Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 36



Giang Ngư nói xong câu đó, cũng cảm thấy mình hơi xa vời.

Nàng ngượng ngùng nói: “Thật ra tỷ cũng không biết có thể làm được hay không, chỉ muốn thử một lần.”

Kiếp trước, nàng chỉ là người phàm bình thường, không có thiên phú như vậy cũng không dám có “dã tâm” như vậy.

Đến thế giới tu tiên thần kỳ huyền diệu này, ban đầu nàng cũng chỉ muốn ẩn cư ở Linh Thảo Viên, quản tốt địa bàn của mình, thoải mái dễ chịu sống cả đời thôi.

Nhưng nàng có được bàn tay vàng như vậy.

Giang Ngư biết rất rõ về bản thân mình. Nếu bảo nàng vứt bỏ hưởng lạc, vùi đầu khổ tu, truy tìm đại đạo như các tu sĩ khác thì nàng không có nghị lực này.

Nhưng nàng có thể thử làm chút gì đó ở trên chuyện làm ruộng mà mình nhiệt tình yêu thương.

“Sư tỷ có thể có suy nghĩ như vậy, đã rất ghê gớm rồi!” Hai mắt Chử Linh Hương sáng lấp lánh nhìn nàng: “Muội từng đến quận Nam Dương rất xa xôi, nơi đó còn lâu mới giàu có bằng thành Tín Nguyên. Nếu nguyện vọng của sư tỷ có thể thực hiện, vậy thật tốt quá.”

Hai người theo con đường tiểu nhị tửu lầu chỉ, tìm được nhà Phong Thịnh Lương Hành kia.

Giang Ngư mua thóc và một ít hạt giống cây nông nghiệp thường thấy, lại tỉ mỉ hỏi chủ quán sản lượng, ghi tạc trong lòng, mới rời đi cùng Chử Linh Hương.

Buổi chiều, người đi lại trên đường phố rõ ràng đông hơn.

Theo lời Chử Linh Hương nói, là bởi vì lễ Tuyết Lan bắt đầu từ một đêm trước, không ít người bên ngoài bây giờ dần dần đến thành Tín Nguyên.

“Đến buổi tối mới đông vui. Người địa phương đều đến tối mới ra ngoài.”

Chử Linh Hương nói không sai chút nào.

Chờ đến khi mặt trời sắp rơi xuống, chủ quán hai bên đường bắt đầu treo từng chiếc hoa đăng màu hồng trắng xinh đẹp lên.

Nhóm bán hàng rong cũng sôi nổi treo một chiếc đèn ở trước sạp nhà mình.

Trên đường xuất hiện rất nhiều trẻ con mặc quần áo mới, tay nắm tay ở trên đường cái chơi đùa. Ven đường, người đi đường hoặc là người bán rong nhìn thấy bọn nó đều sẽ móc trong túi ra một ít đồ ăn vặt cho bọn nhỏ.

Người thành Tín Nguyên, cho dù nam nữ già trẻ, đều mặc quần áo tươi sáng, cài một đóa tuyết lan lên tóc mai hoặc trên vạt áo, nắm tay đi dạo.

Màn đêm buông xuống cũng không làm tòa thành trì này trở nên ảm đạm, đèn đuốc sáng trưng, cả thành Tín Nguyên biến thành một tòa thành không có buổi đêm.

Nơi xa truyền đến hàng loạt tiếng hoan hô. Giang Ngư theo tiếng nhìn lại thì thấy một hàng xe hoa mênh mông cuồn cuộn từ phía đông phố đến.

Trên chỗ cao nhất ở giữa chiếc xe hoa lệ có một cô gái xinh đẹp khoác áo nghê thường, tay cầm trường kiếm đang đứng.

Rõ ràng là dáng vẻ xa lạ, nhưng không biết vì sao Giang Ngư lại cảm thấy cô gái này hơi quen mắt.

Nhìn xe hoa này xuất hiện, người đi đường hai bên bắt đầu hoan hô, không ít người ném hoa tươi, khăn tay, kẹo, thậm chí ngọc bội, linh châu trong tay mình lên xe hoa kia.

