Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 41



Nàng ngừng thở, thật cẩn thận nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác nhận không phải ảo giác thì nở nụ cười hạnh phúc.

Trái ôm phải ấp, trai gái song toàn, đây là cảnh tượng trong mộng gì chứ!

“Ta đọc thoại bản cho các ngươi nhé.” Giang Ngư nói: “Chúng ta cùng nhau nghe chuyện xưa.”

Hạc trắng hiếm khi có trải nghiệm thanh thản như vậy, cảm thấy rất mới lạ: “Được đó.”

Mèo đen lắc lắc đuôi, cũng không có ý kiến.

Giang Ngư lấy thoại bản có tên là “Chuyện lạ của Bách Túc” ra, qua lời kể của một tu sĩ tên Trương Bách Túc, kể lại đủ loại kỳ ngộ trên đường du lịch của hắn ta.

Chuyện đầu tiên là kể chuyện linh thú báo ân ở một trấn nhỏ.

Một con tiểu linh miêu giẫm vào bẫy của thợ săn được thư sinh trên trấn cứu giúp. Nó vừa gặp đã yêu thư sinh tuấn tú lương thiện. Vì để gặp lại thư sinh, nó trộm ăn cỏ Hóa Hình, chịu đựng đau nhức hóa thành hình người, đi tiếp cận thư sinh.

Chẳng may trong lòng thư sinh đã có giai nhân, toàn tâm toàn ý muốn cưới tiểu thư nhà phú hộ trên trấn. Trong lòng linh miêu đau khổ, không đành lòng thấy thư sinh mất hi vọng, bèn tìm mọi cách tác hợp cho hai người.

Sau đó tiểu thư mắc bệnh nặng, thuốc và kim châm không cứu nổi, trong nhà mời vô số danh y lại đây, đều nói không có cách nào xoay chuyển. Chỉ có một phương sĩ đi du lịch qua đây liếc mắt một cái, nói muốn cứu tiểu thư, cần có một con linh thú tu hành thành công bằng lòng dùng linh đan trong cơ thể mình đổi một mạng với tiểu thư.

Linh đan của linh thú cũng như Kim Đan của tu sĩ, chính là căn nguyên của linh lực. Nếu mất đi, nhẹ thì tu vi hủy hết, nặng thì bỏ mạng.

Đọc đến đây, Giang Ngư khẽ nhíu mày, đã có thể đoán được đại khái cốt truyện phía sau.

Đan Lân dựa vào bên người nàng cũng đoán được một ít: “Con linh miêu kia sẽ không ngu đến mức thật sự dùng linh đan của mình đi đổi mạng cho người khác chứ?”

Mèo đen cũng bực bội lắc lắc đuôi, thúc giục Giang Ngư nhanh kể tiếp.

“Thư sinh về đến nhà, bệnh nặng một trận, sắc mặt trắng bệch, nói muốn đi theo tiểu thư. Linh miêu không đành lòng...” Lặng lẽ đến nhà phú hộ, đưa linh đan tu hành nhiều năm của mình cho vị tiểu thư kia.

Đan Lân tức giận đến hung hăng hừ hai tiếng: “Trong nhà con tiểu linh miêu này không có trưởng bối à? Nếu như bị trong nhà biết, nhất định sẽ tức giận đến đánh chết đứa ngu này!”

Mèo đen cũng meo meo meo vài tiếng dồn dập. Tuy rằng Giang Ngư không thể hiểu ý cụ thể của nó nhưng từ tiếng kêu dồn dập, có thể cảm giác được sự tức giận của nó.

“Từ từ, còn chưa xong mà.” Giang Ngư lật tờ sau, tiếp tục nói: “Trương Bách Túc gặp một con linh miêu hơi thở thoi thóp ở trong bụi cỏ ngoài núi hoang. Lúc này nó đã biến thành một con linh miêu bình thường, không thể hóa thành hình người.”

Hắn ta cứu linh miêu, nghe câu chuyện của nó.

“Đạo trưởng.” Tiểu linh miêu khẩn cầu hắn ta: “Ta muốn gặp lại ân nhân một lần.”

