, trong tay áo cất Tiểu Hoa Linh, đứng ở bên ngoài Linh Thảo Viên, ngồi trên một chuyến linh giá gần nhất.

Nàng không xem linh giá này đi đến đâu, cũng không cố tình đến chỗ nào, cảm thấy đã đến hoặc là phong cảnh trước mắt đẹp thì xuống dưới.

Linh giá tông môn đều rất quen với nàng, nhìn thấy nàng cũng không hỏi điểm đến, chỉ thuần thục mở túi nhỏ trên lưng ra, ý tứ cực rõ ràng:

Đói đói, cơm cơm, cho thêm mấy cây càng tốt.

Hôm nay điểm đến vừa hay ở Kiếm Phong.

Đệ tử thủ sơn hiển nhiên nhận ra nàng, thân thiết chào hỏi nàng, lại nghi hoặc nhìn sang bên cạnh nàng một cái.

Giang Ngư biết hắn đang nhìn cái gì, cười tủm tỉm nói: “Thanh Huyền Quân đang bế quan.”

Đệ tử lập tức hiểu rõ: Ai mà không biết tình cảm của Thanh Huyền Quân và Ngư Trưởng lão cực kỳ tốt, xưa nay đều như hình với bóng.

Giang Ngư vào Kiếm Phong, tùy ý chọn một phong phụ thuộc, vừa hay gặp được một đám tiểu đệ tử mới nhập môn đang luyện tập kiếm pháp cơ sở.

Nàng chọn cây đại thụ tầm nhìn tốt, ngồi lên, hứng thú nhìn nhóm củ cải nhỏ bình quân chưa đến mười tuổi rơi mồ hôi.

Tuổi này, ngay cả kiếm đều cầm chưa chắc, Giang Ngư nhìn thấy một thiếu niên đứng cuối hàng, kiếm trong tay rơi ba lần, buồn bực phồng má.

Trường kiếm lại lần nữa rơi trên mặt đất, cậu bé chán nản mím môi, hốc mắt đều đỏ, nhìn như sắp bật khóc.

Giang Ngư rất không đồng cảm mà bật cười, nghĩ thầm không biết khi còn nhỏ sư huynh có như này không? Khi còn nhỏ, nếu sư huynh không cầm được kiếm thì có khóc hay không?

Cậu bé kia đang đau lòng, một đôi mắt mê mang nhìn khắp nơi, bất ngờ thấy một đôi mắt chứa ý cười nhẹ nhàng.

Cậu bé theo bản năng “A” một tiếng, chọc đến sư huynh dạy bọn họ quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Cậu bé chỉ vào bên kia: “Nơi đó có tiên nữ!”

Nhưng sư huynh nhìn qua, chỉ nhìn thấy lá cây khẽ lay động, nào có tiên nữ gì?

Cậu bé dụi dụi mắt, không nhìn thấy gì cả.

Ngư Trưởng lão bị nhận sai thành tiên nữ, đã ôm mèo ngâm nga xuống núi.

Lúc về Linh Thảo Viên, vừa hay mặt trời chiều ngả về tây, nhuộm cả Linh Thảo Viên thành màu vàng.

Giang Ngư suy tư rồi tuyên bố: “Tối nay chúng ta ăn nướng BBQ đi.”

“Oa oa!”

“Được đó!”

“Ta đi giúp Ngư Ngư bắt cá!”

“Ta đi hái quả thơm thơm!”

Dù là nhóm Tiểu Hoa Linh hay là Tiểu Hắc đều hoan hô.

Chỉ qua một lúc, giá nướng được lau sạch sẽ đã bắc lên, nhóm than lửa.

Trong miệng Tiểu Hắc cắn một cái lưới đánh cá cỡ siêu lớn, vui sướng kéo từ bên ngoài vào, bên trong lưới đánh cá là cá đã được làm sạch sẽ bỏ nội tạng.

Nhóm Tiểu Hoa Linh thì rửa sạch các loại linh thảo và linh quả có thể nướng, xếp ở một bên.

Tất cả nhóc con đều trông mong nhìn chằm chằm Giang Ngư, đợi được đút.

Giang Ngư sớm đã không cần ăn cơm, ăn chỉ thuần túy là vì thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình. Mười năm qua, tài nấu nướng càng thêm tiến bộ.

Mùi thơm của đồ ăn theo gió truyền đi rất xa rất xa.

Nhóm Tiểu Hoa Linh bưng cốc mini của mình, vỗ cánh nhỏ cụng ly với nàng:

“Kính ngươi, Ngư Ngư!”

Giang Ngư cười bưng chén rượu lên: “Kính các ngươi.”

Cũng kính ánh trăng mỹ lệ đêm nay.

Kính vận mệnh đã ban cho ta một đời mỹ mãn như này.

- Hết chính truyện -