Chử Linh Hương cũng ném hai đóa hoa lên.

Nàng ấy hưng phấn nói: “Khi còn nhỏ, ước mơ lớn nhất của muội là về sau lớn lên có thể sắm vai Thần nữ Tuyết Lan, ngồi trên chiếc xe hoa này ở lễ Tuyết Lan.”

Xe hoa dần dần tới gần.

Ầm, trên bầu trời tràn ra pháo hoa lộng lẫy.

Tiếng hoan hô bên tai càng lúc càng lớn, không biết vì sao Giang Ngư vẫn cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía.

Hạt giống chỗ đan điền của nàng bỗng nhảy một cái.

Trong lòng Giang Ngư cũng giật mình theo. Nàng kéo Chử Linh Hương: “Sư muội, tỷ cảm thấy có chỗ không đúng.”

Chử Linh Hương nghi hoặc quay đầu lại: “Cái gì…”

Đồng tử Giang Ngư co chặt, chỉ thấy vài ảo ảnh đen nhánh từ trong đám người nhô lên, mấy luồng linh quang chém về phía Thần nữ trên xe hoa.

Tốc độ kia tuyệt đối không phải người thường có thể có, nhưng người sắm vai Thần nữ Tuyết Lan, chỉ là người phàm trong thành Tín Nguyên!

Chử Linh Hương phản ứng cực nhanh, nháy mắt thấy không đúng, người đã theo ánh kiếm bay vọt ra ngoài, muốn chặn thích khách đánh lén lại. Cùng hành động giống Chử Linh Hương còn có vài luồng linh quang, hẳn là tu sĩ trong đám người.

Nhưng mà động tác của bọn họ đều không nhanh bằng Thần nữ trên xe hoa.

Trong nháy mắt nhìn thấy những bóng đen kia, trường kiếm vốn dùng để trang trí trong tay Thần nữ bùng lên ánh sáng, ánh kiếm như tuyết, chặn toàn bộ công kích lại.

Biến cố này làm người đánh lén kinh hãi, ý thức được có gì đó đã vượt qua kế hoạch, lập tức lui lại.

Thần nữ trên xe hoa lạnh lùng nói: “Thích đến thì đến, muốn đi là đi à?”

Kiếm khí như ngân hà, từ trên chín tầng trời chém xuống.

Giang Ngư mở to hai mắt, lóa mắt váng đầu, nghĩ thầm nếu thực sự có Thần nữ thì có lẽ dáng vẻ sẽ là thế này nhỉ.

Chờ đến khi ánh kiếm kia biến mất, Thần nữ phía trên xe hoa và mấy thích khách kia đều không thấy bóng dáng.

Trên đường cái ồ lên xôn xao.

Rất nhanh có thành vệ lại đây nói đây là kịch bản đặc biệt mời tiên đến đây sắp xếp, trấn an cảm xúc của du khách.

Giang Ngư thở phào một hơi, mới phát hiện bàn tay cũng hơi tê rồi. Vừa rồi nàng xem quá căng thẳng mà.

“Sư tỷ.” Chử Linh Hương vừa rồi lao ra ngoài, lúc này trở về, nhìn thấy Giang Ngư êm đẹp, nhẹ nhàng thở phào. Nàng ấy nhìn về phía sau nàng, trong mắt mang theo chút kinh ngạc: “Vị này là?”

“Hở?” Giang Ngư theo ánh mắt của nàng ấy quay đầu lại, nhìn thấy bóng người đứng bên cạnh mình, cũng kinh ngạc: “Cơ sư huynh?”

Là Cơ Trường Linh vốn nên ở Linh Thảo Viên dưỡng thương.

Giang Ngư thấy sắc mặt chàng như thường, quan tâm nói: “Thân thể sư huynh đã tốt chưa?”

Cơ Trường Linh gật đầu: “Làm phiền muội nhớ đến, đã không ngại.”