Trương Bách Túc giấu tiểu linh miêu ở trong tay áo, đi trấn nhỏ. Trấn trên đang tổ chức một lễ cưới đông vui, đúng là ngày vui của thư sinh và tiểu thư.

Linh miêu lặng lẽ đi vào nội thất, muốn đi thăm ân nhân của mình. Thư sinh đang thay quần áo.

Nó còn chưa tới kịp lên tiếng, lại nghe được giọng nói đắc ý của thư sinh: “Ta sớm biết nàng kia không phải người, chẳng qua nói vài câu lời ngon tiếng ngọt với nàng, đã dỗ được nàng toàn tâm toàn ý với ta. An Nương bị bệnh từ trong bụng mẹ, nếu không có một con linh miêu ngốc như vậy, sao có thể thành toàn một đời lương duyên của ta cùng với An Nương chứ?”

Đan Lân tức giận đến siết nắm tay kêu răng rắc, sau khi không nghe được phần sau, vội vàng hỏi: “Phía sau đâu? Phía sau đâu? Kết quả thế nào?”

Giang Ngư lật lật mấy trang sau, cũng rất bất mãn: “Không có tiếp theo, câu chuyện đến đây là kết thúc.”

Hạc trắng:?

Bé mèo đen cũng rất bất mãn, một cái miệng không ngừng meo meo meo meo, tỏ vẻ câu chuyện này thật sự làm thú tức.

Hạc trắng vốn đã tức tối, nghe nó ầm ĩ, không nhịn được giận chó đánh mèo: “Loài mèo các ngươi đều ngu thế à?”

Tiểu Hắc trợn trắng mắt, siêu hung dữ meo lại, tỏ vẻ đây nhất định là giả, trên thế giới tuyệt đối không thể có thú ngu như vậy.

Giang Ngư rất tán đồng: “Những lời trong sách này đều là tác giả sáng tác ra, các ngươi không cần vì thế mà tức giận.”

Đối với Giang Ngư đã trải qua thời đại mới, loại chuyện xưa này thật sự không được coi là mới mẻ độc đáo, trình độ máu chó cũng vậy. Nhưng đối với hai con thú chưa bao giờ chịu uất ức gì mà nói, thật là nghe xong có thể khó chịu cả ngày.

Thấy hai đứa rầu rĩ không vui, Giang Ngư muốn nói sang chuyện khác: “Hay là chúng ta không nghe chuyện xưa nữa, hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta thả diều nhé?”

Đan Lân bĩu môi: “Không có tâm trạng, không muốn đi.”

Mèo đen cũng không muốn động.

Hạc trắng âm u nói: “Cái người tên Trương Bách Túc này, tốt nhất đừng bị ta gặp phải. Nếu không ta nhất định sẽ đánh hắn ta một trận, bắt hắn ta sửa lại mới được.”

Trong lòng Giang Ngư giật mình, mấy ngày này ở chung, nàng cũng ý thức được, hạc trắng không ngây thơ đáng yêu như vẻ bề ngoài của cô bé.

Nàng không nhịn được cầm tay hạc trắng, kiên nhẫn nói với cô bé: “Đan Lân, chẳng qua là người ta chỉ viết truyện thôi. Chuyện xưa là chế tạo xung đột cho mọi người xem. Hắn không làm sai chuyện gì, vì sao ngươi muốn đánh người?”

Hạc trắng nghi hoặc nhìn nàng, giọng điệu tự nhiên lại bá đạo: “Thứ hắn ta viết làm ta thấy khó chịu.”

Giang Ngư quay đầu sang nhìn Tiểu Hắc, không thể tin nổi thấy được vẻ tán đồng từ trên khuôn mặt đen xì xì của Tiểu Hắc.

Nàng không nhịn được tự hỏi, rốt cuộc hai đứa nhãi con nhà mình thế nào đây?

Nàng cảm thấy làm người lớn trong nhà, mình cần phải uốn nắn lại tính cách của bọn trẻ: “Ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên nói lý.”

Hạc trắng nhạy bén ý thức được Giang Ngư không thích mình như vậy.

Cô bé ngẫm nghĩ, nở một nụ cười cọ cọ vào ngực nàng: “Được rồi! Tiểu Ngư không thích, ta sẽ thu lại lời ta mới nói.”