“Sư tỷ, đây là ai thế?” Trong mắt Chử Linh Hương mang theo cảnh giác.

Giang Ngư nói: “Cơ Trường Linh, Cơ sư huynh, là hàng xóm ở Linh Thảo Viên của tỷ.”

Hàng xóm Linh Thảo Viên?

Trong lòng Chử Linh Hương cảm thấy kỳ lạ, nhưng nếu là đồng môn, thái độ của nàng ấy cũng hòa hoãn không ít: “Cơ sư huynh, tại hạ Chử Linh Hương đệ tử nội môn Kiếm Phong.”

Cơ Trường Linh gật đầu: “Linh Thảo Viên, Cơ Trường Linh.”

Giang Ngư hỏi chàng: “Cơ sư huynh đến đây từ lúc nào thế? Huynh cũng đến tham gia lễ Tuyết Lan à?”

Cơ Trường Linh hơi chần chờ rồi mới gật đầu: “Mới tới thôi.”

Lúc Giang Ngư và Chử Linh Hương ăn cơm, chàng đã phát hiện hai người. Thấy hai người nhẹ nhàng sung sướng du ngoạn, chàng cũng không tiến lên quấy rầy.

Nếu không có chuyện bất ngờ vừa rồi, lo lắng cho an nguy của Giang Ngư, chàng cũng sẽ không hiện thân.

Người trên đường tin lý do của thành vệ, Chử Linh Hương lại không tin. Vừa rồi trên người những bóng áo đen kia mang theo sát khí đậm đặc, rõ ràng là muốn lấy mạng Thần nữ Tuyết Lan trên xe hoa.

Nhưng vì sao Thần nữ Tuyết Lan đột nhiên lại biến thành tu sĩ?

“Cả vụ việc lộ ra cổ quái.” Nàng ấy nhìn về phía Giang Ngư: “Sư tỷ, muội thấy tối nay thành Tín Nguyên không yên ổn, không bằng chúng ta đi về trước.”

Gặp loại chuyện này, Giang Ngư cũng không còn hứng thú du ngoạn, ban ngày đồ nên mua cũng đã mua đủ, nàng gật đầu.

Cơ Trường Linh lại nói còn có việc, không đi cùng các nàng được.

Trên đường trở về, Chử Linh Hương nghi hoặc: “Không phải nói Linh Thảo Viên đều là một vài đệ tử tạp dịch à? Vị Cơ sư huynh này thấy thế nào đều không giống người bình thường, thậm chí muội còn không nhìn ra tu vi của huynh ấy.”

Giang Ngư nói cho nàng ấy biết: “Huynh ấy không phải đệ tử Linh Thảo Viên bình thường, là sang bên này dưỡng thương.”

Nàng không nói Cơ Trường Linh quen rất nhiều cao thủ tông môn, thân phận chắc chắn không bình thường. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác.

“Hèn gì.” Chử Linh Hương bừng tỉnh hiểu ra.

Buổi tối cũng có linh giá “đi làm”, là một vài linh thú hoạt động về đêm.

Tối nay Giang Ngư gặp được một con linh thú thỏ tai dài buổi tối sẽ phát sáng giống đom đóm.

Chử Linh Hương nói cho nàng, con này tên Văn Thú.

“Buổi tối không có ai, ngươi chạy như vậy một buổi tối, không mệt à?”

Con thỏ phát sáng nhảy lên, lông dài xõa tung tung lên: “Dù sao buổi tối ta cũng phải ra ngoài phơi ánh trăng, thuận tiện kiếm chút linh châu.”

Lần đầu tiên Giang Ngư nghe được cách nói phơi ánh sáng này.

Chử Linh Hương bèn nói nàng biết Văn Thú dựa vào hút tinh hoa ánh trăng mà sống, cho nên ban ngày chúng ngủ, ban đêm ra ngoài hoạt động.

Giang Ngư nghe được thì kinh ngạc cảm thán liên tục, thầm nói thế giới tu tiên này thật là linh thú thần kỳ gì cũng có.