Nghe giọng điệu là không cảm thấy mình sai gì hết.

Giang Ngư còn muốn nói thêm gì nữa, đã thấy hạc trắng duỗi tay ra, cầm lấy quyển sách vừa rồi lên, cả quyển sách hóa thành tro bụi, tan ra trong ánh nắng trời chiều.

“Loại sách vớ vẩn gì chứ!”

Giang Ngư: “... Đan Lân.”

Tiểu cô nương xinh đẹp chớp mắt to nhìn nàng.

Giang Ngư phát hiện mình không nói nổi lời nói nặng gì, đang lúc chần chừ lại nghe được một tiếng gọi nhàn nhạt.

“Cơ Đan Lân.”

Sắc mặt tiểu cô nương nghiêm lại, từ sofa lười nhảy dựng lên, lập tức trở nên quy củ.

Giang Ngư cũng từ trên sofa thoải mái đứng dậy, nhìn về phía khách không mời mà đến: “Cơ sư huynh đến?”

Cơ Trường Linh vẫy tay với cô bé, hạc trắng do dự một chút, vẫn ngoan ngoãn đi qua đứng ở bên cạnh chàng.

Thấy hạc trắng lại đây, Cơ Trường Linh mới nói với Giang Ngư: “Tính tình nó không tốt, ta dạy dỗ rất nhiều năm, mới có dáng vẻ như bây giờ. Để sư muội chê cười.”

Hạc trắng trộm lè lưỡi.

Cơ Trường Linh không nhìn cô bé, lại như biết cô bé đang làm gì: “Trở về, chép lại một trăm lần “Thái Thanh - Tĩnh Thanh Kinh”.”

Hạc trắng trợn tròn mắt, lập tức nhận sai: “Chủ nhân, ta sai rồi!”

Giang Ngư lại nhanh chóng mở ra ngọc giản có thể nói là bách khoa toàn thư của Thái Thanh, xem Tĩnh Thanh Kinh kia là thứ gì.

Chờ nhìn đến khi nhìn thấy là một pháp môn tu tâm dài đến mấy chục nghìn chữ, nàng lập tức im lặng.

Cơ Trường Linh không dao động, gật đầu với Giang Ngư: “Sư muội, nếu không có việc gì, ta đưa Đan Lân về trước.”

Tiểu cô nương lập tức đưa ánh mắt xin giúp đỡ sang Giang Ngư: “Tiểu Ngư!”

Giang Ngư giật giật miệng, tuy rằng cảm thấy trẻ con nên dạy, nhưng...

“Cơ sư huynh, một trăm lần Tĩnh Thanh Kinh kia, có quá nặng không?”

Cơ Trường Linh nhìn nàng, bỗng nhiên duỗi tay, xách cổ áo hạc trắng, nhấc bổng cô bé lên.

Tiểu cô nương mở to hai mắt, muốn giãy giụa, nhưng mà dưới tay Cơ Trường Linh, mặc cô bé có bao nhiêu bản lĩnh cũng không dùng được, chỉ có thể phí công giãy giụa.

“Trong lòng ta hiểu rõ.” Cơ Trường Linh gật đầu với Giang Ngư, rồi cứ như vậy dẫn người rời đi.

Giang Ngư nhìn bóng dáng chàng, cứ cảm thấy tư thế này hơi quen mắt.

Cẩn thận ngẫm lại, ồ, không phải ngày đó Cơ sư huynh cũng xách Tiểu Hắc như này à?

Nàng không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, lại thấy bé mèo đen nhìn hạc trắng bị xách đi, trên mặt mèo toàn là vui sướng khi người gặp họa, thế mà còn phát ra tiếng “ha ha”.

Giang Ngư nhớ đến dáng vẻ tán thành vừa rồi của nó, xụ mặt: “Giang Tiểu Hắc! Ngươi nhìn thấy Cơ sư huynh quản giáo Đan Lân thế nào không? Ta nói cho ngươi biết nếu ngươi cũng có ý tưởng nguy hiểm như vậy, ta cũng sẽ học Cơ sư huynh, dạy dỗ ngươi.”

Vẻ đắc ý trên mặt mèo đen cứng lại.