“Vậy vì sao ngươi lại đến Thái Thanh Tiên Tông?” Giang Ngư muốn hỏi vấn đề này đã thật lâu.

Văn Thú dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai: “Ừm, nơi này vừa đông lại chơi vui, Linh Thú Phong cũng nhiều đồ ăn ngon, còn có rất nhiều công pháp cho linh thú tu hành. Dù sao, ta rất thích nơi này đó.”

“Vậy, vấn đề tiếp theo.” Giang Ngư tò mò: “Nếu thời tiết không tốt, trời mưa mãi, không có ánh trăng thì làm sao bây giờ? Chẳng phải ngươi sẽ phải chịu đói thật lâu?”

Con thỏ lớn khiếp sợ: “Sao ngươi có thể tưởng tượng ra chuyện đáng sợ thế?”

“Nhưng dù vậy cũng sẽ không đói chết.” Con thỏ lớn đắc ý nói: “Ngươi có thấy thân thể phát sáng lấp lánh của ta không? Đây đều là ánh trăng ta tích trữ đó, đủ cho ta ăn thật lâu thật lâu.”

Trên mặt nó hiện ra chút giãy giụa: “Nếu ánh trăng dự trữ cũng ăn hết rồi, ta sẽ đi Linh Thú Phong ăn cỏ, tuy rằng ta cảm thấy hương vị linh thảo rất khó ăn.”

“Nhưng mà gần đây ta nghe nói trong tông môn mới có một loại linh thảo hương vị ngon lắm, rất nhiều linh thú ăn rồi đều nhớ mãi không quên, cũng không biết là nơi nào trồng ra.”

Sau khi Giang Ngư nghe xong, chớp chớp mắt, thầm nói không phải là mình đấy chứ?

Nàng thử móc ra một gốc cây thảo từ túi trữ vật.

“Ấy! Mùi gì thế?” Con thỏ lớn lập tức xoay đầu lại: “Thơm quá! Thơm quá!”

Giang Ngư đưa cho nó: “Có lẽ đây là loại linh thảo ăn cực ngon mà ngươi vừa nhắc đến.”

Dù sao trước đến giờ, tất cả linh thú nàng từng gặp đều nói ăn rất ngon.

Con thỏ lớn há to mồm nuốt linh thảo vào, hưng phấn nhảy lên cao mấy trượng, Giang Ngư và Chử Linh Hương kinh hãi vội vàng túm lấy chỗ ngồi.

“Thật sự có linh thảo ăn ngon như vậy!” Con thỏ lớn hé miệng, từ trong miệng phun ra một bong bóng màu bạc, dùng móng vuốt lớn lông xù xù ôm nó đưa cho Giang Ngư.

“Ta dùng ánh trăng đổi với ngươi, lại cho ta một cây, được không?”

Giang Ngư ngạc nhiên nhìn ánh sáng trên móng vuốt con thỏ, mông lung, lành lạnh: “Thật là ánh trăng à?”

Nàng duỗi tay đi sờ, đầu ngón tay vừa chạm vào đám ánh sáng kia lập tức nát.

“Ôi.” Con thỏ lớn ủ rũ, lỗ tai cũng rũ xuống không có tinh thần: “Các ngươi không sờ được.”

“Ai nói.” Giang Ngư mở đầu ngón tay ra, cho nó xem: “Rõ ràng trên tay ta đều là ánh trăng sáng.”

“Không giống nhau.”

“Không có khác biệt.” Nàng lấy ra một gốc cây linh thảo, đưa cho nó: “Cảm ơn ngươi, làm ta thấy được ánh trăng đẹp như vậy.”

Đến Linh Thảo Viên, con thỏ lớn sống chết không cần linh châu của Giang Ngư.

Nó lắc đầu thành trống bỏi, hai cái tai lớn cũng quăng lên: “Ta không cần linh châu, nếu như có thể thì ngươi lại cho ta hai cây linh thảo, không, một cây là được.”

Giang Ngư không nhịn nổi ôm chặt nó một cái, cho nó ba cây linh thảo.