Bởi vì chuyện hai nhóc con phản nghịch, cả buổi chiều Giang Ngư đều suy tư “làm thế nào dạy dỗ con cái nhà mình trở thành linh thú tốt chính trực thiện lương có đạo đức”, mãi đến khi một luồng gió mang theo linh lực nhẹ nhàng thổi về phía nàng.

Điểm sáng xanh lục quen thuộc từ linh điền bay ra, dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng. Phần lớn điểm sáng xanh lục này tiến vào trong đan điền của nàng, bị hạt giống phát sáng hấp thu, phần còn lại thì dung nhập vào kinh mạch, máu thịt của nàng.

Tuy rằng nghe có vẻ xạo, nhưng Giang Ngư thật sự rõ ràng cảm nhận được, thân thể của mình trở nên mạnh hơn chút. Hiện tại, nàng thậm chí có tự tin đao kiếm bình thường trên thế gian có lẽ cũng không có cách nào để lại vết thương ở trên người nàng được.

Nàng đứng dậy, quả nhiên linh thảo ở mấy chục mảnh linh điền đang lục tục chín, đạt tới hình thái hoàn mỹ nhất.

Giang Ngư đã sớm phát hiện: Chỉ cần là thực vật mà nàng tự tay trồng, cho dù là linh thảo hay là hoa cỏ bình thường, đều có thể sinh ra những điểm sáng màu xanh lục đó. Đặc biệt là ngay vào lúc chín kia, điểm sáng màu xanh lục sinh ra nhiều nhất.

Những điểm sáng màu xanh lục này tính chất đại khái cũng giống với linh lực, có thể làm tăng tu vi của nàng.

Nói cách khác, cho dù nàng không chủ động tu luyện, chỉ cần vẫn luôn không ngừng trồng trọt, là có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thu những điểm sáng màu xanh lục này.

Hoặc là, hiện tại đối với nàng mà nói, trồng trọt tương đương với tu luyện.

Nàng nói bóng nói gió dò hỏi mấy đồng môn mình quen, người khác cũng không giống như vậy. Nàng mới suy đoán điều này liên quan đến thiên phú của nàng hoặc là có liên quan đến hạt giống thần bí ở trong đan điền của nàng.

Không ai có thể dạy dỗ nàng.

Giang Ngư chỉ bối rối một lát rồi ném ra sau đầu, vui vẻ tiếp tục trồng trọt. Lúc không có tu vi vẫn có thể sống đến thư thái vui sướng, không lý gì có tu vi còn mỗi ngày lo lắng cái này lo lắng cái kia.

Ninh Thuần Chân Nhân quả nhiên rất giữ lời hứa, lúc chạng vạng đúng giờ đến lấy linh thảo.

Giang Ngư đã thu linh thảo chín vào trong túi trữ vật, đưa cho ông ta: “Có tổng cộng 101 mảnh linh điền đã chín, đều là linh thảo cấp một, nơi này tổng cộng hai mươi vạn cây linh thảo.”

Tuy đã chính mắt thấy linh điền của nàng, con số như vậy cũng vẫn làm Ninh Thuần Chân Nhân giật mình.

Một mảnh linh điền lý tưởng sẽ trồng được hai ngàn cây linh thảo, người bình thường cũng chỉ chăm sóc được mười mảnh, còn không thể bảo đảm sống hết.

Mà một mình Giang Ngư quản hơn một ngàn mảnh linh điền, thế mà có thể bảo đảm mỗi một cây đều có thể sống, thậm chí đều là phẩm chất hoàn mỹ.

Giang Ngư căn bản không biết khiếp sợ của ông ta, còn đang nói: “Ta để lại một ít linh thảo để cho mình dùng, khoảng trên dưới một vạn cây. Không có vấn đề gì chứ, Ninh Thuần Trưởng lão?”

Nàng muốn ăn, Tiểu Hắc và Đan Lân muốn ăn, còn có nhóm linh thú của sư tỷ, linh giá của tông môn, có lẽ qua mấy ngày nữa mấy người Tuế Văn Trưởng lão cũng sẽ trở về... Giang Ngư tùy tiện tính toán, thế mà lại có một loại cảm giác linh thảo tiêu còn tốn hơn cả linh châu.